Ngày 13 tháng 10 trời chuyển mưa nhỏ Chạng vạng tối trời mưa, vừa vặn ướt nhẹp đường cái. Sáu giờ, ta khoác khăn lụa mỏng đi ra cửa nghênh đón Cao Phi. Nếu như không phải hắn không vui, có lẽ giờ phút này ta đã sớm xuất hiện ở sân bay. Hắn đi công tác một tuần lễ đối với ta dài như một năm. Làm sao ta có thể chịu được khi hắn xuống máy bay người thứ nhất nhìn thấy lại không phải là ta. Nhưng trong điện thoại, hắn lạnh như băng trấn trụ ta, ba ngày không nhận điện của ta, ta ko còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp với hắn. Đúng 7h, Cao Phi xuất hiện trong tầm mắt ta, mặc chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt ta đã chuẩn bị cho hắn. Ta tung tăng như con chim nhỏ chạy về phía hắn, trong miệng kêu tên của hắn: "Cao Phi, Cao Phi." Hận giờ phút ko thể ở trong ngực hắn cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn. Hắn nghe thấy thanh âm của ta liền ngước mắt, có lẽ không nghĩ tới ta sẽ ra đón hắn, ánh mắt lập tức chuyển thành lãnh đạm. Nhìn ta chạy về phía hắn, hắn rất bình tĩnh dịch người muốn trốn tránh cái…
Chương 15: Năm thứ ba sau khi A Du chết, ta kết hôn lần thứ hai
Một Đêm, Một Ngày, Một ĐờiTác giả: Phù Tô LụcTruyện Ngôn TìnhNgày 13 tháng 10 trời chuyển mưa nhỏ Chạng vạng tối trời mưa, vừa vặn ướt nhẹp đường cái. Sáu giờ, ta khoác khăn lụa mỏng đi ra cửa nghênh đón Cao Phi. Nếu như không phải hắn không vui, có lẽ giờ phút này ta đã sớm xuất hiện ở sân bay. Hắn đi công tác một tuần lễ đối với ta dài như một năm. Làm sao ta có thể chịu được khi hắn xuống máy bay người thứ nhất nhìn thấy lại không phải là ta. Nhưng trong điện thoại, hắn lạnh như băng trấn trụ ta, ba ngày không nhận điện của ta, ta ko còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp với hắn. Đúng 7h, Cao Phi xuất hiện trong tầm mắt ta, mặc chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt ta đã chuẩn bị cho hắn. Ta tung tăng như con chim nhỏ chạy về phía hắn, trong miệng kêu tên của hắn: "Cao Phi, Cao Phi." Hận giờ phút ko thể ở trong ngực hắn cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn. Hắn nghe thấy thanh âm của ta liền ngước mắt, có lẽ không nghĩ tới ta sẽ ra đón hắn, ánh mắt lập tức chuyển thành lãnh đạm. Nhìn ta chạy về phía hắn, hắn rất bình tĩnh dịch người muốn trốn tránh cái… Năm thứ ba sau khi A Du chết, ta kết hôn lần thứ hai. Ko nghi ngờ gì, tân nương chính là mối tình đầu của ta, người mà A Du đã bỏ ra bao công sức chia rẽ. Trong thời gian đó, nàng ko yêu một ai khác, có lẽ nàng đang đợi ta.Ngày đó, nàng cùng một quản đốc nhà máy ăn cơm, trong bữa cơm nàng uống hơi nhiều, lúc rời đi ko hiểu sao lại nói năng l* m*ng, động tay động chân với người ta. Còn sót lại một chút lý trí, nàng gọi điện thoại cho ta đến đón nàng. Vì ta là một nam nhân, hiển nhiên lúc này ko thể từ chối. Ta lái xe đến đón nàng. Dưới ngọn đèn đường, ta nhìn nàng khuôn mặt mệt mỏi chật vật ngồi xổm ở lối đi bộ, đầu tóc rối bời, rõ ràng có dấu vết giằng co hoặc là đánh nhau. Ta đi lên phía trước, nàng ngẩng đầu nhìn ta, hai tròng mắt rưng rưng, vô cùng đáng thương. Ta