Thế nhân đều biết, vẻ đẹp của Mẫu đơn ở Lạc Dương có thể nói là thiên hạ nhất, ung dung quý phái, thanh tao thoát tục, dùng quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không khoa trương chút nào. Hội mẫu đơn mỗi năm tổ chức một lần, cả kinh thành, bất luận là con cháu quan gia, con cái nhà giàu, hay là dân chúng bình thường, đều có thói quen vào ngày này, hội tụ tại hội hoa mẫu đơn để thưởng thức vẻ đẹp thoát tục, phú quý bức người của loài hoa quốc sắc thiên hương này. Nghe nói, đương kim Hoàng thượng Tư Không Hạ, cùng Hoàng hậu ngay tại hội hoa mẫu đơn vừa thấy đã yêu, hai người kết thành phu thê, gần ba mươi năm không xa rời, lưu truyền một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Cũng bởi vì vậy, hội hoa mẫu đơn, từ từ trở thành nơi hẹn hò lãng mạn dành cho những đôi nam nữ. Ngày này, nam thanh nữ tú khắp nơi đều nghe danh mà đến, có lẽ, ở chỗ này họ hi vọng có thể tình cờ gặp được nửa kia của mình. Mặc dù họ không thể tự định chung thân, nhưng chỉ một lần gặp mặt, có điều kiện, cũng có thể tới cửa…
Chương 537: Kết cục 23
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu HoaTác giả: Hỏa HồngTruyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhThế nhân đều biết, vẻ đẹp của Mẫu đơn ở Lạc Dương có thể nói là thiên hạ nhất, ung dung quý phái, thanh tao thoát tục, dùng quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không khoa trương chút nào. Hội mẫu đơn mỗi năm tổ chức một lần, cả kinh thành, bất luận là con cháu quan gia, con cái nhà giàu, hay là dân chúng bình thường, đều có thói quen vào ngày này, hội tụ tại hội hoa mẫu đơn để thưởng thức vẻ đẹp thoát tục, phú quý bức người của loài hoa quốc sắc thiên hương này. Nghe nói, đương kim Hoàng thượng Tư Không Hạ, cùng Hoàng hậu ngay tại hội hoa mẫu đơn vừa thấy đã yêu, hai người kết thành phu thê, gần ba mươi năm không xa rời, lưu truyền một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Cũng bởi vì vậy, hội hoa mẫu đơn, từ từ trở thành nơi hẹn hò lãng mạn dành cho những đôi nam nữ. Ngày này, nam thanh nữ tú khắp nơi đều nghe danh mà đến, có lẽ, ở chỗ này họ hi vọng có thể tình cờ gặp được nửa kia của mình. Mặc dù họ không thể tự định chung thân, nhưng chỉ một lần gặp mặt, có điều kiện, cũng có thể tới cửa… “Lão gia, tỷ tỷ đã đi nhiều năm như vậy, người cũng đừng có nhớ nữa. Nếu tỷ tỷ trên trời có linh, nhìn thấy lão gia vì tỷ tỷ mà như vậy, trong lòng của nàng cũng sẽ bất an. . . .”Cúc Văn gục đầu xuống, trong mắt sáng trong suốt, thiếu chút nữa liền rơi lệ.Cũng không biết chuyện kia làm thế nào, Mặc Sát môn đã tiếp nhận, hẳn là sẽ không thất thủ?Nhìn bộ dạng vô tình này của Liễu Tương, Cúc Văn biết, nếu một khi chuyện kia công bố ra, Liễu Tương tuyệt đối sẽ không buông tha mình, tuyệt đối sẽ không.Bất an nhìn ánh mắt đánh giá mình của Liễu Tương, hay là hắn cũng bắt đầu hoài nghi?Đêm nay sắc trời cũng không tốt, lúc ra cửa, bên ngoài đã nổi mưa bụi, mà tiếng sấm ẩn ẩn, làm cho người ta nghe xong tâm phiền ý loạn.