Mở đầu Lần đó, ở trong phòng giáo vụ. "Thưa thầy” - một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên Một cô gái nhỏ mặc đồng phục phẳng phiu đi về phía thầy giáo của bọn họ. Tóc của cô ấy dài qua tai khoảng 2cm, kẹp tóc màu đen cài gọn gàng hai bên, tránh cho tóc rơi xuống mắt, áo sơ mi trắng như tuyết, chiều dài váy vừa qua gối. Phong cách ăn mặc đúng quy củ, không có gì nổi bật nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, da dẻ mịn màng, ngón tay thon dài, không chỉ đồng phục cẩn thận tỉ mỉ mà hình dáng bên ngoài cũng không thể chê vào đâu được. “ Thưa thầy, đây là bài tập địa lý, em đã sắp xếp thứ tự rồi ạ”. Để quyển sổ ghi chép đã được đánh dấu bằng một xấp giấy màu xanh dương lên mặt bàn, cô làm việc và xử sự giống nhau, đơn giản, gọn gàng, chú tâm vào trọng điểm. Thật là không giống với tính cách của một nữ sinh Trung Quốc 12 tuổi. Cô vẫn luôn nhận được một câu nói giống nhau mỗi ngày “ Rất tốt” “ Cám ơn em”, thầy giáo trẻ mỉm cười rồi sau đó gọi cô lại: “ À, Từ Lại Linh, đợi chút, bây…

