“Cuộc đời thật là bất công! Sống thì bị chửi rủa, đánh đập đến lúc tự tử thì lại bị nói là ngu ngốc , không có nghị lực sống. Con người ta cũng thật là tàn nhẫn!” tôi có thói quen khá “đàn ông” là ngồi trong quán cà phê đọc báo mạng kênh 24h. Nhưng chẳng hiểu hôm nay làm sao tôi lại vô ý quá! Mọi người trong quán đang nhìn tôi bực dọc và có một số ánh nhìn thì như đang dò xét. Cũng phải thôi, một nhóc con 17 tuổi mà ngồi uống cà phê đen và đọc báo kênh 24h thì cũng hiếm. Đã vậy tôi còn làm ồn trong quán nữa chứ! Nhưng có lẽ tôi sẽ không gây chú ý đến mức này nếu ăn mặc trông nam tính hơn một chút vì với mọi người thì những đứa như thế không có gì đáng nói, nhưng, với một con bé ăn mặc nữ tính như tôi thì...không ổn cho lắm! Họ sẽ thắc mắc về giới tính của tôi. “Con nhỏ đó là trai hay gái nhỉ?” tôi nghĩ là sẽ có ít nhất một người trong quán cà phê này đang nghĩ như vậy. Mẹ tôi là một người mẹ đặc biệt và bà có tư tưởng khác với những bà mẹ khác hay nói đúng hơn…
Chương 7
Luôn Bên Em (Người con gái nắm giữ trái tim của những con quỷ)Tác giả: Bunti PhươngTruyện Ngôn Tình“Cuộc đời thật là bất công! Sống thì bị chửi rủa, đánh đập đến lúc tự tử thì lại bị nói là ngu ngốc , không có nghị lực sống. Con người ta cũng thật là tàn nhẫn!” tôi có thói quen khá “đàn ông” là ngồi trong quán cà phê đọc báo mạng kênh 24h. Nhưng chẳng hiểu hôm nay làm sao tôi lại vô ý quá! Mọi người trong quán đang nhìn tôi bực dọc và có một số ánh nhìn thì như đang dò xét. Cũng phải thôi, một nhóc con 17 tuổi mà ngồi uống cà phê đen và đọc báo kênh 24h thì cũng hiếm. Đã vậy tôi còn làm ồn trong quán nữa chứ! Nhưng có lẽ tôi sẽ không gây chú ý đến mức này nếu ăn mặc trông nam tính hơn một chút vì với mọi người thì những đứa như thế không có gì đáng nói, nhưng, với một con bé ăn mặc nữ tính như tôi thì...không ổn cho lắm! Họ sẽ thắc mắc về giới tính của tôi. “Con nhỏ đó là trai hay gái nhỉ?” tôi nghĩ là sẽ có ít nhất một người trong quán cà phê này đang nghĩ như vậy. Mẹ tôi là một người mẹ đặc biệt và bà có tư tưởng khác với những bà mẹ khác hay nói đúng hơn… Gia Nguyên buông tay cho ly rượu rơi tự do xuống sàn nhà. Nhìn những mảnh vỡ chìm trong “vũng máu”anh khẽ nở một nụ cười man rợ của một con quỷ với những suy tính trong đầu.“Để xem...các người hạnh phúc đến bao lâu...”*** Vừa mới bước vào lớp thì cô chủ nhiệm đã gọi tôi và Hùng ra gặp riêng khiến cho tôi không khỏi lo lắng, có khi nào là chuyện tôi ném giấy vào đâu thầy giáo không?“Dạ thưa cô...?” tôi rụt rè theo cô ra ngoài ban công. Nhìn Hùng thì có vẻ là cậu vẫn rất là bình tĩnh. Cậu cho hai thay vào trong túi quần và ngẩng cao đầu đi ngay sau tôi, đầy vẻ tự cao, nhưng điệu bộ này đâu phải là của một học sinh mắc lỗi đến gặp cô chủ nhiệm đâu, cách cậu ấy bước đi khác xa với vẻ co ro cúm rúm như sắp chết rét của tôi...“Thoải mái chút đi!” Có lẽ là Hùng đã phải nhịn để không bật cười vì bộ dạng của tôi lúc này, nghe cậu nói làm tôi cảm thấy ngượng và cố gắng để lưng thẳng, mặt cao hơn một chút. Nhưng...cái bộ mặt lạnh tanh khi cô quay lại nhìn chúng tôi khiến cho tôi lại quay trở lại bộ dạng mèo chết rét ban đầu, bao nhiêu cố gắng để cố thể bình tĩnh và tự tin hơn rơi xuống vỡ tan trong một căn phòng tối tăm, mịt mù...