"Không có được mãi mãi tồn tại trong tim, che giấu yêu thương cũng vì nhờ cậy hay lo sợ. Cây hoa hồng, giấc mơ dễ dàng bị vỡ tan, nắm trong tay trôi đi qua khe hở, lại hụt hẫng.... ..." Đường Tinh hốt hoảng vội vàng nghe điện thoại, thở hổn hển nói một câu. "... ........Ta." "Ngươi....người nào a." "Tô Triệt." "Tô Triệt?" Đường Tinh không sao hiểu được, trong trí nhớ hình như không quen biết người này. "Đường Tinh, cô...chết tiệt, cô gái không có lương tâm, làm sao cô có thể quên mất ta......." "Đã lâu không gặp, tiểu Tinh." Đường Tinh không đếm xỉa tới đối phương đang gào thét, lập tức che điện thoại, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lý Nam Trúc. Hắn mặc âu phục trắng, cao 1m83, cùng Mạc Tống Tống cao gầy đứng chung một chỗ rất xứng đôi, trong lòng Đường Tinh nhói một cái, bỗng chốc nhớ đến một từ: một đôi bích nhân. Đường Tinh nhìn mình cả người nhếch nhác, vội vàng cắt điện thoại, sau đó miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nói: "Đúng vậy a, đã lâu không gặp, trở nên đẹp trai nha, ha ha." Cô…

Truyện chữ