Trong một phòng khách sạn xa hoa, từ nhà tắm truyền đến âm thanh róc rách tiếng nước chảy . Trên chiếc giường lớn rộng hai thước, một mĩ nữ xinh đẹp nằm loã lổ, da thịt mềm mạ trắng nõn như trẻ con, một mái tóc dài đen bóng xõa ra cuồng loạn. Thiếu nữ xinh đẹp, giống như một đóa anh túc đương kì nở rộ , mang theo sức quyến rũ giết người! Đồng Thiên Ái rầu rĩ r*n r* một tiếng, chậm rãi mở mắt. Đầu óc cứ ong ong , mà đầu đau như sắp nổ tung vậy ! Day day huyệt Thái Dương, nàng mới mở to hai mắt ra nhìn! Nơi này là chỗ quái nào vậy nhỉ??? Vì cái gì mà nàng lại ở chỗ này??? Nàng nhớ rõ ngày hôm qua uống rượu say, sau đó đi lang thang ở trên đường. Thấy cảnh một cô gái đang van nài cầu xin nam nhân, hẳn là nàng ta đã bị nam nhân này từ bỏ. Đồng Thiên Ái không nói hai lời, tiến lên nhất nhất mắng cho cái tên nam nhân kia một trận nên thân Mắng xong thì nàng liền ói ra, còn liền sau đó nữa thì .. ôi …. Vỗ vỗ đầu chính mình , như thế nào cũng không tưởng tượng nổi lúc sau đã có chuyện gì xảy…
Chương 248: Đau lòng không chịu được
Chọc Tới Chủ Tịch Tổng TàiTác giả: Thác Bạt Thuỵ ThuỵTruyện Ngôn TìnhTrong một phòng khách sạn xa hoa, từ nhà tắm truyền đến âm thanh róc rách tiếng nước chảy . Trên chiếc giường lớn rộng hai thước, một mĩ nữ xinh đẹp nằm loã lổ, da thịt mềm mạ trắng nõn như trẻ con, một mái tóc dài đen bóng xõa ra cuồng loạn. Thiếu nữ xinh đẹp, giống như một đóa anh túc đương kì nở rộ , mang theo sức quyến rũ giết người! Đồng Thiên Ái rầu rĩ r*n r* một tiếng, chậm rãi mở mắt. Đầu óc cứ ong ong , mà đầu đau như sắp nổ tung vậy ! Day day huyệt Thái Dương, nàng mới mở to hai mắt ra nhìn! Nơi này là chỗ quái nào vậy nhỉ??? Vì cái gì mà nàng lại ở chỗ này??? Nàng nhớ rõ ngày hôm qua uống rượu say, sau đó đi lang thang ở trên đường. Thấy cảnh một cô gái đang van nài cầu xin nam nhân, hẳn là nàng ta đã bị nam nhân này từ bỏ. Đồng Thiên Ái không nói hai lời, tiến lên nhất nhất mắng cho cái tên nam nhân kia một trận nên thân Mắng xong thì nàng liền ói ra, còn liền sau đó nữa thì .. ôi …. Vỗ vỗ đầu chính mình , như thế nào cũng không tưởng tượng nổi lúc sau đã có chuyện gì xảy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương này có hình ảnh, bạn bật hiển thị hình ảnh để đọc nhaTần Tấn Dương chạy xuống lầu, tức giận xông thẳng ra , cảm giác buồn bực lòng mình không phát tác được.Quản gia một mực trong đại sảnh chờ, nhìn thấy thần sắc lo lắng của Tần Tấn Dương, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, lấy ra tờ giấy mới vừa được vị tiểu thư kia giao cho mình, "Thiếu gia! Đây là mới vừa rồi có vị tiểu thư, để cho tôi thay cô ấy chuyển tới cho thiếu gia đấy!"". . . . . ." Tần Tấn Dương chợt dừng lại bước chân, nắm lấy tờ giấy con kia.Cúi đầu vừa nhìn, hốc mắt một hồi chua xót.Hàng chữ thứ nhất, là trước kia cô viết —— Tần Tấn Dương tên b**n th** chết tiệt.Hàng thứ hai, là nét chữ của hắn,—— Đồng Thiên Ái anh nhớ em.Hiện tại, trên tờ giấy lại xuất hiện dòng chữ thứ ba —— Em cũng nhớ anh."Cô ấy đi bao lâu rồi?" Nhìn dòng chữ xinh đẹp này, trong thanh âm cũng bắt đầu run rẩy.Quản gia thành thật trả lời, "Hồi thiếu gia! Không sai biệt lắm đã hơn 10'!"Hơn 10'? . . . . . . Hơn 10'! . . . . . .Nói cách khác lúc hắn trở lại, cô mới vừa đi? Có lẽ thời gian giữa bọn họ kém nhau chỉ là ở một cua quẹo, chỉ là trong nháy mắt!Tần Tấn Dương chỉ là cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, tim đập hốt hoảng, ngón tay nắm tờ giấy này cũng bắt đầu thấy đau rồi, không thể tiếp tục chịu được vọt ra khỏi biệt thự.