“Cô làm An sợ hết vía rồi.” Hùng nhìn cô nói một cách nghiêm túc.“Cô xin lỗi! Nhưng cô nghĩ các em nên biết chuyện này để cùng cô giải quyết.” “Chuyện này” là chuyện gì? Sao nghe cô nói có vẻ quan trọng, à không, phải nói là nghiêm trọng vậy nhỉ? Tuy sau lời xin lỗi cô có kèm theo một nụ cười nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ lo lắng đang hiện rõ trên nét mặt của mình.“Cô nói nhanh đi!” Hùng lại nghiêm giọng, cô lưỡng lự một chút rồi quay lưng lại phía chúng tôi nói:“Lâm Anh...” tôi giật mình khi nghe cô nhắc đến cái tên này, chẳng phải cô định nhắc đến vụ tôi ném giấy vào người thầy giáo sao? Tự nhiên lại nhắc đến Lâm Anh, mà nó vẫn chưa có đi học, có khi nào nó chuyển trường hay là đi du học vì quá buồn phiền chuyện của Hùng rồi không? Sau khi thở dài cô tiếp tục nói:“Lâm Anh đang trong bệnh viện, con bé có ý định tự tử nhưng may sao mà gia đình phát hiện kịp thời” bệnh viện? Tự tử? Toàn thân tôi lạnh toát và chân tay bủn rủn hết cả. Tất cả là do tôi hay sao? Tại tôi thân với Hùng ư? Sao nó lại ngốc nghếch và dại dột đến vậy cơ chứ? Tôi và Hùng ốn đâu có chuyện gì...“Cô nghĩ bây giờ ta nên để Hùng quan tâm đến Lâm Anh, hãy cho con bé thấy mình vẫn được yêu thương...” tôi nghĩ cách này khác hợp lí và chắc chắn sẽ hiệu quả. Và đối với Hùng chắc việc này không khó vì cậu ấy cũng có tình cảm với Lâm Anh mà...“Em nghĩ cách này...” chưa kịp nói hết câu thì Hùng đã chen ngang lời tôi nói, giọng nói cửa cậu lúc này thật lạnh và...đáng thương:“Không được!” tôi cảm nhận được cái tắc nghẹn trong lời nói của cậu.“Nhưng tại sao? Chỉ là đóng giả cho con bé vui thôi mà, đến khi nó bình tâm lại ta sẽ khuyên nhủ nó từ từ...?” cô nhìn Hùng với ánh măt như là đang cầu xin được giúp đỡ vậy...“NHƯNG.” Cậu lớn giọng rồi nhìn cco với đôi mắt đỏ hoe“LÂM ANH...thực ra...là....em gái. Anh em thì làm sao có thể tồn tại thứ tình cảm đó với nhau được chứ? Bọn em...không thể.” Giọng Hùng nhỏ dần rồi run run sắp khóc. Có lẽ mọi thứ đang tắc nghẹn lại cổ họng và phải cố gắng lắm cậu mới nói được thành lời. Những gì cậu nói ra như sét đánh ngang tai tôi và cả cô giáo nữa. Em gái ư? Sao có thể? Thì ra là vì lí do đó mà cậu luôn phải đẩy Lâm Anh ra xa khỏi mình dù cho trái tim cậu cũng đang đau thắt từng giây phút. Có lẽ cũng vì Lâm Anh đau khổ khi biết được sự thực nên cậu không dám nói ra. Cậu sợ làm Lâm Anh buồn, không, có thể cái cảm giác ấy cong hơn cả đau mà ta chẳng thể nào gọi tên được. Sao mọi chuyên cứ diễn ra như là đang đóng phim tâm lý vậy? Tôi và cô như đứng chôn chân tại chỗ khi cậu bỏ đi, lúc này ai cũng có thể đoán ra được là cậu đang khóc. Vì lòng tự trọng và vì tính sĩ diện của một thằng con trai mà cậu không muốn cho bất cứ một ai thấy được giọt nước mắt của mình. Tôi có thể làm được gì không? Làm một cái gì đó để giúp cho hai người họ, bất cứ điều gì...Nhưng...chuyện này...tôi chẳng biết mình có thể làm gì... Nói cho Lâm Anh biết sự thật thì chắc chắn nó sẽ không chịu đựng nổi và thậm chí nó cong có thể tự tử thêm một lần nữa, mà này sau thì khó có thể may mắn như lần trước được. Còn nếu để hai đứa nó đến với nhau thì chẳng phải đó là tình cảm loạn luôn sao, với lại đời nào Hùng chịu nghe. *** Cuối giờ học tôi, Hùng và cô chủ nhiệm tranh thủ ghé qua bênh viện thăm Lâm Anh. Lúc vào phòng nó còn đang ngủ nên tôi với mọi người chỉ ở lại một lát rồi ra ngoài. Bố của con bé không có ở đây, chỉ có 2-3 người giúp việc.