Tác giả:

*London-Anh* “Tiểu Băng, anh phải đi rồi!”- Một giọng nói lãnh đạm, trầm ấm nhưng như hàng ngàn mũi tên đâm vào tim của Hứa Nhất Băng. “Tại sao lại như vậy? Anh đi đâu?”- Nhất Băng thốt lên trong đêm tối như tuyệt vọng. “Anh cũng không biết. Xin lỗi em?”- Chàng trai ấy cúi đầu, cố nén những giọt nước mắt và luyến tiếc vào sâu như không muốn để lộ ra ngoài. Nhất Băng khuỵ xuống, cô khóc ròng: “Em ghét anh, anh đi đi, đừng để em thấy anh nữa!” Cô cúi mặt khóc hồi lâu, khi ngước lên, bóng dáng anh đã đi đâu, không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Một cảm giác sợ hãi dâng lên trong cô, bao trùm khung cảnh xung quanh chỉ là một màn đêm u tối, yên tĩnh đến đáng sợ. Cô sợ sợ lắm, cứ ngồi đó run rẩy, đôi chân không còn chút sức lực. Trong bóng tối, một đám người bước đến xung quanh, trêu ghẹo cô. Cô thét gọi tên anh đến khản họng. “Quý Cung Đằng!” Hứa Nhất Băng mở mắt, ngồi phắt dậy. “ Chỉ là cơn ác mộng”, cô thở phào nhẹ nhõm. Ngước nhìn xung quanh căn phòng ngập màu hồng. Anh đi thật rồi! “…

Truyện chữ