“Tiểu Hạ, bên kia cũng không nói thời gian sao? Ngày mai ngươi lại đi thúc giục xem. . . .”Tiểu Hạ vội vàng lên tiếng trả lời, Cúc Văn khoát tay, ý bảo tiểu Hạ đi ra ngoài.Trời mưa rồi, vốn muốn ngẫm kỹ lại chuyện hôm nay, nhưng ai biết vừa mới ngồi xuống, một trận ủ rũ đánh úp lại, Cúc Văn chỉ cảm thấy rất là buồn ngủ.Nhắm mắt lại, liền gục xuống bàn, cả người dĩ nhiên đã ngủ.Mơ mơ màng màng, nghe được tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp chói mắt, nàng cảm thấy trên người hơi lạnh, muốn kéo kéo chăn, nhưng làm sao cũng không tìm thấy chăn ở nơi nào. . . .Đòi mạng rồi, đây là có chuyện gì?Cúc Văn nhíu mày, sau một lúc lâu, không vui mở mắt ra, mới nhớ tới nàng lại chưa lên giường, chỉ ghé vào trên bàn đang ngủ.Có thể là quá mệt mỏi, làm sao có thể. . . . . .Xoa xoa cánh tay đau nhức muốn lên giường ngủ, quay đầu, theo tia chớp ẩn ẩn kia, chỉ thấy một nữ tử áo trắng ngồi ở trên giường của nàng. . .Nữ tử không nhìn về phía nàng, quần áo tuyết trắng, trắng mờ mịt, trắng thoát tục. . . . . .Hình mặt bên, nhẹ nhàng thoát tục, thật quen thuộc. . . . . .Phải . . . . .Không biết. . . . . .Không phải là nàng!Nàng đã chết, đã chết hơn mười năm rồi, tại sao có thể là nàng?Như Yên, ngươi đã chết lâu như vậy, vì sao không thể buông tha tướng công, buông tha ta?
“Lão gia, tỷ tỷ đã đi nhiều năm như vậy, người cũng đừng có nhớ nữa. Nếu tỷ
tỷ trên trời có linh, nhìn thấy lão gia vì tỷ tỷ mà như vậy, trong lòng
của nàng cũng sẽ bất an. . . .”
Cúc Văn gục đầu xuống, trong mắt sáng trong suốt, thiếu chút nữa liền rơi lệ.
Cũng không biết chuyện kia làm thế nào, Mặc Sát môn đã tiếp nhận, hẳn là sẽ không thất thủ?
Nhìn bộ dạng vô tình này của Liễu Tương, Cúc Văn biết, nếu một khi chuyện
kia công bố ra, Liễu Tương tuyệt đối sẽ không buông tha mình, tuyệt đối
sẽ không.
Bất an nhìn ánh mắt đánh giá mình của Liễu Tương, hay là hắn cũng bắt đầu hoài nghi?
Đêm nay sắc trời cũng không tốt, lúc ra cửa, bên ngoài đã nổi mưa bụi, mà
tiếng sấm ẩn ẩn, làm cho người ta nghe xong tâm phiền ý loạn.
“Tiểu Hạ, bên kia cũng không nói thời gian sao? Ngày mai ngươi lại đi thúc giục xem. . . .”
Tiểu Hạ vội vàng lên tiếng trả lời, Cúc Văn khoát tay, ý bảo tiểu Hạ đi ra ngoài.
Trời mưa rồi, vốn muốn ngẫm kỹ lại chuyện hôm nay, nhưng ai biết vừa mới
ngồi xuống, một trận ủ rũ đánh úp lại, Cúc Văn chỉ cảm thấy rất là buồn
ngủ.
Nhắm mắt lại, liền gục xuống bàn, cả người dĩ nhiên đã ngủ.
Mơ mơ màng màng, nghe được tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp chói mắt, nàng
cảm thấy trên người hơi lạnh, muốn kéo kéo chăn, nhưng làm sao cũng
không tìm thấy chăn ở nơi nào. . . .
Đòi mạng rồi, đây là có chuyện gì?
Cúc Văn nhíu mày, sau một lúc lâu, không vui mở mắt ra, mới nhớ tới nàng lại chưa lên giường, chỉ ghé vào trên bàn đang ngủ.
Có thể là quá mệt mỏi, làm sao có thể. . . . . .
Xoa xoa cánh tay đau nhức muốn lên giường ngủ, quay đầu, theo tia chớp ẩn
ẩn kia, chỉ thấy một nữ tử áo trắng ngồi ở trên giường của nàng. . .
Nữ tử không nhìn về phía nàng, quần áo tuyết trắng, trắng mờ mịt, trắng thoát tục. . . . . .
Hình mặt bên, nhẹ nhàng thoát tục, thật quen thuộc. . . . . .
Phải . . . . .
Không biết. . . . . .
Không phải là nàng!
Nàng đã chết, đã chết hơn mười năm rồi, tại sao có thể là nàng?
Như Yên, ngươi đã chết lâu như vậy, vì sao không thể buông tha tướng công, buông tha ta?