“Chào cô!” bà giúp việc cúi đầu chào cô giáo một cách lịch sự rồi quay sang mỉm cười với tôi dù cho tôi biết chắc rằng bây giờ bà ấy đag chẳng thể nào mà vui được. Chắc bà ấy thương Lâm Anh lắm!“Vâng.”cô giáo cũng mỉm cười chào lại. Trong lúc cô giáo nói chuyện với bà giú việc tôi kéo Hùng vào phòng của Lâm Anh nhưng chẳng hiểu sao mà cậu cứ lưỡng lự trước cửa phòng không vào.phải khó khăn lắm thì tôi mới lôi được cậu vào, nó vân còn đang ngủ, trông nó xanh xao và gầy đi nhiều. Nó bây giờ không còn là một cô hotgirl chảnh chọe nữa mà thay vào đó là bộ dạng tiều tụy, thảm thương.“ Hùng định giấu đi thân phận thực của nó mãi sao? Làm như vậy không nên đâu, giấy thì đâu gói được lửa, rồi sẽ có một ngày sự thật sẽ bị phơi bày thôi. Rồi việc hai người là anh em sẽ bị nó phát hiện ra thôi.” Tôi nhìn sang Hùng chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại cậu im lặng. Mãi lâu sau cậu mới trả lời:“ cậu nghĩ đơn giản vậy sao? Nếu để Lâm Anh biết nó là đứa em gái sinh đôi bị thất lạc của tôi thì nó cũng chẳng vui vẻ gì hơn được đâu. Với lại tôi cũng chẳng muốn con bé phải tới căn nhà lạnh lẽo không chút hơi ấm gia đình mà tôi đang sống bây giờ. Cứ để nó sống cuộc sống như bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn.” Thì ra hai người họ là anh em sinh đôi, thế mà tôi cứ tưởng họ là anh em cùng cha khác mẹ cơ, nhưng rõ là họ chẳng giống nhau chút nào mà... Theo lời của Hùng thì Lâm Anh được sinh sau cậu nhưng 5 ngày, lí do thì cậu có nói nhưng với một đứa ngu si như tôi thì những lời giải thích ấy là quá khó hiểu, tôi chẳng hiểu gì. Cô bé đó được đặt tên là Linh Anh(?) sau khi nữ y tá đi ra ngoài thì quay lại đã không thấy Linh Anh đâu nữa. Ban đầu gia đình đoán là đã có người bế nhầm đi, họ cũng đã thuê người đi tìm trong một thời gian dài nhưng không thấy nên quyết đinh dừng việc tìm kiếm lại, nhưng Hùng vẫn bí mật tiếp tục cuộc tìm kiếm và thời gian gần đây cậu đã tìm ra... Có điều lạ là tôi cũng cùng ngày sinh với Lâm Anh, ngày 16 tháng 5.
Gia Nguyên buông tay cho ly rượu rơi tự do
xuống sàn nhà. Nhìn những mảnh vỡ chìm trong “vũng máu”anh khẽ nở một nụ cười
man rợ của một con quỷ với những suy tính trong đầu.
“Để
xem...các người hạnh phúc đến bao lâu...”
***
Vừa mới bước vào lớp thì cô chủ nhiệm đã
gọi tôi và Hùng ra gặp riêng khiến cho tôi không khỏi lo lắng, có khi nào là
chuyện tôi ném giấy vào đâu thầy giáo không?
“Dạ thưa
cô...?” tôi rụt rè theo cô ra ngoài ban công. Nhìn Hùng thì có vẻ là cậu vẫn rất
là bình tĩnh. Cậu cho hai thay vào trong túi quần và ngẩng cao đầu đi ngay sau
tôi, đầy vẻ tự cao, nhưng điệu bộ này đâu phải là của một học sinh mắc lỗi đến
gặp cô chủ nhiệm đâu, cách cậu ấy bước đi khác xa với vẻ co ro cúm rúm như sắp
chết rét của tôi...