Chương 10: Hồi cuối

Ai Yêu Ai TrướcTác giả: Thư Hương Tiểu TrúcTruyện Ngôn TìnhMở đầu Lần đó, ở trong phòng giáo vụ. "Thưa thầy” - một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên Một cô gái nhỏ mặc đồng phục phẳng phiu đi về phía thầy giáo của bọn họ. Tóc của cô ấy dài qua tai khoảng 2cm, kẹp tóc màu đen cài gọn gàng hai bên, tránh cho tóc rơi xuống mắt, áo sơ mi trắng như tuyết, chiều dài váy vừa qua gối. Phong cách ăn mặc đúng quy củ, không có gì nổi bật nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, da dẻ mịn màng, ngón tay thon dài, không chỉ đồng phục cẩn thận tỉ mỉ mà hình dáng bên ngoài cũng không thể chê vào đâu được. “ Thưa thầy, đây là bài tập địa lý, em đã sắp xếp thứ tự rồi ạ”. Để quyển sổ ghi chép đã được đánh dấu bằng một xấp giấy màu xanh dương lên mặt bàn, cô làm việc và xử sự giống nhau, đơn giản, gọn gàng, chú tâm vào trọng điểm. Thật là không giống với tính cách của một nữ sinh Trung Quốc 12 tuổi. Cô vẫn luôn nhận được một câu nói giống nhau mỗi ngày “ Rất tốt” “ Cám ơn em”, thầy giáo trẻ mỉm cười rồi sau đó gọi cô lại: “ À, Từ Lại Linh, đợi chút, bây… Tiệc cưới được tổ chức đơn giản mà trang trọngTừ Lại Linh mặc lễ phục chiffon cùng khăn voan che mặt màu hồng, cô như một đóa sen mới nở thoát tục, xinh đẹp kinh diễm, người người đều ngợi khen cô là cô dâu đẹp nhất.Nhưng mà đối với chú rể, mọi đánh giá nhận xét hình như không được thống nhất như vậy.“ Phó chủ nhiệm thật là đẹp!” – như tiên nữ hạ phàm vậy“ Đúng vậy. Không biết là Phó chủ nhiệm quá đẹp như vậy, chú rể lại cảm giác không được thu hút cho lắm”. Không khác gì lá xanh nâng đỡ bông hoa hồng.“ Cậu cũng cảm thấy như vậy à?” Một giọng nói nhỏ một chút.“ Mình cho là Phó chủ nhiệm sẽ gả cho một bạch mã hoàng tử anh tuấn cao lớn”. Nhiều mộng ảo nhé !“ Ừ! Nếu không ít nhất cũng phải là một người giá trị cỡ Tổng giám đốc – người đàn ông độc thân hoàng kim mới đúng”. Công ty bọn họ thì có vài người chọn được như thế.“ Tựa như Tiểu Khai trước đây vẫn theo đuổi Phó chủ nhiệm hoặc mấy cậu ấm kia chứ nhỉ”. Mọi người đều đi xe nổi tiếng cỡ trăm vạn.“ Nhiều đàn ông để lựa chọn như vậy, sao Phó chủ nhiệm lại uất ức chọn chú rể kia nhỉ”. Nghĩ không ra mà !“ Có thể Phó chủ nhiệm không thích bị người ta đạp trên đầu cô ấy thôi”. Cho nên phải gả cho người có thể đạp lại trên đầu."Cũng có thể. . . . . ." Tất cả mọi người cảm thấy rất hợp lý."Vậy. . . . . . Chú rể thật đúng là đáng thương." Rất nhanh sinh ra kết luận.“ Anh nghe được bọn họ nói rồi sao?”"Một chút nhỏ.""Anh không tức giận chứ?""Không biết." Người khác nghĩ anh không cách nào khống chế được.Cô cảm giác hơi say, khì khì cười một tiếng“ Anh có biết hay không, mẹ anh vừa ngồi cạnh em nói chuyện một chút đấy?”