ngồi xổm xuống định an ủi nàng, bất quá còn chưa mở miệng, nàng đã mở rộng hai tay bất ngờ ôm lấy ta. Nàng khóc thút thít trong ngực ta như một đứa trẻ muốn làm cho người ta yêu thương. Sau đó nàng nói: “Phi, chúng ta một lần nữa ở bên nhau được ko? Chúng ta đã bỏ lỡ năm năm, cũng trải qua nhiều giày vò rồi.” Trên thế giới này chỉ có nàng gọi ta là Phi, giống như là xưng hô một cách đặc biệt thân mật. A Du cũng chỉ gọi cả tên ta là Cao Phi. Cho dù thời điểm ân ái nàng cũng gọi như vậy, giống như một cách suy nghĩ đặc biệt. Ta ôm nàng vào trong ngực, ta nói chúng ta sẽ ở bên nhau. Nam nhân phải có tự giác, giống như nữ nhân nhất định phải có tự trọng. Vì vậy, ngày hôm sau ta đến Châu Bảo Hành mua một chiếc nhẫn kim cương năm ca-ra. Ta cảm thấy có chút hơi lớn, hơn nữa có chút khoa trương. Nhưng sau khi nghe người bán hàng thuyết phục, ta cảm thấy mua nó ta liền có thể mua được hạnh phúc của cả thế giới. Vì vậy ta kêu nàng gói lại. Ta nghĩ khi đó A Du thực ngu ngốc, nếu như nàng có thể đem chiếc nhẫn vàng trắng bình thường đổi thành nhẫn kim cương năm ca-ra, có lẽ kết cục sẽ khác. Ta đến nhà trọ của nàng, vẫn là nơi năm năm trước chúng ta cùng nhau thuê. Ta đem chiếc nhẫn cho nàng, hơn nữa còn quỳ gối xuống, ta dễ dàng nói ra, ta yêu nàng, hi vọng nàng sẽ sống cùng ta. Nàng mặc bộ đồ ngủ Winnie the Pooh rộng thùng thình, đầu tóc còn chưa chải, mang theo ánh mắt ko thể tin được nhìn ta. Rồi nàng lập tức bật khóc, nói với ta nàng đồng ý. Ta đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay gầy gò của nàng, kích cỡ vẫn như năm năm trước đây, chỉ nàng có thể đeo vừa chiếc nhẫn này. Ta đến nay không biết kích cỡ nhẫn của A Du. Chiếc nhẫn bị nàng mang theo vào phần mộ, cả đời này ta cũng sẽ ko biết kích cỡ của nó. Hôn lễ của chúng ta cử hành ở khách sạn, thu hút khách mời từ bốn phương tám hướng. Thời điểm mục sư tuyên đọc lời thế, ta nhìn thấy nước mắt lóng lánh trong mắt nàng, lăn trên gò má phấn đào vô cùng động lòng người. Nữ nhân thích khóc, tựu như nam nhân thích hút thuốc. Giống như là thuốc phiện, nữ nhân dùng nước mắt làm nam nhân mê say, sau đó khi bị nam nhân vứt bỏ lại dùng nước mắt làm say chính mình. Ta lấy tay lau sạch nước mắt của nàng. Ta nghe thấy nàng thổ lộ bên tai ta, Phi ta yêu ngươi. Ta gật đầu mỉm cười, biểu đạt với tất cả khách mời sự yêu thương của mình đối với vợ. Chúng ta hưởng tuần trăng mật ở Hải Nam. Chúng ta thoải mái vui đùa, thỏa sức mỉm cười, còn có mỗi tối đều ân ái. Nửa tháng sau, chúng ta từ Nam Hải trở lại tiến vào nhà mới. Nhà mới là chúng ta cùng nhau mua, căn bản ko thể so sánh được với nhà của A Du. Nhưng nó cũng ko nhỏ, 148 thước vuông, một con số rất may mắn. Ta trên giường mới hôn tân nương, bàn tay tiến vào bên trong nội y của nàng cọ xát. Ta tuyệt không đứng đắn cũng không cần đứng đắn, ta nói với nàng nhiều chuyện trêu đùa, nàng bàn tay trắng mịn nắm thành quyền đánh ta, nói ta hạ lưu. Vì vậy, ta thật sự liền làm rất nhiều việc hạ lưu khó có thể nói thành lời. Sau khi kết hôn ba tháng, cuộc sống của chúng ta dần dần yên bình giống như lúc xưa.