“Thoải mái
chút đi!” Có lẽ là Hùng đã phải nhịn để không bật cười vì bộ dạng của tôi lúc
này, nghe cậu nói làm tôi cảm thấy ngượng và cố gắng để lưng thẳng, mặt cao hơn
một chút. Nhưng...cái bộ mặt lạnh tanh khi cô quay lại nhìn chúng tôi khiến cho
tôi lại quay trở lại bộ dạng mèo chết rét ban đầu, bao nhiêu cố gắng để cố thể
bình tĩnh và tự tin hơn rơi xuống vỡ tan trong một căn phòng tối tăm, mịt mù...
“Cô làm An sợ
hết vía rồi.” Hùng nhìn cô nói một cách nghiêm túc.
“Cô xin lỗi!
Nhưng cô nghĩ các em nên biết chuyện này để cùng cô giải
quyết.” “Chuyện này”
là chuyện gì? Sao nghe cô nói có vẻ quan trọng, à không, phải nói là nghiêm trọng
vậy nhỉ? Tuy sau lời xin lỗi cô có kèm theo một nụ cười nhưng vẫn không thể giấu
nổi vẻ lo lắng đang hiện rõ trên nét mặt của mình.
“Cô nói
nhanh đi!” Hùng lại nghiêm giọng, cô lưỡng lự một chút rồi quay lưng lại phía
chúng tôi nói:
“Lâm Anh...”
tôi giật mình khi nghe cô nhắc đến cái tên này, chẳng phải cô định nhắc đến vụ
tôi ném giấy vào người thầy giáo sao? Tự nhiên lại nhắc đến Lâm Anh, mà nó vẫn
chưa có đi học, có khi nào nó chuyển trường hay là đi du học vì quá buồn phiền
chuyện của Hùng rồi không?
Sau khi thở dài cô tiếp tục nói:
“Lâm Anh
đang trong bệnh viện, con bé có ý định tự tử nhưng may sao mà gia đình phát hiện
kịp thời” bệnh viện? Tự tử? Toàn thân tôi lạnh toát và chân tay bủn rủn hết cả.
Tất cả là do tôi hay sao? Tại tôi thân với Hùng ư? Sao nó lại ngốc nghếch và dại
dột đến vậy cơ chứ? Tôi và Hùng ốn đâu có chuyện gì...
“Cô nghĩ bây
giờ ta nên để Hùng quan tâm đến Lâm Anh, hãy cho con bé thấy mình vẫn được yêu
thương...” tôi nghĩ cách này khác hợp lí và chắc chắn sẽ hiệu quả. Và đối với
Hùng chắc việc này không khó vì cậu ấy cũng có tình cảm với Lâm Anh mà...
“Em nghĩ
cách này...” chưa kịp nói hết câu thì Hùng đã chen ngang lời tôi nói, giọng nói
cửa cậu lúc này thật lạnh và...đáng thương:
“Không được!”
tôi cảm nhận được cái tắc nghẹn trong lời nói của cậu.
“Nhưng tại sao?
Chỉ là đóng giả cho con bé vui thôi mà, đến khi nó bình tâm lại ta sẽ khuyên nhủ
nó từ từ...?” cô nhìn Hùng với ánh măt như là đang cầu xin được giúp đỡ vậy...
“NHƯNG.” Cậu
lớn giọng rồi nhìn cco với đôi mắt đỏ hoe
“LÂM
ANH...thực ra...là....em gái. Anh em thì làm sao có thể tồn tại thứ tình cảm đó
với nhau được chứ? Bọn em...không thể.” Giọng Hùng nhỏ dần rồi run run sắp
khóc. Có lẽ mọi thứ đang tắc nghẹn lại cổ họng và phải cố gắng lắm cậu mới nói
được thành lời.
Những gì cậu nói ra như sét đánh ngang
tai tôi và cả cô giáo nữa. Em gái ư? Sao có thể? Thì ra là vì lí do đó mà cậu
luôn phải đẩy Lâm Anh ra xa khỏi mình dù cho trái tim cậu cũng đang đau thắt từng
giây phút. Có lẽ cũng vì Lâm Anh đau khổ khi biết được sự thực nên cậu không
dám nói ra. Cậu sợ làm Lâm Anh buồn, không, có thể cái cảm giác ấy cong hơn cả
đau mà ta chẳng thể nào gọi tên được. Sao mọi chuyên cứ diễn ra như là đang
đóng phim tâm lý vậy?
