Tác giả:

Ta nhìn gương đồng, cảm thấy hôm nay mình vẫn phong thần tuấn tú, phong nhã vô song, đơn giản mà nói đó là anh tuấn khiến người ta không dám nhìn thẳng, đẹp trai đến mức rối tinh rối mù! Đương nhiên từ này chỉ để tả vỏn vẹn khuôn mặt ta thôi, cơ thể ta lúc này bị phủ thêm từng lớp chú rễ phục, khiến ta không ngừng kêu khổ. Trước ngực là một quả banh vải đỏ thẫm nhiều màu, rất giống cái nơ trên hộp quà vào những ngày ngày lễ ngày tết, để rồi cuối cùng nó cũng bị người ta vứt đi. Lỡ như người làm việc đó của ta lại là võ lâm cao thủ thì chỉ sợ là toàn thân sẽ đi đời, ngay cả mạng nhỏ cũng bảo vệ không được. Ta nghĩ có lẽ vì mình không may có được vẻ anh tuấn đến tột đỉnh thế này mới có người bất mãn với ta thôi. “Công tử, vẻ mặt ngươi si ngốc quá.” Nha hoàn Điệp Thúy ở phía sau đang giúp ta buộc đai ngọc, nhìn mặt ta trong gương, phi thường khinh thường mà liếc ta một cái. “Công tử từ nhỏ vẻ mặt đã si ngốc như vậy rồi, ngươi còn k*ch th*ch hắn làm gì?” Thư đồng Mặc Yên vừa chải đầu cho…

Chương 87: Ăn buổi tối

Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới VợTác giả: Hùng Lão GiaTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcTa nhìn gương đồng, cảm thấy hôm nay mình vẫn phong thần tuấn tú, phong nhã vô song, đơn giản mà nói đó là anh tuấn khiến người ta không dám nhìn thẳng, đẹp trai đến mức rối tinh rối mù! Đương nhiên từ này chỉ để tả vỏn vẹn khuôn mặt ta thôi, cơ thể ta lúc này bị phủ thêm từng lớp chú rễ phục, khiến ta không ngừng kêu khổ. Trước ngực là một quả banh vải đỏ thẫm nhiều màu, rất giống cái nơ trên hộp quà vào những ngày ngày lễ ngày tết, để rồi cuối cùng nó cũng bị người ta vứt đi. Lỡ như người làm việc đó của ta lại là võ lâm cao thủ thì chỉ sợ là toàn thân sẽ đi đời, ngay cả mạng nhỏ cũng bảo vệ không được. Ta nghĩ có lẽ vì mình không may có được vẻ anh tuấn đến tột đỉnh thế này mới có người bất mãn với ta thôi. “Công tử, vẻ mặt ngươi si ngốc quá.” Nha hoàn Điệp Thúy ở phía sau đang giúp ta buộc đai ngọc, nhìn mặt ta trong gương, phi thường khinh thường mà liếc ta một cái. “Công tử từ nhỏ vẻ mặt đã si ngốc như vậy rồi, ngươi còn k*ch th*ch hắn làm gì?” Thư đồng Mặc Yên vừa chải đầu cho… Trong đêm đen chỉ nhìn thấy đường vung lên một trận bụi mù, một đại đội nhân mãnhét vào tam hợp viện chen lấn, cơ hồ là chen lấn làm cho hoàng thượng di cha vàhoàng hậu di nương sượng mặt.“Vi thần, thảo dân tham kiến hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương!” Hiện tại tấtcả mọi người đồng loạt quỳ trên mặt đất, hoàng thượng di cha và hoàng hậu dinương phía sau là một đội quân tướng sĩ cầm đuốc, Vệ Khai Thành còn đang trênmặt đất cười, ngay cả muốn đứng lên cũng không có cách nào, phối hợp với tiếngcười kia muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.“Tẫn Hoan, ngươi vất vả.” Hoàng thượng di cha tự mình đem Tẫn Hoan đỡ dậy, cònnói Tẫn Hoan vất vả, cho nên hiện tại rốt cuộc là đang làm gì? Bản công tử hiện tạinghĩ chuyện này rất kì quái.“Hoàng thượng, chuyện này hiện tại có thể nói không” Tẫn Hoan dường như cùnghoàng thượng di cha có một loại ăn ý, vụ án cũng không đơn giản.“Ngươi đem sự tình cũng theo chân bọn họ nói một chút đi!” Hoàng thượng di chavuốt chòm râu, cười đến rất hài lòng.“Hoàng thượng, trước hết mời người mang ba người phía sau nhà đến đây đi! Bọn họbị ta ném xuống giếng, hiện tại chắc còn đang ở trong đó.” A? Là Tẫn Hoan ném? Không phải Vân Yên, ta càng ngày càng hồ đồ a!“Bẩm hoàng thượng, ba người kia đã bị Dương Trần cùng Tuyệt Ca trói trên cây, không có trong giếng.” Đại mỹ nhân nhanh chóng nhắc nhở.“Hảo hảo hảo, các ngươi đều trước đứng lên, cái kia người nào, ngươi đi phía sauđem ba người kia kéo đến đây.” Hoàng thượng di cha và hoàng hậu di nương lại duỗitay đến đỡ hai chúng ta.“Tuyệt Ca, ngươi biết đã xảy ra chuyện gì không, thế nào từng người một đều rất kìquái?” Ta dùng giọng mũi hỏi đại mỹ nhân.“Ta đại khái đoán được một chút, bất quá vẫn là làm cho Tẫn Hoan nói đi!” Đại mỹnhân nhỏ giọng kề tai ta nói.“Ân! Đều biết các ngươi cảm tình tốt rồi, lúc này không cần dính chặt nhau như thếđi!” Tẫn Hoan liếc mắt nhìn ta và đại mỹ nhân chế nhạo nói.Đại mỹ nhân có chút hoảng, muốn đem cự ly kéo ra, anh tuấn đẹp trai bản công tửhết lần này tới lần khác đem tay đại mỹ nhân kéo đến trước ngực, chúng ta chính làcảm tình tốt thì thế nào? Đánh ta a ngu ngốc! Hoàng thượng di cha và hoàng hậu dinương nhìn chúng ta khuôn mặt cười ha hả, dường như là rất thỏa mãn. Trái lại đạimỹ nhân còn liếc xéo ta, nửa oán nửa trách, ai nha! Cái loại này có thể nói năm nayrất thịnh hành, ta tuyệt đối có thể nói không ai có thể vượt qua đại mỹ nhân trình độcâu hồn, ánh mắt bản công tử đều muốn phóng hỏa.