Năm thứ ba
sau khi A Du chết, ta kết hôn lần thứ hai. Ko nghi ngờ gì, tân nương
chính là mối tình đầu của ta, người mà A Du đã bỏ ra bao công sức chia
rẽ. Trong thời gian đó, nàng ko yêu một ai khác, có lẽ nàng đang đợi ta.Ngày đó, nàng cùng một quản đốc nhà máy ăn cơm, trong bữa cơm nàng uống hơi
nhiều, lúc rời đi ko hiểu sao lại nói năng l* m*ng, động tay động chân
với người ta. Còn sót lại một chút lý trí, nàng gọi điện thoại cho ta
đến đón nàng. Vì ta là một nam nhân, hiển nhiên lúc này ko thể từ chối.
Ta lái xe đến đón nàng.
Dưới ngọn
đèn đường, ta nhìn nàng khuôn mặt mệt mỏi chật vật ngồi xổm ở lối đi bộ, đầu tóc rối bời, rõ ràng có dấu vết giằng co hoặc là đánh nhau. Ta đi
lên phía trước, nàng ngẩng đầu nhìn ta, hai tròng mắt rưng rưng, vô cùng đáng thương. Ta ngồi xổm xuống định an ủi nàng, bất quá còn chưa mở
miệng, nàng đã mở rộng hai tay bất ngờ ôm lấy ta. Nàng khóc thút thít
trong ngực ta như một đứa trẻ muốn làm cho người ta yêu thương. Sau đó
nàng nói: “Phi, chúng ta một lần nữa ở bên nhau được ko? Chúng ta đã bỏ
lỡ năm năm, cũng trải qua nhiều giày vò rồi.”
Trên thế
giới này chỉ có nàng gọi ta là Phi, giống như là xưng hô một cách đặc
biệt thân mật. A Du cũng chỉ gọi cả tên ta là Cao Phi. Cho dù thời điểm
ân ái nàng cũng gọi như vậy, giống như một cách suy nghĩ đặc biệt. Ta ôm nàng vào trong ngực, ta nói chúng ta sẽ ở bên nhau. Nam nhân phải có tự giác, giống như nữ nhân nhất định phải có tự trọng. Vì vậy, ngày hôm
sau ta đến Châu Bảo Hành mua một chiếc nhẫn kim cương năm ca-ra. Ta cảm
thấy có chút hơi lớn, hơn nữa có chút khoa trương. Nhưng sau khi nghe
người bán hàng thuyết phục, ta cảm thấy mua nó ta liền có thể mua được
hạnh phúc của cả thế giới. Vì vậy ta kêu nàng gói lại.
Ta nghĩ khi đó A Du thực ngu ngốc, nếu như nàng có thể đem chiếc nhẫn vàng trắng
bình thường đổi thành nhẫn kim cương năm ca-ra, có lẽ kết cục sẽ khác.
Ta đến nhà
trọ của nàng, vẫn là nơi năm năm trước chúng ta cùng nhau thuê. Ta đem
chiếc nhẫn cho nàng, hơn nữa còn quỳ gối xuống, ta dễ dàng nói ra, ta
yêu nàng, hi vọng nàng sẽ sống cùng ta. Nàng mặc bộ đồ ngủ Winnie the
Pooh rộng thùng thình, đầu tóc còn chưa chải, mang theo ánh mắt ko thể
tin được nhìn ta. Rồi nàng lập tức bật khóc, nói với ta nàng đồng ý. Ta
đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay gầy gò của nàng, kích cỡ vẫn như năm năm trước đây, chỉ nàng có thể đeo vừa chiếc nhẫn này. Ta đến nay không
biết kích cỡ nhẫn của A Du. Chiếc nhẫn bị nàng mang theo vào phần mộ, cả đời này ta cũng sẽ ko biết kích cỡ của nó.
Hôn lễ của
chúng ta cử hành ở khách sạn, thu hút khách mời từ bốn phương tám hướng. Thời điểm mục sư tuyên đọc lời thế, ta nhìn thấy nước mắt lóng lánh
trong mắt nàng, lăn trên gò má phấn đào vô cùng động lòng người. Nữ nhân thích khóc, tựu như nam nhân thích hút thuốc. Giống như là thuốc phiện, nữ nhân dùng nước mắt làm nam nhân mê say, sau đó khi bị nam nhân vứt
bỏ lại dùng nước mắt làm say chính mình. Ta lấy tay lau sạch nước mắt
của nàng. Ta nghe thấy nàng thổ lộ bên tai ta, Phi ta yêu ngươi. Ta gật
đầu mỉm cười, biểu đạt với tất cả khách mời sự yêu thương của mình đối
với vợ.