Đồng Thiên Ái. . . . . . Tại sao lần này. . . . . . Lại là như vậy bỏ qua em. . . . . .Tại sao. . . . . . Đau lòng không tả được. . . . . .Lúc này trời đã bắt đầu tối, đèn nê ông ở đầu đường đã được bật lên, chợt lóe chợt lóe. Ánh đèn chiếu lên trên mặt người đi đường. Trước mắt tất cả mọi thứ cũng bắt đầu không còn rõ nữa .Người đàn ông anh tuấn khuông mặt là vẻ phong trần mệt mỏi, đang đi trên đường.Nếu quan sát sẽ thấy anh ta vẽ mặt hốt hoảng nhìn khắp nơiTần Tấn Dương quay đầu nhìn người đến người đi ở trên đường, đột nhiên cảm thấy không biết nên đi hướng nào.Tần Tấn Dương lo lắng tìm, nghĩ đến cô rời đi không lâu, có lẽ còn ở gần đây thôi. Trong lòng lại có cái âm thanh tự nói với mình, cô đang ở nơi nào chờ hắn! Cô nhất định sẽ không rời đi!Trong tay còn nắm tờ giấy con kia, tầm mắt cố hgắng tìm kiếm trong đám người đang qua lại.Từng gương mặt, nam,nữ, già, trẻ, người xinh đẹp hay bình thường. Nhiều gương mặt như vậy, nhiều người như vậy, tại sao không có gương mặt của Đồng Thiên Ái, tại sao không có Thiên Ái của hắn!Thời gian dài không có ăn gì vào bụng, ba mươi sáu giờ bay, làm cho thể lực hắn bắt đầu tiêu hao.Chỉ là cảm giác trước mắt tối đen một mảnh, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ chống lại, không để cho mình ngã xuống.Hắn sao có thể ngã xuống? Hắn còn chưa có tìm được ánh mặt trời của hắn!Đồng Thiên Ái. . . . . . Em đang ở đâu. . . . . .Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . .Nhưng. . . . . . Nhưng cơ thể của hắn đã không nghe theo lời hắn nữa. . . . . .Hai chân trở nên mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, nháy mắt nhắm mắt lại, thế nhưng hắn lại thở nhẹ ra một tiếng, "Đồng Thiên Ái!"Để mặc cho mình, lọt vào trong bóng tối."Thiếu gia!"Chú Quản vẫn lái xe theo sau lưng hắn, nhìn thấy hắn sắp ngã xuống, vội vàng ngừng xe, mở cửa xe, sải bước chạy vội tới bên cạnh hắn, đem thân thể hắn sắp ngã xuống đở lấy.Mà tùy tùng đi theo phía sau ông, theo thứ tự xuống xe, tranh thủ đỡ người vào trong xe.Trên đường, bỗng một đoàn người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện đưa tới kinh động không nhỏ. Nhưng rất nhanh sau đó đột nhiên biến mất, khi mọi người kịp chú ý thì xe đã đi xa.Đồng Thiên Ái đứng cách đó không xa, cảm thấy khác thường, cũng tò mò quay đầu lại nhìn.Tầm mắt nhìn về phương hướng đó, chỉ thấy một đám người, mà bên tai của cô, tất cả đều tiếng Anh ồn ào. Cô không cách nào nghe hiểu được, mới vừa rồi đến tột cùng chuyện gì xảy ra. ( Ed mà cứ bực mình, vậy mà không gặp nhau dc nữa! Tức muốn ói máu luôn).Chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy trước mặt không biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng đó.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có hình ảnh, bạn bật hiển thị hình ảnh để đọc nha
Tần Tấn Dương chạy xuống lầu, tức giận xông thẳng ra , cảm giác buồn bực lòng mình không phát tác được.