. A, muốn đổi giọng gọi mẹ mới đúng."Không biết." Bí mật của cô dâu ở phòng trang điểm, anh như thế nào hiểu được.“ Mẹ nói….Lần trước, thời điểm chúng ta đi Nghi Lan, bà xác định hai chúng ta không thể kéo dài bao lâu nữa đâu, còn nói, nhà chúng ta Hi Nhiên không có cái gì hay ho, chỉ được mỗi cái tính dịu dàng. Mẹ muốn em nói cho anh biết, về sau nếu hai chúng ta cãi nhau, cũng không cho phép anh mang của cải chạy về nhà trốn tránh”. Hảo hảo cười, cô cảm thấy mẹ thật rất thú vị“ Nhìn xen………Tất cả mọi người đều xem em là người hung dữ”. Tạm thời biểu lộ an ủi.“ Ai, anh thật là một chú rể đáng thương, về sau, sẽ bị vợ đại nhân lấn áp”. Cúc một thanh đồng tình lệ ( mình không hiểu lắm)“ Thật sao?”. Anh khẽ mỉm cười, đột nhiên vươn tay, đem lấy cả người cô bế ngang đi tới giường đệm."Hi Nhiên!" Cô kêu lên một tiếng, không ngờ anh hơi sức cư nhiên lớn như vậy."Em thật là đẹp." Đặt cô lên giường, anh nhẹ giọng nói.Khuôn mặt cô nhuộm đỏ"Thế nào? Em cho rằng anh không thích gái xinh." Luôn cúi đầu đi bộ, thị lực lại không tốt ( Ý là anh Nhiên toàn cúi đầu đi bộ, thị lực lại không tốt, thì sao có thể biết đẹp xấu)"Anh chỉ biết vợ của anh thật xinh" – tựa như hai giới hắc bạch chỉ có một màu sắc duy nhất là trắng – đen"Em dường như còn chưa có đã hỏi anh...anh yêu em điểm nào?" Mặc dù rất già sáo, nhưng cô thật muốn biết."Toàn bộ." Anh cởi cà vạt ra."A, anh cũng sẽ ba hoa." Cô vẫn cho là đầu lưỡi của anh chỉ có thể kết sỏi, không có thể nở hoa sen."Này, đến lượt anh hỏi em, em yêu anh điểm nào?" Nhẹ nhàng chậm chạp lấy trang sức trên người cô xuống"Em. . . . . ." Cô mặc anh lùa vào mái tóc xoăn của cô, màu đỏ chót của sợi tơ chăn trên giường, vẻ mặt hơi say mang nét phong tình vạn chủng - “ Toàn bộ”- tựa như anh yêu cô vậy. Toàn bộ.Anh cười. Nụ cười ở trong mắt cô thật là xinh đẹp, thật là mê người.Dáng vẻ cô mê người, dâng lên cánh môi, anh không khách khí tiếp thu. Hơi thở của cô bị anh nuốt hết trong miệng, nhiệt độ mập mờ lên cao, quần áo từng món một cởi ra.“ Hi….Hi Nhiên!”. Trong cơn k*ch t*nh, cô đột nhiên đè bả vai trần của anh lại, thở nhẹ kháng nghị nói: “ Anh……..Anh mặc y phục xem ra tương đối gầy”. Trời, anh thật sự thon gầy lại thon dài, nhưng vẫn có da có thịt.“ Em thích không?”. Anh bên tai cô khàn khàn hỏi.“ Em …….em thích……” Cô, cô đang nói cái gì?"Vậy thì tốt."Anh cười một tiếng, cao thâm khó lường.Có lẽ, đợi đến buổi sáng ngày mai sẽ hỏi lại cô, anh sẽ nói cho cô biết, thời gian trước kia anh đi làm thuê, người chủ còn nói anh bề ngoài yếu đuối, nhưng ngoài ý muốn lại dùng rất tốt đấyĐêm tân hôn, nên chuyên tâm làm chuyện khác.