Chúng ta
hưởng tuần trăng mật ở Hải Nam. Chúng ta thoải mái vui đùa, thỏa sức mỉm cười, còn có mỗi tối đều ân ái. Nửa tháng sau, chúng ta từ Nam Hải trở
lại tiến vào nhà mới. Nhà mới là chúng ta cùng nhau mua, căn bản ko thể
so sánh được với nhà của A Du. Nhưng nó cũng ko nhỏ, 148 thước vuông,
một con số rất may mắn. Ta trên giường mới hôn tân nương, bàn tay tiến
vào bên trong nội y của nàng cọ xát. Ta tuyệt không đứng đắn cũng không
cần đứng đắn, ta nói với nàng nhiều chuyện trêu đùa, nàng bàn tay trắng
mịn nắm thành quyền đánh ta, nói ta hạ lưu. Vì vậy, ta thật sự liền làm
rất nhiều việc hạ lưu khó có thể nói thành lời. Sau khi kết hôn ba
tháng, cuộc sống của chúng ta dần dần yên bình giống như lúc xưa.
Một Đêm, Một Ngày, Một ĐờiTác giả: Phù Tô LụcTruyện Ngôn TìnhNgày 13 tháng 10 trời chuyển mưa nhỏ Chạng vạng tối trời mưa, vừa vặn ướt nhẹp đường cái. Sáu giờ, ta khoác khăn lụa mỏng đi ra cửa nghênh đón Cao Phi. Nếu như không phải hắn không vui, có lẽ giờ phút này ta đã sớm xuất hiện ở sân bay. Hắn đi công tác một tuần lễ đối với ta dài như một năm. Làm sao ta có thể chịu được khi hắn xuống máy bay người thứ nhất nhìn thấy lại không phải là ta. Nhưng trong điện thoại, hắn lạnh như băng trấn trụ ta, ba ngày không nhận điện của ta, ta ko còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp với hắn. Đúng 7h, Cao Phi xuất hiện trong tầm mắt ta, mặc chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt ta đã chuẩn bị cho hắn. Ta tung tăng như con chim nhỏ chạy về phía hắn, trong miệng kêu tên của hắn: "Cao Phi, Cao Phi." Hận giờ phút ko thể ở trong ngực hắn cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn. Hắn nghe thấy thanh âm của ta liền ngước mắt, có lẽ không nghĩ tới ta sẽ ra đón hắn, ánh mắt lập tức chuyển thành lãnh đạm. Nhìn ta chạy về phía hắn, hắn rất bình tĩnh dịch người muốn trốn tránh cái… Năm thứ ba sau khi A Du chết, ta kết hôn lần thứ hai. Ko nghi ngờ gì, tân nương chính là mối tình đầu của ta, người mà A Du đã bỏ ra bao công sức chia rẽ. Trong thời gian đó, nàng ko yêu một ai khác, có lẽ nàng đang đợi ta.Ngày đó, nàng cùng một quản đốc nhà máy ăn cơm, trong bữa cơm nàng uống hơi nhiều, lúc rời đi ko hiểu sao lại nói năng l* m*ng, động tay động chân với người ta. Còn sót lại một chút lý trí, nàng gọi điện thoại cho ta đến đón nàng. Vì ta là một nam nhân, hiển nhiên lúc này ko thể từ chối. Ta lái xe đến đón nàng. Dưới ngọn đèn đường, ta nhìn nàng khuôn mặt mệt mỏi chật vật ngồi xổm ở lối đi bộ, đầu tóc rối bời, rõ ràng có dấu vết giằng co hoặc là đánh nhau. Ta đi lên phía trước, nàng ngẩng đầu nhìn ta, hai tròng mắt rưng rưng, vô cùng đáng thương. Ta ngồi xổm xuống định an ủi nàng, bất quá còn chưa mở miệng, nàng đã mở rộng hai tay bất ngờ ôm lấy ta. Nàng khóc thút thít trong ngực ta như một đứa trẻ muốn làm cho người ta yêu thương. Sau đó nàng nói: “Phi, chúng