Trong đêm đen chỉ nhìn thấy đường vung lên một trận bụi mù, một đại đội nhân mãnhét vào tam hợp viện chen lấn, cơ hồ là chen lấn làm cho hoàng thượng di cha vàhoàng hậu di nương sượng mặt.

“Vi thần, thảo dân tham kiến hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương!” Hiện tại tấtcả mọi người đồng loạt quỳ trên mặt đất, hoàng thượng di cha và hoàng hậu dinương phía sau là một đội quân tướng sĩ cầm đuốc, Vệ Khai Thành còn đang trênmặt đất cười, ngay cả muốn đứng lên cũng không có cách nào, phối hợp với tiếngcười kia muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.

“Tẫn Hoan, ngươi vất vả.” Hoàng thượng di cha tự mình đem Tẫn Hoan đỡ dậy, cònnói Tẫn Hoan vất vả, cho nên hiện tại rốt cuộc là đang làm gì? Bản công tử hiện tạinghĩ chuyện này rất kì quái.

“Hoàng thượng, chuyện này hiện tại có thể nói không” Tẫn Hoan dường như cùnghoàng thượng di cha có một loại ăn ý, vụ án cũng không đơn giản.

“Ngươi đem sự tình cũng theo chân bọn họ nói một chút đi!” Hoàng thượng di chavuốt chòm râu, cười đến rất hài lòng.

“Hoàng thượng, trước hết mời người mang ba người phía sau nhà đến đây đi! Bọn họbị ta ném xuống giếng, hiện tại chắc còn đang ở trong đó.” A? Là Tẫn Hoan ném? Không phải Vân Yên, ta càng ngày càng hồ đồ a!

“Bẩm hoàng thượng, ba người kia đã bị Dương Trần cùng Tuyệt Ca trói trên cây, không có trong giếng.” Đại mỹ nhân nhanh chóng nhắc nhở.

“Hảo hảo hảo, các ngươi đều trước đứng lên, cái kia người nào, ngươi đi phía sauđem ba người kia kéo đến đây.” Hoàng thượng di cha và hoàng hậu di nương lại duỗitay đến đỡ hai chúng ta.

“Tuyệt Ca, ngươi biết đã xảy ra chuyện gì không, thế nào từng người một đều rất kìquái?” Ta dùng giọng mũi hỏi đại mỹ nhân.

“Ta đại khái đoán được một chút, bất quá vẫn là làm cho Tẫn Hoan nói đi!” Đại mỹnhân nhỏ giọng kề tai ta nói.

“Ân! Đều biết các ngươi cảm tình tốt rồi, lúc này không cần dính chặt nhau như thếđi!” Tẫn Hoan liếc mắt nhìn ta và đại mỹ nhân chế nhạo nói.

Đại mỹ nhân có chút hoảng, muốn đem cự ly kéo ra, anh tuấn đẹp trai bản công tửhết lần này tới lần khác đem tay đại mỹ nhân kéo đến trước ngực, chúng ta chính làcảm tình tốt thì thế nào? Đánh ta a ngu ngốc! Hoàng thượng di cha và hoàng hậu dinương nhìn chúng ta khuôn mặt cười ha hả, dường như là rất thỏa mãn. Trái lại đạimỹ nhân còn liếc xéo ta, nửa oán nửa trách, ai nha! Cái loại này có thể nói năm nayrất thịnh hành, ta tuyệt đối có thể nói không ai có thể vượt qua đại mỹ nhân trình độcâu hồn, ánh mắt bản công tử đều muốn phóng hỏa.

Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới VợTác giả: Hùng Lão GiaTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Hài HướcTa nhìn gương đồng, cảm thấy hôm nay mình vẫn phong thần tuấn tú, phong nhã vô song, đơn giản mà nói đó là anh tuấn khiến người ta không dám nhìn thẳng, đẹp trai đến mức rối tinh rối mù! Đương nhiên từ này chỉ để tả vỏn vẹn khuôn mặt ta thôi, cơ thể ta lúc này bị phủ thêm từng lớp chú rễ phục, khiến ta không ngừng kêu khổ. Trước ngực là một quả banh vải đỏ thẫm nhiều màu, rất giống cái nơ trên hộp quà vào những ngày ngày lễ ngày tết, để rồi cuối cùng nó cũng bị người ta vứt đi. Lỡ như người làm việc đó của ta lại là võ lâm cao thủ thì chỉ sợ là toàn thân sẽ đi đời, ngay cả mạng nhỏ cũng bảo vệ không được. Ta nghĩ có lẽ vì mình không may có được vẻ anh tuấn đến tột đỉnh thế này mới có người bất mãn với ta thôi. “Công tử, vẻ mặt ngươi si ngốc quá.” Nha hoàn Điệp Thúy ở phía sau đang giúp ta buộc đai ngọc, nhìn mặt ta trong gương, phi thường khinh thường mà liếc ta một cái. “Công tử từ nhỏ vẻ mặt đã si ngốc như vậy rồi, ngươi còn k*ch th*ch hắn làm gì?” Thư đồng Mặc Yên vừa chải đầu cho… Trong đêm đen chỉ nhìn thấy đường vung lên một trận bụi mù, một đại đội nhân mãnhét vào tam hợp viện chen lấn, cơ hồ là chen lấn làm cho hoàng thượng di cha vàhoàng hậu di nương sượng mặt.“Vi thần, thảo dân tham kiến hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương!” Hiện tại tấtcả mọi người đồng loạt quỳ trên mặt đất, hoàng thượng di cha và hoàng hậu dinương phía sau là một đội quân tướng sĩ cầm đuốc, Vệ Khai Thành còn đang trênmặt đất cười, ngay cả muốn đứng lên cũng không có cách nào, phối hợp với tiếngcười kia muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.“Tẫn Hoan, ngươi vất vả.” Hoàng thượng di cha tự mình đem Tẫn Hoan đỡ dậy, cònnói Tẫn Hoan vất vả, cho nên hiện tại rốt cuộc là đang làm gì? Bản công tử hiện tạinghĩ chuyện này rất kì quái.“Hoàng thượng, chuyện này hiện tại có thể nói không” Tẫn Hoan dường như cùnghoàng thượng di cha có một loại ăn ý, vụ án cũng không đơn giản.“Ngươi đem sự tình cũng theo chân bọn họ nói một chút đi!” Hoàng thượng di chavuốt chòm râu, cười đến rất hài lòng.“Hoàng thượng, trước hết mời người mang ba người phía sau nhà đến đây đi! Bọn họbị ta ném xuống giếng, hiện tại chắc còn đang ở trong đó.” A? Là Tẫn Hoan ném? Không phải Vân Yên, ta càng ngày càng hồ đồ a!“Bẩm hoàng thượng, ba người kia đã bị Dương Trần cùng Tuyệt Ca trói trên cây, không có trong giếng.” Đại mỹ nhân nhanh chóng nhắc nhở.“Hảo hảo hảo, các ngươi đều trước đứng lên, cái kia người nào, ngươi đi phía sauđem ba người kia kéo đến đây.” Hoàng thượng di cha và hoàng hậu di nương lại duỗitay đến đỡ hai chúng ta.“Tuyệt Ca, ngươi biết đã xảy ra chuyện gì không, thế nào từng người một đều rất kìquái?” Ta dùng giọng mũi hỏi đại mỹ nhân.“Ta đại khái đoán được một chút, bất quá vẫn là làm cho Tẫn Hoan nói đi!” Đại mỹnhân nhỏ giọng kề tai ta nói.“Ân! Đều biết các ngươi cảm tình tốt rồi, lúc này không cần dính chặt nhau như thếđi!” Tẫn Hoan liếc mắt nhìn ta và đại mỹ nhân chế nhạo nói.Đại mỹ nhân có chút hoảng, muốn đem cự ly kéo ra, anh tuấn đẹp trai bản công tửhết lần này tới lần khác đem tay đại mỹ nhân kéo đến trước ngực, chúng ta chính làcảm tình tốt thì thế nào? Đánh ta a ngu ngốc! Hoàng thượng di cha và hoàng hậu dinương nhìn chúng ta khuôn mặt cười ha hả, dường như là rất thỏa mãn. Trái lại đạimỹ nhân còn liếc xéo ta, nửa oán nửa trách, ai nha! Cái loại này có thể nói năm nayrất thịnh hành, ta tuyệt đối có thể nói không ai có thể vượt qua đại mỹ nhân trình độcâu hồn, ánh mắt bản công tử đều muốn phóng hỏa.

Chương 87: Ăn buổi tối