Quản gia một mực trong đại sảnh chờ, nhìn thấy thần sắc lo lắng của Tần
Tấn Dương, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, lấy ra tờ giấy mới vừa được vị
tiểu thư kia giao cho mình, "Thiếu gia! Đây là mới vừa rồi có vị tiểu
thư, để cho tôi thay cô ấy chuyển tới cho thiếu gia đấy!"
". . . . . ." Tần Tấn Dương chợt dừng lại bước chân, nắm lấy tờ giấy con kia.
Cúi đầu vừa nhìn, hốc mắt một hồi chua xót.
Hàng chữ thứ nhất, là trước kia cô viết —— Tần Tấn Dương tên b**n th** chết tiệt.
Hàng thứ hai, là nét chữ của hắn,—— Đồng Thiên Ái anh nhớ em.
Hiện tại, trên tờ giấy lại xuất hiện dòng chữ thứ ba —— Em cũng nhớ anh.
"Cô ấy đi bao lâu rồi?" Nhìn dòng chữ xinh đẹp này, trong thanh âm cũng bắt đầu run rẩy.
Quản gia thành thật trả lời, "Hồi thiếu gia! Không sai biệt lắm đã hơn 10'!"
Hơn 10'? . . . . . . Hơn 10'! . . . . . .
Nói cách khác lúc hắn trở lại, cô mới vừa đi? Có lẽ thời gian giữa bọn họ kém nhau chỉ là ở một cua quẹo, chỉ là trong nháy mắt!
Tần Tấn Dương chỉ là cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, tim đập hốt
hoảng, ngón tay nắm tờ giấy này cũng bắt đầu thấy đau rồi, không thể
tiếp tục chịu được vọt ra khỏi biệt thự.
Đồng Thiên Ái. . . . . . Tại sao lần này. . . . . . Lại là như vậy bỏ qua em. . . . . .
Tại sao. . . . . . Đau lòng không tả được. . . . . .
Lúc này trời đã bắt đầu tối, đèn nê ông ở đầu đường đã được bật lên,
chợt lóe chợt lóe. Ánh đèn chiếu lên trên mặt người đi đường. Trước mắt
tất cả mọi thứ cũng bắt đầu không còn rõ nữa .
Người đàn ông anh tuấn khuông mặt là vẻ phong trần mệt mỏi, đang đi trên đường.Nếu quan sát sẽ thấy anh ta vẽ mặt hốt hoảng nhìn khắp nơi
Tần Tấn Dương quay đầu nhìn người đến người đi ở trên đường, đột nhiên cảm thấy không biết nên đi hướng nào.
Tần Tấn Dương lo lắng tìm, nghĩ đến cô rời đi không lâu, có lẽ còn ở gần đây thôi. Trong lòng lại có cái âm thanh tự nói với mình, cô đang ở nơi nào chờ hắn! Cô nhất định sẽ không rời đi!
Trong tay còn nắm tờ giấy con kia, tầm mắt cố hgắng tìm kiếm trong đám
người đang qua lại.Từng gương mặt, nam,nữ, già, trẻ, người xinh đẹp hay
bình thường. Nhiều gương mặt như vậy, nhiều người như vậy, tại sao không có gương mặt của Đồng Thiên Ái, tại sao không có Thiên Ái của hắn!
Thời gian dài không có ăn gì vào bụng, ba mươi sáu giờ bay, làm cho thể lực hắn bắt đầu tiêu hao.
Chỉ là cảm giác trước mắt tối đen một mảnh, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ chống lại, không để cho mình ngã xuống.
Hắn sao có thể ngã xuống? Hắn còn chưa có tìm được ánh mặt trời của hắn!
Đồng Thiên Ái. . . . . . Em đang ở đâu. . . . . .
Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . .
Nhưng. . . . . . Nhưng cơ thể của hắn đã không nghe theo lời hắn nữa. . . . . .
