Tác giả:

Ta nhìn gương đồng, cảm thấy hôm nay mình vẫn phong thần tuấn tú, phong nhã vô song, đơn giản mà nói đó là anh tuấn khiến người ta không dám nhìn thẳng, đẹp trai đến mức rối tinh rối mù! Đương nhiên từ này chỉ để tả vỏn vẹn khuôn mặt ta thôi, cơ thể ta lúc này bị phủ thêm từng lớp chú rễ phục, khiến ta không ngừng kêu khổ. Trước ngực là một quả banh vải đỏ thẫm nhiều màu, rất giống cái nơ trên hộp quà vào những ngày ngày lễ ngày tết, để rồi cuối cùng nó cũng bị người ta vứt đi. Lỡ như người làm việc đó của ta lại là võ lâm cao thủ thì chỉ sợ là toàn thân sẽ đi đời, ngay cả mạng nhỏ cũng bảo vệ không được. Ta nghĩ có lẽ vì mình không may có được vẻ anh tuấn đến tột đỉnh thế này mới có người bất mãn với ta thôi. “Công tử, vẻ mặt ngươi si ngốc quá.” Nha hoàn Điệp Thúy ở phía sau đang giúp ta buộc đai ngọc, nhìn mặt ta trong gương, phi thường khinh thường mà liếc ta một cái. “Công tử từ nhỏ vẻ mặt đã si ngốc như vậy rồi, ngươi còn k*ch th*ch hắn làm gì?” Thư đồng Mặc Yên vừa chải đầu cho…

