Thế nhân đều biết, vẻ đẹp của Mẫu đơn ở Lạc Dương có thể nói là thiên hạ nhất, ung dung quý phái, thanh tao thoát tục, dùng quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không khoa trương chút nào. Hội mẫu đơn mỗi năm tổ chức một lần, cả kinh thành, bất luận là con cháu quan gia, con cái nhà giàu, hay là dân chúng bình thường, đều có thói quen vào ngày này, hội tụ tại hội hoa mẫu đơn để thưởng thức vẻ đẹp thoát tục, phú quý bức người của loài hoa quốc sắc thiên hương này. Nghe nói, đương kim Hoàng thượng Tư Không Hạ, cùng Hoàng hậu ngay tại hội hoa mẫu đơn vừa thấy đã yêu, hai người kết thành phu thê, gần ba mươi năm không xa rời, lưu truyền một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Cũng bởi vì vậy, hội hoa mẫu đơn, từ từ trở thành nơi hẹn hò lãng mạn dành cho những đôi nam nữ. Ngày này, nam thanh nữ tú khắp nơi đều nghe danh mà đến, có lẽ, ở chỗ này họ hi vọng có thể tình cờ gặp được nửa kia của mình. Mặc dù họ không thể tự định chung thân, nhưng chỉ một lần gặp mặt, có điều kiện, cũng có thể tới cửa…
Chương 515: Kết cục 1
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu HoaTác giả: Hỏa HồngTruyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhThế nhân đều biết, vẻ đẹp của Mẫu đơn ở Lạc Dương có thể nói là thiên hạ nhất, ung dung quý phái, thanh tao thoát tục, dùng quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không khoa trương chút nào. Hội mẫu đơn mỗi năm tổ chức một lần, cả kinh thành, bất luận là con cháu quan gia, con cái nhà giàu, hay là dân chúng bình thường, đều có thói quen vào ngày này, hội tụ tại hội hoa mẫu đơn để thưởng thức vẻ đẹp thoát tục, phú quý bức người của loài hoa quốc sắc thiên hương này. Nghe nói, đương kim Hoàng thượng Tư Không Hạ, cùng Hoàng hậu ngay tại hội hoa mẫu đơn vừa thấy đã yêu, hai người kết thành phu thê, gần ba mươi năm không xa rời, lưu truyền một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Cũng bởi vì vậy, hội hoa mẫu đơn, từ từ trở thành nơi hẹn hò lãng mạn dành cho những đôi nam nữ. Ngày này, nam thanh nữ tú khắp nơi đều nghe danh mà đến, có lẽ, ở chỗ này họ hi vọng có thể tình cờ gặp được nửa kia của mình. Mặc dù họ không thể tự định chung thân, nhưng chỉ một lần gặp mặt, có điều kiện, cũng có thể tới cửa… Địch Mân cười lạnh một tiếng, bên Lâm quý phi đã bị tra không sai biệt lắm, không nghĩ tới nàng vì để thái tử lên ngôi vị hoàng đế, lại đồng ý cho Lạc Tử Thần tám tòa thành trì!b*n n**c!Bất quá vì cầu được một địch quốc viện trợ, nàng cũng quá to gan!Chẳng lẽ, làm như vậy trong lòng của nàng sẽ không cảm thấy áy náy sao?Thật không rõ, ở trong mắt của nàng, quốc gia là cái gì, dân chúng là cái gì.. . .“Ta không hãm hại ngươi, ta chỉ phối hợp bố trí nghi trận mà thôi. . . . . .”Lạc Tử Thần tà mị cười, nghe tiếng bước chân cách đó không xa, thở dài:“Ngày khác lại nói chuyện, hôm nay trẫm sẽ không phụng bồi. . . .”Xoẹt một tiếng, hắn bay rất nhanh.Võ công của hắn cũng không kém, Địch Mân không đuổi theo, chỉ ôm Tàn Nguyệt thật chặt. . . .Tàn Nguyệt run rẩy, đến bây giờ, vẫn nhịn không được run run!Võ công của hắn rất cao, quyền lực quá lớn, hơn nữa, hắn từ một nơi bí mật gần đó, nàng ở ngoài sáng, nàng không phải là đối thủ của hắn!Mà Địch Mân, cũng không thể ở cạnh nàng cả ngày!