Khi Lạc U tỉnh lại cảm thấy đầu cực kì đau đớn, loại cảm giác say đó làm cho cô vừa cảm thấy quen thuộc vừa căm ghét. Nhưng ngoại trừ cảm giác say rượu ở bên ngoài dường như còn nhiều hơn một thứ gì đó. Lạc U muốn đứng dậy nhưng cảm thấy toàn thân mình mệt mỏi, động cái nào cũng đều đau, mất công sức mở mắt ra cô mới phát hiện nơi này không phải nơi mà mình biết. Trong phút chốc, Lạc U hốt hoảng, dường như đang suy nghĩ nơi này đến cùng là đâu, nhưng lập tức liền biểu lộ ra thái độ vô cùng kinh ngạc. Cô nhớ rất rõ ràng rằng mình bị người ta đẩy từ tòa nhà Kinh Hoa Đại Hạ cao tám mươi tám tầng, chẳng lẽ cô còn chưa chết? “Tám mươi tám tầng”. Lạc U không nhịn được lòng nhắc tới con số này. Nếu như từ trên cao như thế ngã xuống mà còn chưa có chết, cô thật sự cảm thấy rằng mình không còn là người. - Chị Tiểu U, chị rốt cuộc tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái sao, có cần tìm bác sĩ khám hay không? Ngay lúc Lạc U kinh ngạc, một giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên. Lạc U đưa mắt…

Truyện chữ