Chương 14: Đêm tân hôn

Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới VợTác giả: Hùng Lão GiaTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcTa nhìn gương đồng, cảm thấy hôm nay mình vẫn phong thần tuấn tú, phong nhã vô song, đơn giản mà nói đó là anh tuấn khiến người ta không dám nhìn thẳng, đẹp trai đến mức rối tinh rối mù! Đương nhiên từ này chỉ để tả vỏn vẹn khuôn mặt ta thôi, cơ thể ta lúc này bị phủ thêm từng lớp chú rễ phục, khiến ta không ngừng kêu khổ. Trước ngực là một quả banh vải đỏ thẫm nhiều màu, rất giống cái nơ trên hộp quà vào những ngày ngày lễ ngày tết, để rồi cuối cùng nó cũng bị người ta vứt đi. Lỡ như người làm việc đó của ta lại là võ lâm cao thủ thì chỉ sợ là toàn thân sẽ đi đời, ngay cả mạng nhỏ cũng bảo vệ không được. Ta nghĩ có lẽ vì mình không may có được vẻ anh tuấn đến tột đỉnh thế này mới có người bất mãn với ta thôi. “Công tử, vẻ mặt ngươi si ngốc quá.” Nha hoàn Điệp Thúy ở phía sau đang giúp ta buộc đai ngọc, nhìn mặt ta trong gương, phi thường khinh thường mà liếc ta một cái. “Công tử từ nhỏ vẻ mặt đã si ngốc như vậy rồi, ngươi còn k*ch th*ch hắn làm gì?” Thư đồng Mặc Yên vừa chải đầu cho… Ân? Ai đang lay ta, đừng làm phiền, ta muốn ngủ.“Đứng lên đi! Vào tắm rửa một chút.” Ta mở to mắt, là tuyệt thế đại mỹ nhân đang lay ta. Ta dụi mắt, đứng lên muốn bước về phía trước, nhưng không biết có phải là sáng phải cưỡi ngựa, hay là vì bị dì cả tập kích, hay tư thế ngủ vừa rồi không thoải mái, tóm lại là chân bản công tử đột nhiên bị chuột rút!Bản công tử anh tuấn hoa lệ lại té ngã, lại còn đụng trúng tân nương bản công tử vừa mới lấy hôm nay, môi lại dán trên môi nàng, đầu nàng đập xuống đất. Nàng trừng mắt, chứng minh lúc này nàng cực kỳ tức giận. Hai tay ta muốn dùng sức đứng lên, nhưng lão thiên gia a! Vì sao tay ta không chống trên đất, mà lại chống trên ngực nàng vậy? Đôi mắt đẹp vô cùng của nàng cố sức nén giận, ta cảm thấy mình không sống qua được đêm nay đâu. Cha! Mẹ! Con bất hiếu, đi trước một bước!Ta cảm thấy nàng dùng sức đẩy ta ra, ta ngã chỏng vó xuống đất, miệng cũng vì cú va chạm mạnh kia mà chảy máu, nhưng môi của nàng thực mềm, hôn lên thật thú vị. Lạc Dương Trần ngươi đang suy nghĩ gì vậy a a a a a! Trấn tĩnh lại coi, mau giải thích rõ ràng với người ta a!Môi của đại mỹ nhân cũng chảy máu, nàng thở hồng hộc nhìn ta, không nói nên lời, có vẻ đang chờ ta giải thích.“Chân ta bị chuột rút, xin lỗi, ngươi không sao chứ! Môi ngươi chảy máu rồi, để ta lau cho ngươi.” Ta cố gắng rặn ra một nụ cười vô hại lấy lòng, nhưng mắt nàng vẫn hừng hực lửa giận, xoay người đi tới cạnh giường. Bản công tử đã phải trải qua một ngày bi thảm nhất đời còn chưa đủ, chẳng lẽ đây là phận hồng nhan đầy bi ai hay sao a?Chân ta tạm thời không thể đứng vững được, ta xoay người, ngửa mặt lên trời, quỳ xuống đất, hai tay bò dưới mặt đất, đi đến sau bức bình phong cách đó không xa, nghĩ thầm không biết ai chăm chỉ như vậy, còn chuẩn bị hai thùng nước tắm và hai thau nước ấm, ta không khỏi cảm thấy tự hào vì hạ nhân Lạc gia!Tắm rửa khiến người ta khoái hoạt cỡ nào a, thả lỏng thể xác và tinh thần mệt mỏi, một nguyên nhân nữa đưa ta lên hàng công tử anh tuấn phong hoa tuyệt đại là ta rất thích tắm rửa, mặc dù lúc này ta mệt đến mức ngủ quên luôn trong bồn.Sáng sớm đại mỹ nhân kêu ta dậy, bản công tử dĩ nhiên đã quên việc mình mới cưới vợ, vừa tỉnh dậy đã thấy một đại mỹ nhân trước mắt, hại ta thiếu chút nữa đã hét ầm lên. Không ngờ đại mỹ nhân này còn có sở thích nhìn trộm nữ tử tắm rửa, bèn vội vàng che Đông che Tây ngồi sụp xuống dưới nước.“Ngươi ngủ cả đêm trong này sao?”“Ngươi đừng nói đã sáng rồi a!” Đáng chết, nước nguội ngắt rồi, ta nhảy mũi liền hai cái.“Ngươi bị thương?” Nàng nhíu mày.“Không có a! Ta vẫn khỏe mà.”“Vậy ngươi...” Sắc mặt nàng đột nhiên ửng đỏ, bước nhanh ra ngoài, ta mơ hồ nghe thấy nàng phân phó Điệp Thúy lấy một thau nước ấm.Ta không rõ nguyên nhân mà nhìn xuống, rốt cục cũng hiểu vì sao đại mỹ nữ muốn nước ấm, bản công tử đã quên mất dì cả rồi a! Những thời khắc trọng yếu đều làm ra chuyện mất mặt, còn để người ta trông thấy dáng vẻ thê lương của bản công tử, lúc này ta thật muốn bật khóc a...

Ân? Ai đang lay ta, đừng làm phiền, ta muốn ngủ.

“Đứng lên đi! Vào tắm rửa một chút.” Ta mở to mắt, là tuyệt thế đại mỹ nhân đang lay ta. Ta dụi mắt, đứng lên muốn bước về phía trước, nhưng không biết có phải là sáng phải cưỡi ngựa, hay là vì bị dì cả tập kích, hay tư thế ngủ vừa rồi không thoải mái, tóm lại là chân bản công tử đột nhiên bị chuột rút!

Bản công tử anh tuấn hoa lệ lại té ngã, lại còn đụng trúng tân nương bản công tử vừa mới lấy hôm nay, môi lại dán trên môi nàng, đầu nàng đập xuống đất. Nàng trừng mắt, chứng minh lúc này nàng cực kỳ tức giận. Hai tay ta muốn dùng sức đứng lên, nhưng lão thiên gia a! Vì sao tay ta không chống trên đất, mà lại chống trên ngực nàng vậy? Đôi mắt đẹp vô cùng của nàng cố sức nén giận, ta cảm thấy mình không sống qua được đêm nay đâu. Cha! Mẹ! Con bất hiếu, đi trước một bước!

Ta cảm thấy nàng dùng sức đẩy ta ra, ta ngã chỏng vó xuống đất, miệng cũng vì cú va chạm mạnh kia mà chảy máu, nhưng môi của nàng thực mềm, hôn lên thật thú vị. Lạc Dương Trần ngươi đang suy nghĩ gì vậy a a a a a! Trấn tĩnh lại coi, mau giải thích rõ ràng với người ta a!