Hai chân trở nên mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, nháy mắt nhắm mắt
lại, thế nhưng hắn lại thở nhẹ ra một tiếng, "Đồng Thiên Ái!"
Để mặc cho mình, lọt vào trong bóng tối.
"Thiếu gia!"
Chú Quản vẫn lái xe theo sau lưng hắn, nhìn thấy hắn sắp ngã xuống, vội
vàng ngừng xe, mở cửa xe, sải bước chạy vội tới bên cạnh hắn, đem thân
thể hắn sắp ngã xuống đở lấy.
Mà tùy tùng đi theo phía sau ông, theo thứ tự xuống xe, tranh thủ đỡ người vào trong xe.
Trên đường, bỗng một đoàn người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện đưa tới
kinh động không nhỏ. Nhưng rất nhanh sau đó đột nhiên biến mất, khi mọi
người kịp chú ý thì xe đã đi xa.
Đồng Thiên Ái đứng cách đó không xa, cảm thấy khác thường, cũng tò mò quay đầu lại nhìn.
Tầm mắt nhìn về phương hướng đó, chỉ thấy một đám người, mà bên tai của
cô, tất cả đều tiếng Anh ồn ào. Cô không cách nào nghe hiểu được, mới
vừa rồi đến tột cùng chuyện gì xảy ra. ( Ed mà cứ bực mình, vậy mà không gặp nhau dc nữa! Tức muốn ói máu luôn).
Chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy trước mặt không biết
từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng đó.
Chọc Tới Chủ Tịch Tổng TàiTác giả: Thác Bạt Thuỵ ThuỵTruyện Ngôn TìnhTrong một phòng khách sạn xa hoa, từ nhà tắm truyền đến âm thanh róc rách tiếng nước chảy . Trên chiếc giường lớn rộng hai thước, một mĩ nữ xinh đẹp nằm loã lổ, da thịt mềm mạ trắng nõn như trẻ con, một mái tóc dài đen bóng xõa ra cuồng loạn. Thiếu nữ xinh đẹp, giống như một đóa anh túc đương kì nở rộ , mang theo sức quyến rũ giết người! Đồng Thiên Ái rầu rĩ r*n r* một tiếng, chậm rãi mở mắt. Đầu óc cứ ong ong , mà đầu đau như sắp nổ tung vậy ! Day day huyệt Thái Dương, nàng mới mở to hai mắt ra nhìn! Nơi này là chỗ quái nào vậy nhỉ??? Vì cái gì mà nàng lại ở chỗ này??? Nàng nhớ rõ ngày hôm qua uống rượu say, sau đó đi lang thang ở trên đường. Thấy cảnh một cô gái đang van nài cầu xin nam nhân, hẳn là nàng ta đã bị nam nhân này từ bỏ. Đồng Thiên Ái không nói hai lời, tiến lên nhất nhất mắng cho cái tên nam nhân kia một trận nên thân Mắng xong thì nàng liền ói ra, còn liền sau đó nữa thì .. ôi …. Vỗ vỗ đầu chính mình , như thế nào cũng không tưởng tượng nổi lúc sau đã có chuyện gì xảy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương này có hình ảnh, bạn bật hiển thị hình ảnh để đọc nhaTần Tấn Dương chạy xuống lầu, tức giận xông thẳng ra , cảm giác buồn bực lòng mình không phát tác được.Quản gia một mực trong đại sảnh chờ, nhìn thấy thần sắc lo lắng của Tần Tấn Dương, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, lấy ra tờ giấy mới vừa được vị tiểu thư kia giao cho mình, "Thiếu gia! Đây là mới vừa rồi có vị tiểu thư, để cho tôi thay cô ấy chuyển tới cho thiếu gia đấy!"". . . . . ." Tần Tấn Dương chợt dừng lại bước chân, nắm lấy tờ giấy con kia.Cúi đầu vừa nhìn, hốc mắt một hồi chua xót.Hàng chữ thứ nhất, là trước kia cô viết —— Tần Tấn Dương tên b**n th** chết tiệt.Hàng thứ hai, là nét chữ của hắn,—— Đồng Thiên Ái anh nhớ em.Hiện tại, trên tờ giấy lại xuất hiện dòng chữ thứ ba —— Em cũng nhớ anh."Cô ấy đi bao lâu rồi?" Nhìn dòng chữ xinh đẹp này, trong thanh âm cũng bắt đầu run rẩy.Quản gia thành thật trả lời, "Hồi thiếu gia! Không sai biệt lắm đã hơn 10'!"Hơn 10'? . . . . . . Hơn 10'! . . . . . .Nói cách khác lúc hắn trở lại, cô mới vừa đi? Có lẽ thời gian giữa bọn họ kém nhau chỉ là ở một cua quẹo, chỉ là trong nháy mắt!Tần Tấn Dương chỉ là cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, tim đập hốt hoảng, ngón tay nắm tờ giấy này cũng bắt đầu thấy đau rồi, không thể tiếp tục chịu được vọt ra khỏi biệt thự.