Tiệc cưới được tổ chức đơn giản mà trang trọng

Từ Lại Linh mặc lễ phục chiffon cùng khăn voan che mặt màu hồng, cô như một đóa sen mới nở thoát tục, xinh đẹp kinh diễm, người người đều ngợi khen cô là cô dâu đẹp nhất.

Nhưng mà đối với chú rể, mọi đánh giá nhận xét hình như không được thống nhất như vậy.

“ Phó chủ nhiệm thật là đẹp!” – như tiên nữ hạ phàm vậy

“ Đúng vậy. Không biết là Phó chủ nhiệm quá đẹp như vậy, chú rể lại cảm giác không được thu hút cho lắm”. Không khác gì lá xanh nâng đỡ bông hoa hồng.

“ Cậu cũng cảm thấy như vậy à?” Một giọng nói nhỏ một chút.

“ Mình cho là Phó chủ nhiệm sẽ gả cho một bạch mã hoàng tử anh tuấn cao lớn”. Nhiều mộng ảo nhé !

“ Ừ! Nếu không ít nhất cũng phải là một người giá trị cỡ Tổng giám đốc – người đàn ông độc thân hoàng kim mới đúng”. Công ty bọn họ thì có vài người chọn được như thế.

“ Tựa như Tiểu Khai trước đây vẫn theo đuổi Phó chủ nhiệm hoặc mấy cậu ấm kia chứ nhỉ”. Mọi người đều đi xe nổi tiếng cỡ trăm vạn.

“ Nhiều đàn ông để lựa chọn như vậy, sao Phó chủ nhiệm lại uất ức chọn chú rể kia nhỉ”. Nghĩ không ra mà !

“ Có thể Phó chủ nhiệm không thích bị người ta đạp trên đầu cô ấy thôi”. Cho nên phải gả cho người có thể đạp lại trên đầu.

"Cũng có thể. . . . . ." Tất cả mọi người cảm thấy rất hợp lý.

"Vậy. . . . . . Chú rể thật đúng là đáng thương." Rất nhanh sinh ra kết luận.

“ Anh nghe được bọn họ nói rồi sao?”

"Một chút nhỏ."

"Anh không tức giận chứ?"

"Không biết." Người khác nghĩ anh không cách nào khống chế được.

Cô cảm giác hơi say, khì khì cười một tiếng

“ Anh có biết hay không, mẹ anh vừa ngồi cạnh em nói chuyện một chút đấy?”. A, muốn đổi giọng gọi mẹ mới đúng.