ta một lần nữa ở bên nhau được ko? Chúng ta đã bỏ lỡ năm năm, cũng trải qua nhiều giày vò rồi.” Trên thế giới này chỉ có nàng gọi ta là Phi, giống như là xưng hô một cách đặc biệt thân mật. A Du cũng chỉ gọi cả tên ta là Cao Phi. Cho dù thời điểm ân ái nàng cũng gọi như vậy, giống như một cách suy nghĩ đặc biệt. Ta ôm nàng vào trong ngực, ta nói chúng ta sẽ ở bên nhau. Nam nhân phải có tự giác, giống như nữ nhân nhất định phải có tự trọng. Vì vậy, ngày hôm sau ta đến Châu Bảo Hành mua một chiếc nhẫn kim cương năm ca-ra. Ta cảm thấy có chút hơi lớn, hơn nữa có chút khoa trương. Nhưng sau khi nghe người bán hàng thuyết phục, ta cảm thấy mua nó ta liền có thể mua được hạnh phúc của cả thế giới. Vì vậy ta kêu nàng gói lại. Ta nghĩ khi đó A Du thực ngu ngốc, nếu như nàng có thể đem chiếc nhẫn vàng trắng bình thường đổi thành nhẫn kim cương năm ca-ra, có lẽ kết cục sẽ khác. Ta đến nhà trọ của nàng, vẫn là nơi năm năm trước chúng ta cùng nhau thuê. Ta đem chiếc nhẫn cho nàng, hơn nữa còn quỳ gối xuống, ta dễ dàng nói ra, ta yêu nàng, hi vọng nàng sẽ sống cùng ta. Nàng mặc bộ đồ ngủ Winnie the Pooh rộng thùng thình, đầu tóc còn chưa chải, mang theo ánh mắt ko thể tin được nhìn ta. Rồi nàng lập tức bật khóc, nói với ta nàng đồng ý. Ta đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay gầy gò của nàng, kích cỡ vẫn như năm năm trước đây, chỉ nàng có thể đeo vừa chiếc nhẫn này. Ta đến nay không biết kích cỡ nhẫn của A Du. Chiếc nhẫn bị nàng mang theo vào phần mộ, cả đời này ta cũng sẽ ko biết kích cỡ của nó. Hôn lễ của chúng ta cử hành ở khách sạn, thu hút khách mời từ bốn phương tám hướng. Thời điểm mục sư tuyên đọc lời thế, ta nhìn thấy nước mắt lóng lánh trong mắt nàng, lăn trên gò má phấn đào vô cùng động lòng người. Nữ nhân thích khóc, tựu như nam nhân thích hút thuốc. Giống như là thuốc phiện, nữ nhân dùng nước mắt làm nam nhân mê say, sau đó khi bị nam nhân vứt bỏ lại dùng nước mắt làm say chính mình. Ta lấy tay lau sạch nước mắt của nàng. Ta nghe thấy nàng thổ lộ bên tai ta, Phi ta yêu ngươi. Ta gật đầu mỉm cười, biểu đạt với tất cả khách mời sự yêu thương của mình đối với vợ. Chúng ta hưởng tuần trăng mật ở Hải Nam. Chúng ta thoải mái vui đùa, thỏa sức mỉm cười, còn có mỗi tối đều ân ái. Nửa tháng sau, chúng ta từ Nam Hải trở lại tiến vào nhà mới. Nhà mới là chúng ta cùng nhau mua, căn bản ko thể so sánh được với nhà của A Du. Nhưng nó cũng ko nhỏ, 148 thước vuông, một con số rất may mắn. Ta trên giường mới hôn tân nương, bàn tay tiến vào bên trong nội y của nàng cọ xát. Ta tuyệt không đứng đắn cũng không cần đứng đắn, ta nói với nàng nhiều chuyện trêu đùa, nàng bàn tay trắng mịn nắm thành quyền đánh ta, nói ta hạ lưu. Vì vậy, ta thật sự liền làm rất nhiều việc hạ lưu khó có thể nói thành lời. Sau khi kết hôn ba tháng, cuộc sống của chúng ta dần dần yên bình giống như lúc xưa.