Đồng Thiên Ái. . . . . . Tại sao lần này. . . . . . Lại là như vậy bỏ qua em. . . . . .Tại sao. . . . . . Đau lòng không tả được. . . . . .Lúc này trời đã bắt đầu tối, đèn nê ông ở đầu đường đã được bật lên, chợt lóe chợt lóe. Ánh đèn chiếu lên trên mặt người đi đường. Trước mắt tất cả mọi thứ cũng bắt đầu không còn rõ nữa .Người đàn ông anh tuấn khuông mặt là vẻ phong trần mệt mỏi, đang đi trên đường.Nếu quan sát sẽ thấy anh ta vẽ mặt hốt hoảng nhìn khắp nơiTần Tấn Dương quay đầu nhìn người đến người đi ở trên đường, đột nhiên cảm thấy không biết nên đi hướng nào.Tần Tấn Dương lo lắng tìm, nghĩ đến cô rời đi không lâu, có lẽ còn ở gần đây thôi. Trong lòng lại có cái âm thanh tự nói với mình, cô đang ở nơi nào chờ hắn! Cô nhất định sẽ không rời đi!Trong tay còn nắm tờ giấy con kia, tầm mắt cố hgắng tìm kiếm trong đám người đang qua lại.Từng gương mặt, nam,nữ, già, trẻ, người xinh đẹp hay bình thường. Nhiều gương mặt như vậy, nhiều người như vậy, tại sao không có gương mặt của Đồng Thiên Ái, tại sao không có Thiên Ái của hắn!Thời gian dài không có ăn gì vào bụng, ba mươi sáu giờ bay, làm cho thể lực hắn bắt đầu tiêu hao.Chỉ là cảm giác trước mắt tối đen một mảnh, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ chống lại, không để cho mình ngã xuống.Hắn sao có thể ngã xuống? Hắn còn chưa có tìm được ánh mặt trời của hắn!Đồng Thiên Ái. . . . . . Em đang ở đâu. . . . . .Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . .Nhưng. . . . . . Nhưng cơ thể của hắn đã không nghe theo lời hắn nữa. . . . . .Hai chân trở nên mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, nháy mắt nhắm mắt lại, thế nhưng hắn lại thở nhẹ ra một tiếng, "Đồng Thiên Ái!"Để mặc cho mình, lọt vào trong bóng tối."Thiếu gia!"Chú Quản vẫn lái xe theo sau lưng hắn, nhìn thấy hắn sắp ngã xuống, vội vàng ngừng xe, mở cửa xe, sải bước chạy vội tới bên cạnh hắn, đem thân thể hắn sắp ngã xuống đở lấy.Mà tùy tùng đi theo phía sau ông, theo thứ tự xuống xe, tranh thủ đỡ người vào trong xe.Trên đường, bỗng một đoàn người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện đưa tới kinh động không nhỏ. Nhưng rất nhanh sau đó đột nhiên biến mất, khi mọi người kịp chú ý thì xe đã đi xa.Đồng Thiên Ái đứng cách đó không xa, cảm thấy khác thường, cũng tò mò quay đầu lại nhìn.Tầm mắt nhìn về phương hướng đó, chỉ thấy một đám người, mà bên tai của cô, tất cả đều tiếng Anh ồn ào. Cô không cách nào nghe hiểu được, mới vừa rồi đến tột cùng chuyện gì xảy ra. ( Ed mà cứ bực mình, vậy mà không gặp nhau dc nữa! Tức muốn ói máu luôn).Chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy trước mặt không biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng đó.