"Không biết." Bí mật của cô dâu ở phòng trang điểm, anh như thế nào hiểu được.

“ Mẹ nói….Lần trước, thời điểm chúng ta đi Nghi Lan, bà xác định hai chúng ta không thể kéo dài bao lâu nữa đâu, còn nói, nhà chúng ta Hi Nhiên không có cái gì hay ho, chỉ được mỗi cái tính dịu dàng. Mẹ muốn em nói cho anh biết, về sau nếu hai chúng ta cãi nhau, cũng không cho phép anh mang của cải chạy về nhà trốn tránh”. Hảo hảo cười, cô cảm thấy mẹ thật rất thú vị

“ Nhìn xen………Tất cả mọi người đều xem em là người hung dữ”. Tạm thời biểu lộ an ủi.

“ Ai, anh thật là một chú rể đáng thương, về sau, sẽ bị vợ đại nhân lấn áp”. Cúc một thanh đồng tình lệ ( mình không hiểu lắm)

“ Thật sao?”. Anh khẽ mỉm cười, đột nhiên vươn tay, đem lấy cả người cô bế ngang đi tới giường đệm.

"Hi Nhiên!" Cô kêu lên một tiếng, không ngờ anh hơi sức cư nhiên lớn như vậy.

"Em thật là đẹp." Đặt cô lên giường, anh nhẹ giọng nói.

Khuôn mặt cô nhuộm đỏ

"Thế nào? Em cho rằng anh không thích gái xinh." Luôn cúi đầu đi bộ, thị lực lại không tốt ( Ý là anh Nhiên toàn cúi đầu đi bộ, thị lực lại không tốt, thì sao có thể biết đẹp xấu)

"Anh chỉ biết vợ của anh thật xinh" – tựa như hai giới hắc bạch chỉ có một màu sắc duy nhất là trắng – đen

"Em dường như còn chưa có đã hỏi anh...anh yêu em điểm nào?" Mặc dù rất già sáo, nhưng cô thật muốn biết.

"Toàn bộ." Anh cởi cà vạt ra.

"A, anh cũng sẽ ba hoa." Cô vẫn cho là đầu lưỡi của anh chỉ có thể kết sỏi, không có thể nở hoa sen.

"Này, đến lượt anh hỏi em, em yêu anh điểm nào?" Nhẹ nhàng chậm chạp lấy trang sức trên người cô xuống

"Em. . . . . ." Cô mặc anh lùa vào mái tóc xoăn của cô, màu đỏ chót của sợi tơ chăn trên giường, vẻ mặt hơi say mang nét phong tình vạn chủng - “ Toàn bộ”- tựa như anh yêu cô vậy. Toàn bộ.

Anh cười. Nụ cười ở trong mắt cô thật là xinh đẹp, thật là mê người.

Dáng vẻ cô mê người, dâng lên cánh môi, anh không khách khí tiếp thu. Hơi thở của cô bị anh nuốt hết trong miệng, nhiệt độ mập mờ lên cao, quần áo từng món một cởi ra.

“ Hi….Hi Nhiên!”. Trong cơn k*ch t*nh, cô đột nhiên đè bả vai trần của anh lại, thở nhẹ kháng nghị nói: “ Anh……..Anh mặc y phục xem ra tương đối gầy”. Trời, anh thật sự thon gầy lại thon dài, nhưng vẫn có da có thịt.

“ Em thích không?”. Anh bên tai cô khàn khàn hỏi.

“ Em …….em thích……” Cô, cô đang nói cái gì?

"Vậy thì tốt."

Anh cười một tiếng, cao thâm khó lường.

Có lẽ, đợi đến buổi sáng ngày mai sẽ hỏi lại cô, anh sẽ nói cho cô biết, thời gian trước kia anh đi làm thuê, người chủ còn nói anh bề ngoài yếu đuối, nhưng ngoài ý muốn lại dùng rất tốt đấy

Đêm tân hôn, nên chuyên tâm làm chuyện khác.