“Nguyệt Nhi, vừa rồi làm sợ ngươi? Thực xin lỗi, ta vừa trở về!”May mắn hắn trở về sớm một chút, bằng không, đã có thể. . . .Nhắm mắt lại, khó có thể kiềm chế tiếng tim đập lo lắng kia. Vừa rồi, hắn thiếu chút nữa không bảo vệ tốt Tàn Nguyệt!Lạc Tử Thần, người này cũng là chủ nhân khó chơi!Hắn đến bên này, cũng dám lộ liễu đến phủ của hắn như vậy, chẳng lẽ, hắn không chỉ xuất hiện…, hắn còn muốn cướp người sao?Về sau, phòng bị bên này, chỉ sợ phải nghiêm ngặt một chút.“Mân. . . . . .”Nhìn Địch Mân nhíu chặt mày, Tàn Nguyệt biết Địch Mân cũng rất khó giải quyết, chỉ là về sau. . . .“Nguyệt Nhi, ta sẽ an bài tốt, cho Chanh Sát đi với ngươi!”Thân phận môn chủ Mặc Sát môn của hắn còn chưa có sáng tỏ, Lạc Tử Thần hẳn là cũng không nghĩ ra hắn sẽ có một thân phận như vậy đi?Dùng thân phận hoàng tử dọa hắn không được, thật sự không được cũng chỉ phải. . . .Ánh mắt tối sầm lại, trong lòng Địch Mân đã có toan tính. Lâm quý phi, có lẽ thật sự nên xử lý trước.
Địch Mân cười lạnh một tiếng, bên Lâm quý phi đã bị tra không sai biệt lắm,
không nghĩ tới nàng vì để thái tử lên ngôi vị hoàng đế, lại đồng ý cho
Lạc Tử Thần tám tòa thành trì!
b*n n**c!
Bất quá vì cầu được một địch quốc viện trợ, nàng cũng quá to gan!
Chẳng lẽ, làm như vậy trong lòng của nàng sẽ không cảm thấy áy náy sao?
Thật không rõ, ở trong mắt của nàng, quốc gia là cái gì, dân chúng là cái gì.. . .
“Ta không hãm hại ngươi, ta chỉ phối hợp bố trí nghi trận mà thôi. . . . . .”
Lạc Tử Thần tà mị cười, nghe tiếng bước chân cách đó không xa, thở dài:
“Ngày khác lại nói chuyện, hôm nay trẫm sẽ không phụng bồi. . . .”
Xoẹt một tiếng, hắn bay rất nhanh.
Võ công của hắn cũng không kém, Địch Mân không đuổi theo, chỉ ôm Tàn Nguyệt thật chặt. . . .
Tàn Nguyệt run rẩy, đến bây giờ, vẫn nhịn không được run run!
Võ công của hắn rất cao, quyền lực quá lớn, hơn nữa, hắn từ một nơi bí mật gần đó, nàng ở ngoài sáng, nàng không phải là đối thủ của hắn!
Mà Địch Mân, cũng không thể ở cạnh nàng cả ngày!
“Nguyệt Nhi, vừa rồi làm sợ ngươi? Thực xin lỗi, ta vừa trở về!”
May mắn hắn trở về sớm một chút, bằng không, đã có thể. . . .
Nhắm mắt lại, khó có thể kiềm chế tiếng tim đập lo lắng kia. Vừa rồi, hắn thiếu chút nữa không bảo vệ tốt Tàn Nguyệt!
Lạc Tử Thần, người này cũng là chủ nhân khó chơi!
Hắn đến bên này, cũng dám lộ liễu đến phủ của hắn như vậy, chẳng lẽ, hắn không chỉ xuất hiện…, hắn còn muốn cướp người sao?
Về sau, phòng bị bên này, chỉ sợ phải nghiêm ngặt một chút.
“Mân. . . . . .”
Nhìn Địch Mân nhíu chặt mày, Tàn Nguyệt biết Địch Mân cũng rất khó giải quyết, chỉ là về sau. . . .
“Nguyệt Nhi, ta sẽ an bài tốt, cho Chanh Sát đi với ngươi!”
Thân phận môn chủ Mặc Sát môn của hắn còn chưa có sáng tỏ, Lạc Tử Thần hẳn
là cũng không nghĩ ra hắn sẽ có một thân phận như vậy đi?
Dùng thân phận hoàng tử dọa hắn không được, thật sự không được cũng chỉ phải. . . .
Ánh mắt tối sầm lại, trong lòng Địch Mân đã có toan tính. Lâm quý phi, có lẽ thật sự nên xử lý trước.