Môi của đại mỹ nhân cũng chảy máu, nàng thở hồng hộc nhìn ta, không nói nên lời, có vẻ đang chờ ta giải thích.

“Chân ta bị chuột rút, xin lỗi, ngươi không sao chứ! Môi ngươi chảy máu rồi, để ta lau cho ngươi.” Ta cố gắng rặn ra một nụ cười vô hại lấy lòng, nhưng mắt nàng vẫn hừng hực lửa giận, xoay người đi tới cạnh giường. Bản công tử đã phải trải qua một ngày bi thảm nhất đời còn chưa đủ, chẳng lẽ đây là phận hồng nhan đầy bi ai hay sao a?

Chân ta tạm thời không thể đứng vững được, ta xoay người, ngửa mặt lên trời, quỳ xuống đất, hai tay bò dưới mặt đất, đi đến sau bức bình phong cách đó không xa, nghĩ thầm không biết ai chăm chỉ như vậy, còn chuẩn bị hai thùng nước tắm và hai thau nước ấm, ta không khỏi cảm thấy tự hào vì hạ nhân Lạc gia!

Tắm rửa khiến người ta khoái hoạt cỡ nào a, thả lỏng thể xác và tinh thần mệt mỏi, một nguyên nhân nữa đưa ta lên hàng công tử anh tuấn phong hoa tuyệt đại là ta rất thích tắm rửa, mặc dù lúc này ta mệt đến mức ngủ quên luôn trong bồn.

Sáng sớm đại mỹ nhân kêu ta dậy, bản công tử dĩ nhiên đã quên việc mình mới cưới vợ, vừa tỉnh dậy đã thấy một đại mỹ nhân trước mắt, hại ta thiếu chút nữa đã hét ầm lên. Không ngờ đại mỹ nhân này còn có sở thích nhìn trộm nữ tử tắm rửa, bèn vội vàng che Đông che Tây ngồi sụp xuống dưới nước.

“Ngươi ngủ cả đêm trong này sao?”

“Ngươi đừng nói đã sáng rồi a!” Đáng chết, nước nguội ngắt rồi, ta nhảy mũi liền hai cái.

“Ngươi bị thương?” Nàng nhíu mày.

“Không có a! Ta vẫn khỏe mà.”

“Vậy ngươi...” Sắc mặt nàng đột nhiên ửng đỏ, bước nhanh ra ngoài, ta mơ hồ nghe thấy nàng phân phó Điệp Thúy lấy một thau nước ấm.

Ta không rõ nguyên nhân mà nhìn xuống, rốt cục cũng hiểu vì sao đại mỹ nữ muốn nước ấm, bản công tử đã quên mất dì cả rồi a! Những thời khắc trọng yếu đều làm ra chuyện mất mặt, còn để người ta trông thấy dáng vẻ thê lương của bản công tử, lúc này ta thật muốn bật khóc a...

Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới VợTác giả: Hùng Lão GiaTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcTa nhìn gương đồng, cảm thấy hôm nay mình vẫn phong thần tuấn tú, phong nhã vô song, đơn giản mà nói đó là anh tuấn khiến người ta không dám nhìn thẳng, đẹp trai đến mức rối tinh rối mù! Đương nhiên từ này chỉ để tả vỏn vẹn khuôn mặt ta thôi, cơ thể ta lúc này bị phủ thêm từng lớp chú rễ phục, khiến ta không ngừng kêu khổ. Trước ngực là một quả banh vải đỏ thẫm nhiều màu, rất giống cái nơ trên hộp quà vào những ngày ngày lễ ngày tết, để rồi cuối cùng nó cũng bị người ta vứt đi. Lỡ như người làm việc đó của ta lại là võ lâm cao thủ thì chỉ sợ là toàn thân sẽ đi đời, ngay cả mạng nhỏ cũng bảo vệ không được. Ta nghĩ có lẽ vì mình không may có được vẻ anh tuấn đến tột đỉnh thế này mới có người bất mãn với ta thôi. “Công tử, vẻ mặt ngươi si ngốc quá.” Nha hoàn Điệp Thúy ở phía sau đang giúp ta buộc đai ngọc, nhìn mặt ta trong gương, phi thường khinh thường mà liếc ta một cái. “Công tử từ nhỏ vẻ mặt đã si ngốc như vậy rồi, ngươi còn k*ch th*ch hắn làm gì?” Thư đồng Mặc Yên vừa chải đầu cho… Ân? Ai đang lay ta, đừng làm phiền, ta muốn ngủ.“Đứng lên đi! Vào tắm rửa một chút.” Ta mở to mắt, là tuyệt thế đại mỹ nhân đang lay ta. Ta dụi mắt, đứng lên muốn bước về phía trước, nhưng không biết có phải là sáng phải cưỡi ngựa, hay là vì bị dì cả tập kích, hay tư thế ngủ vừa rồi không thoải mái, tóm lại là chân bản công tử đột nhiên bị chuột rút!Bản công tử anh tuấn hoa lệ lại té ngã, lại còn đụng trúng tân nương bản công tử vừa mới lấy hôm nay, môi lại dán trên môi nàng, đầu nàng đập xuống đất. Nàng trừng mắt, chứng minh lúc này nàng cực kỳ tức giận. Hai tay ta muốn dùng sức đứng lên, nhưng lão thiên gia a! Vì sao tay ta không chống trên đất, mà lại chống trên ngực nàng vậy? Đôi mắt đẹp vô cùng của nàng cố sức nén giận, ta cảm thấy mình không sống qua được đêm nay đâu. Cha! Mẹ! Con bất hiếu, đi trước một bước!Ta cảm thấy nàng dùng sức đẩy ta ra, ta ngã chỏng vó xuống đất, miệng cũng vì cú va chạm mạnh kia mà chảy máu, nhưng môi của nàng thực mềm, hôn lên thật thú vị. Lạc Dương Trần ngươi đang suy nghĩ gì vậy a a a a a! Trấn tĩnh lại coi, mau giải thích rõ ràng với người ta a!Môi của đại mỹ nhân cũng chảy máu, nàng thở hồng hộc nhìn ta, không nói nên lời, có vẻ đang chờ ta giải thích.“Chân ta bị chuột rút, xin lỗi, ngươi không sao chứ! Môi ngươi chảy máu rồi, để ta lau cho ngươi.” Ta cố gắng rặn ra một nụ cười vô hại lấy lòng, nhưng mắt nàng vẫn hừng hực lửa giận, xoay người đi tới cạnh giường. Bản công tử đã phải trải qua một ngày bi thảm nhất đời còn chưa đủ, chẳng lẽ đây là phận hồng nhan đầy bi ai hay sao a?Chân ta tạm thời không thể đứng vững được, ta xoay người, ngửa mặt lên trời, quỳ xuống đất, hai tay bò dưới mặt đất, đi đến sau bức bình phong cách đó không xa, nghĩ thầm không biết ai chăm chỉ như vậy, còn chuẩn bị hai thùng nước tắm và hai thau nước ấm, ta không khỏi cảm thấy tự hào vì hạ nhân Lạc gia!Tắm rửa khiến người ta khoái hoạt cỡ nào a, thả lỏng thể xác và tinh thần mệt mỏi, một nguyên nhân nữa đưa ta lên hàng công tử anh tuấn phong hoa tuyệt đại là ta rất thích tắm rửa, mặc dù lúc này ta mệt đến mức ngủ quên luôn trong bồn.Sáng sớm đại mỹ nhân kêu ta dậy, bản công tử dĩ nhiên đã quên việc mình mới cưới vợ, vừa tỉnh dậy đã thấy một đại mỹ nhân trước mắt, hại ta thiếu chút nữa đã hét ầm lên. Không ngờ đại mỹ nhân này còn có sở thích nhìn trộm nữ tử tắm rửa, bèn vội vàng che Đông che Tây ngồi sụp xuống dưới nước.“Ngươi ngủ cả đêm trong này sao?”“Ngươi đừng nói đã sáng rồi a!” Đáng chết, nước nguội ngắt rồi, ta nhảy mũi liền hai cái.“Ngươi bị thương?” Nàng nhíu mày.“Không có a! Ta vẫn khỏe mà.”“Vậy ngươi...” Sắc mặt nàng đột nhiên ửng đỏ, bước nhanh ra ngoài, ta mơ hồ nghe thấy nàng phân phó Điệp Thúy lấy một thau nước ấm.Ta không rõ nguyên nhân mà nhìn xuống, rốt cục cũng hiểu vì sao đại mỹ nữ muốn nước ấm, bản công tử đã quên mất dì cả rồi a! Những thời khắc trọng yếu đều làm ra chuyện mất mặt, còn để người ta trông thấy dáng vẻ thê lương của bản công tử, lúc này ta thật muốn bật khóc a...

Chương 14: Đêm tân hôn