Ai Yêu Ai TrướcTác giả: Thư Hương Tiểu TrúcTruyện Ngôn TìnhMở đầu Lần đó, ở trong phòng giáo vụ. "Thưa thầy” - một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên Một cô gái nhỏ mặc đồng phục phẳng phiu đi về phía thầy giáo của bọn họ. Tóc của cô ấy dài qua tai khoảng 2cm, kẹp tóc màu đen cài gọn gàng hai bên, tránh cho tóc rơi xuống mắt, áo sơ mi trắng như tuyết, chiều dài váy vừa qua gối. Phong cách ăn mặc đúng quy củ, không có gì nổi bật nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, da dẻ mịn màng, ngón tay thon dài, không chỉ đồng phục cẩn thận tỉ mỉ mà hình dáng bên ngoài cũng không thể chê vào đâu được. “ Thưa thầy, đây là bài tập địa lý, em đã sắp xếp thứ tự rồi ạ”. Để quyển sổ ghi chép đã được đánh dấu bằng một xấp giấy màu xanh dương lên mặt bàn, cô làm việc và xử sự giống nhau, đơn giản, gọn gàng, chú tâm vào trọng điểm. Thật là không giống với tính cách của một nữ sinh Trung Quốc 12 tuổi. Cô vẫn luôn nhận được một câu nói giống nhau mỗi ngày “ Rất tốt” “ Cám ơn em”, thầy giáo trẻ mỉm cười rồi sau đó gọi cô lại: “ À, Từ Lại Linh, đợi chút, bây… Tiệc cưới được tổ chức đơn giản mà trang trọngTừ Lại Linh mặc lễ phục chiffon cùng khăn voan che mặt màu hồng, cô như một đóa sen mới nở thoát tục, xinh đẹp kinh diễm, người người đều ngợi khen cô là cô dâu đẹp nhất.Nhưng mà đối với chú rể, mọi đánh giá nhận xét hình như không được thống nhất như vậy.“ Phó chủ nhiệm thật là đẹp!” – như tiên nữ hạ phàm vậy“ Đúng vậy. Không biết là Phó chủ nhiệm quá đẹp như vậy, chú rể lại cảm giác không được thu hút cho lắm”. Không khác gì lá xanh nâng đỡ bông hoa hồng.“ Cậu cũng cảm thấy như vậy à?” Một giọng nói nhỏ một chút.“ Mình cho là Phó chủ nhiệm sẽ gả cho một bạch mã hoàng tử anh tuấn cao lớn”. Nhiều mộng ảo nhé !“ Ừ! Nếu không ít nhất cũng phải là một người giá trị cỡ Tổng giám đốc – người đàn ông độc thân hoàng kim mới đúng”. Công ty bọn họ thì có vài người chọn được như thế.“ Tựa như Tiểu Khai trước đây vẫn theo đuổi Phó chủ nhiệm hoặc mấy cậu ấm kia chứ nhỉ”. Mọi người đều đi xe nổi tiếng cỡ trăm vạn.“ Nhiều đàn ông để lựa chọn như vậy, sao Phó chủ nhiệm lại uất ức chọn chú rể kia nhỉ”. Nghĩ không ra mà !“ Có thể Phó chủ nhiệm không thích bị người ta đạp trên đầu cô ấy thôi”. Cho nên phải gả cho người có thể đạp lại trên đầu."Cũng có thể. . . . . ." Tất cả mọi người cảm thấy rất hợp lý."Vậy. . . . . . Chú rể thật đúng là đáng thương." Rất nhanh sinh ra kết luận.“ Anh nghe được bọn họ nói rồi sao?”"Một chút nhỏ.""Anh không tức giận chứ?""Không biết." Người khác nghĩ anh không cách nào khống chế được.Cô cảm giác hơi say, khì khì cười một tiếng“ Anh có biết hay không, mẹ anh vừa ngồi cạnh em nói chuyện một chút đấy?”. A, muốn đổi giọng gọi mẹ mới đúng."Không biết." Bí mật của cô dâu ở phòng trang điểm, anh như thế nào hiểu được.“ Mẹ nói….Lần trước, thời điểm chúng ta đi Nghi Lan, bà xác định hai chúng ta không thể kéo dài bao lâu nữa đâu, còn nói, nhà chúng ta Hi Nhiên không có cái gì hay ho, chỉ được mỗi cái tính dịu dàng. Mẹ muốn em nói cho anh biết, về sau nếu hai chúng ta cãi nhau, cũng không cho phép anh mang của cải chạy về nhà trốn tránh”. Hảo hảo cười, cô cảm thấy mẹ thật rất thú vị“ Nhìn xen………Tất cả mọi người đều xem em là người hung dữ”. Tạm thời biểu lộ an ủi.“ Ai, anh thật là một chú rể đáng thương, về sau, sẽ bị vợ đại nhân lấn áp”. Cúc một thanh đồng tình lệ ( mình không hiểu lắm)“ Thật sao?”. Anh khẽ mỉm cười, đột nhiên vươn tay, đem lấy cả người cô bế ngang đi tới giường đệm."Hi Nhiên!" Cô kêu lên một tiếng, không ngờ anh hơi sức cư nhiên lớn như vậy."Em thật là đẹp." Đặt cô lên giường, anh nhẹ giọng nói.Khuôn mặt cô nhuộm đỏ"Thế nào? Em cho rằng anh không thích gái xinh." Luôn cúi đầu đi bộ, thị lực lại không tốt ( Ý là anh Nhiên toàn cúi đầu đi bộ, thị lực lại không tốt, thì sao có thể biết đẹp xấu)"Anh chỉ biết vợ của anh thật xinh" – tựa như hai giới hắc bạch chỉ có một màu sắc duy nhất là trắng – đen"Em dường như còn chưa có đã hỏi anh...anh yêu em điểm nào?" Mặc dù rất già sáo, nhưng cô thật muốn biết."Toàn bộ." Anh cởi cà vạt ra."A, anh cũng sẽ ba hoa." Cô vẫn cho là đầu lưỡi của anh chỉ có thể kết sỏi, không có thể nở hoa sen."Này, đến lượt anh hỏi em, em yêu anh điểm nào?" Nhẹ nhàng chậm chạp lấy trang sức trên người cô xuống"Em. . . . . ." Cô mặc anh lùa vào mái tóc xoăn của cô, màu đỏ chót của sợi tơ chăn trên giường, vẻ mặt hơi say mang nét phong tình vạn chủng - “ Toàn bộ”- tựa như anh yêu cô vậy. Toàn bộ.Anh cười. Nụ cười ở trong mắt cô thật là xinh đẹp, thật là mê người.Dáng vẻ cô mê người, dâng lên cánh môi, anh không khách khí tiếp thu. Hơi thở của cô bị anh nuốt hết trong miệng, nhiệt độ mập mờ lên cao, quần áo từng món một cởi ra.“ Hi….Hi Nhiên!”. Trong cơn k*ch t*nh, cô đột nhiên đè bả vai trần của anh lại, thở nhẹ kháng nghị nói: “ Anh……..Anh mặc y phục xem ra tương đối gầy”. Trời, anh thật sự thon gầy lại thon dài, nhưng vẫn có da có thịt.“ Em thích không?”. Anh bên tai cô khàn khàn hỏi.“ Em …….em thích……” Cô, cô đang nói cái gì?"Vậy thì tốt."Anh cười một tiếng, cao thâm khó lường.Có lẽ, đợi đến buổi sáng ngày mai sẽ hỏi lại cô, anh sẽ nói cho cô biết, thời gian trước kia anh đi làm thuê, người chủ còn nói anh bề ngoài yếu đuối, nhưng ngoài ý muốn lại dùng rất tốt đấyĐêm tân hôn, nên chuyên tâm làm chuyện khác.

Chương 10: Hồi cuối