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu HoaTác giả: Hỏa HồngTruyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhThế nhân đều biết, vẻ đẹp của Mẫu đơn ở Lạc Dương có thể nói là thiên hạ nhất, ung dung quý phái, thanh tao thoát tục, dùng quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không khoa trương chút nào. Hội mẫu đơn mỗi năm tổ chức một lần, cả kinh thành, bất luận là con cháu quan gia, con cái nhà giàu, hay là dân chúng bình thường, đều có thói quen vào ngày này, hội tụ tại hội hoa mẫu đơn để thưởng thức vẻ đẹp thoát tục, phú quý bức người của loài hoa quốc sắc thiên hương này. Nghe nói, đương kim Hoàng thượng Tư Không Hạ, cùng Hoàng hậu ngay tại hội hoa mẫu đơn vừa thấy đã yêu, hai người kết thành phu thê, gần ba mươi năm không xa rời, lưu truyền một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Cũng bởi vì vậy, hội hoa mẫu đơn, từ từ trở thành nơi hẹn hò lãng mạn dành cho những đôi nam nữ. Ngày này, nam thanh nữ tú khắp nơi đều nghe danh mà đến, có lẽ, ở chỗ này họ hi vọng có thể tình cờ gặp được nửa kia của mình. Mặc dù họ không thể tự định chung thân, nhưng chỉ một lần gặp mặt, có điều kiện, cũng có thể tới cửa… “Lão gia, tỷ tỷ đã đi nhiều năm như vậy, người cũng đừng có nhớ nữa. Nếu tỷ tỷ trên trời có linh, nhìn thấy lão gia vì tỷ tỷ mà như vậy, trong lòng của nàng cũng sẽ bất an. . . .”Cúc Văn gục đầu xuống, trong mắt sáng trong suốt, thiếu chút nữa liền rơi lệ.Cũng không biết chuyện kia làm thế nào, Mặc Sát môn đã tiếp nhận, hẳn là sẽ không thất thủ?Nhìn bộ dạng vô tình này của Liễu Tương, Cúc Văn biết, nếu một khi chuyện kia công bố ra, Liễu Tương tuyệt đối sẽ không buông tha mình, tuyệt đối sẽ không.Bất an nhìn ánh mắt đánh giá mình của Liễu Tương, hay là hắn cũng bắt đầu hoài nghi?Đêm nay sắc trời cũng không tốt, lúc ra cửa, bên ngoài đã nổi mưa bụi, mà tiếng sấm ẩn ẩn, làm cho người ta nghe xong tâm phiền ý loạn.“Tiểu Hạ, bên kia cũng không nói thời gian sao? Ngày mai ngươi lại đi thúc giục xem. . . .”Tiểu Hạ vội vàng lên tiếng trả lời, Cúc Văn khoát tay, ý bảo tiểu Hạ đi ra ngoài.Trời mưa rồi, vốn muốn ngẫm kỹ lại chuyện hôm nay, nhưng ai biết vừa mới ngồi xuống, một trận ủ rũ đánh úp lại, Cúc Văn chỉ cảm thấy rất là buồn ngủ.Nhắm mắt lại, liền gục xuống bàn, cả người dĩ nhiên đã ngủ.Mơ mơ màng màng, nghe được tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp chói mắt, nàng cảm thấy trên người hơi lạnh, muốn kéo kéo chăn, nhưng làm sao cũng không tìm thấy chăn ở nơi nào. . . .Đòi mạng rồi, đây là có chuyện gì?Cúc Văn nhíu mày, sau một lúc lâu, không vui mở mắt ra, mới nhớ tới nàng lại chưa lên giường, chỉ ghé vào trên bàn đang ngủ.Có thể là quá mệt mỏi, làm sao có thể. . . . . .Xoa xoa cánh tay đau nhức muốn lên giường ngủ, quay đầu, theo tia chớp ẩn ẩn kia, chỉ thấy một nữ tử áo trắng ngồi ở trên giường của nàng. . .Nữ tử không nhìn về phía nàng, quần áo tuyết trắng, trắng mờ mịt, trắng thoát tục. . . . . .Hình mặt bên, nhẹ nhàng thoát tục, thật quen thuộc. . . . . .Phải . . . . .Không biết. . . . . .Không phải là nàng!Nàng đã chết, đã chết hơn mười năm rồi, tại sao có thể là nàng?Như Yên, ngươi đã chết lâu như vậy, vì sao không thể buông tha tướng công, buông tha ta?