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu HoaTác giả: Hỏa HồngTruyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhThế nhân đều biết, vẻ đẹp của Mẫu đơn ở Lạc Dương có thể nói là thiên hạ nhất, ung dung quý phái, thanh tao thoát tục, dùng quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không khoa trương chút nào. Hội mẫu đơn mỗi năm tổ chức một lần, cả kinh thành, bất luận là con cháu quan gia, con cái nhà giàu, hay là dân chúng bình thường, đều có thói quen vào ngày này, hội tụ tại hội hoa mẫu đơn để thưởng thức vẻ đẹp thoát tục, phú quý bức người của loài hoa quốc sắc thiên hương này. Nghe nói, đương kim Hoàng thượng Tư Không Hạ, cùng Hoàng hậu ngay tại hội hoa mẫu đơn vừa thấy đã yêu, hai người kết thành phu thê, gần ba mươi năm không xa rời, lưu truyền một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Cũng bởi vì vậy, hội hoa mẫu đơn, từ từ trở thành nơi hẹn hò lãng mạn dành cho những đôi nam nữ. Ngày này, nam thanh nữ tú khắp nơi đều nghe danh mà đến, có lẽ, ở chỗ này họ hi vọng có thể tình cờ gặp được nửa kia của mình. Mặc dù họ không thể tự định chung thân, nhưng chỉ một lần gặp mặt, có điều kiện, cũng có thể tới cửa… Địch Mân cười lạnh một tiếng, bên Lâm quý phi đã bị tra không sai biệt lắm, không nghĩ tới nàng vì để thái tử lên ngôi vị hoàng đế, lại đồng ý cho Lạc Tử Thần tám tòa thành trì!b*n n**c!Bất quá vì cầu được một địch quốc viện trợ, nàng cũng quá to gan!Chẳng lẽ, làm như vậy trong lòng của nàng sẽ không cảm thấy áy náy sao?Thật không rõ, ở trong mắt của nàng, quốc gia là cái gì, dân chúng là cái gì.. . .“Ta không hãm hại ngươi, ta chỉ phối hợp bố trí nghi trận mà thôi. . . . . .”Lạc Tử Thần tà mị cười, nghe tiếng bước chân cách đó không xa, thở dài:“Ngày khác lại nói chuyện, hôm nay trẫm sẽ không phụng bồi. . . .”Xoẹt một tiếng, hắn bay rất nhanh.Võ công của hắn cũng không kém, Địch Mân không đuổi theo, chỉ ôm Tàn Nguyệt thật chặt. . . .Tàn Nguyệt run rẩy, đến bây giờ, vẫn nhịn không được run run!Võ công của hắn rất cao, quyền lực quá lớn, hơn nữa, hắn từ một nơi bí mật gần đó, nàng ở ngoài sáng, nàng không phải là đối thủ của hắn!Mà Địch Mân, cũng không thể ở cạnh nàng cả ngày!“Nguyệt Nhi, vừa rồi làm sợ ngươi? Thực xin lỗi, ta vừa trở về!”May mắn hắn trở về sớm một chút, bằng không, đã có thể. . . .Nhắm mắt lại, khó có thể kiềm chế tiếng tim đập lo lắng kia. Vừa rồi, hắn thiếu chút nữa không bảo vệ tốt Tàn Nguyệt!Lạc Tử Thần, người này cũng là chủ nhân khó chơi!Hắn đến bên này, cũng dám lộ liễu đến phủ của hắn như vậy, chẳng lẽ, hắn không chỉ xuất hiện…, hắn còn muốn cướp người sao?Về sau, phòng bị bên này, chỉ sợ phải nghiêm ngặt một chút.“Mân. . . . . .”Nhìn Địch Mân nhíu chặt mày, Tàn Nguyệt biết Địch Mân cũng rất khó giải quyết, chỉ là về sau. . . .“Nguyệt Nhi, ta sẽ an bài tốt, cho Chanh Sát đi với ngươi!”Thân phận môn chủ Mặc Sát môn của hắn còn chưa có sáng tỏ, Lạc Tử Thần hẳn là cũng không nghĩ ra hắn sẽ có một thân phận như vậy đi?Dùng thân phận hoàng tử dọa hắn không được, thật sự không được cũng chỉ phải. . . .Ánh mắt tối sầm lại, trong lòng Địch Mân đã có toan tính. Lâm quý phi, có lẽ thật sự nên xử lý trước.