Tôi và cô như đứng chôn chân tại chỗ khi cậu
bỏ đi, lúc này ai cũng có thể đoán ra được là cậu đang khóc. Vì lòng tự trọng
và vì tính sĩ diện của một thằng con trai mà cậu không muốn cho bất cứ một ai
thấy được giọt nước mắt của mình. Tôi có thể làm được gì không? Làm một cái gì
đó để giúp cho hai người họ, bất cứ điều gì...
Nhưng...chuyện
này...tôi chẳng biết mình có thể làm gì...
Nói cho Lâm Anh biết sự thật thì chắc chắn
nó sẽ không chịu đựng nổi và thậm chí nó cong có thể tự tử thêm một lần nữa, mà
này sau thì khó có thể may mắn như lần trước được. Còn nếu để hai đứa nó đến với
nhau thì chẳng phải đó là tình cảm loạn luôn sao, với lại đời nào Hùng chịu
nghe.
***
Cuối giờ học tôi, Hùng và cô chủ nhiệm
tranh thủ ghé qua bênh viện thăm Lâm Anh. Lúc vào phòng nó còn đang ngủ nên tôi
với mọi người chỉ ở lại một lát rồi ra ngoài. Bố của con bé không có ở đây, chỉ
có 2-3 người giúp việc.
“Chào cô!”
bà giúp việc cúi đầu chào cô giáo một cách lịch sự rồi quay sang mỉm cười với
tôi dù cho tôi biết chắc rằng bây giờ bà ấy đag chẳng thể nào mà vui được. Chắc
bà ấy thương Lâm Anh lắm!
“Vâng.”cô
giáo cũng mỉm cười chào lại.
Trong lúc cô giáo nói chuyện với bà giú việc
tôi kéo Hùng vào phòng của Lâm Anh nhưng chẳng hiểu sao mà cậu cứ lưỡng lự trước
cửa phòng không vào.phải khó khăn lắm thì tôi mới lôi được cậu vào, nó vân còn
đang ngủ, trông nó xanh xao và gầy đi nhiều. Nó bây giờ không còn là một cô
hotgirl chảnh chọe nữa mà thay vào đó là bộ dạng tiều tụy, thảm thương.
“ Hùng định
giấu đi thân phận thực của nó mãi sao? Làm như vậy không nên đâu, giấy thì đâu
gói được lửa, rồi sẽ có một ngày sự thật sẽ bị phơi bày thôi. Rồi việc hai người
là anh em sẽ bị nó phát hiện ra thôi.” Tôi nhìn sang Hùng chờ đợi câu trả lời
nhưng đáp lại cậu im lặng. Mãi lâu sau cậu mới trả lời:
“ cậu nghĩ
đơn giản vậy sao? Nếu để Lâm Anh biết nó là đứa em gái sinh đôi bị thất lạc của
tôi thì nó cũng chẳng vui vẻ gì hơn được đâu. Với lại tôi cũng chẳng muốn con bé
phải tới căn nhà lạnh lẽo không chút hơi ấm gia đình mà tôi đang sống bây giờ. Cứ
để nó sống cuộc sống như bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn.” Thì ra hai người họ là anh em
sinh đôi, thế mà tôi cứ tưởng họ là anh em cùng cha khác mẹ cơ, nhưng rõ là họ chẳng
giống nhau chút nào mà...
Theo lời của Hùng thì Lâm Anh được sinh sau cậu
nhưng 5 ngày, lí do thì cậu có nói nhưng với một đứa ngu si như tôi thì những lời
giải thích ấy là quá khó hiểu, tôi chẳng hiểu gì. Cô bé đó được đặt tên là Linh
Anh(?) sau khi nữ y tá đi ra ngoài thì quay lại đã không thấy Linh Anh đâu nữa.
Ban đầu gia đình đoán là đã có người bế nhầm đi, họ cũng đã thuê người đi tìm trong
một thời gian dài nhưng không thấy nên quyết đinh dừng việc tìm kiếm lại, nhưng
Hùng vẫn bí mật tiếp tục cuộc tìm kiếm và thời gian gần đây cậu đã tìm ra...
Có điều lạ là tôi cũng cùng ngày sinh với Lâm
Anh, ngày 16 tháng 5.
Luôn Bên Em (Người con gái nắm giữ trái tim của những con quỷ)Tác giả: Bunti PhươngTruyện Ngôn Tình“Cuộc đời thật là bất công! Sống thì bị chửi rủa, đánh đập đến lúc tự tử thì lại bị nói là ngu ngốc , không có nghị lực sống. Con người ta cũng thật là tàn nhẫn!” tôi có thói quen khá “đàn ông” là ngồi trong quán cà phê đọc báo mạng kênh 24h. Nhưng chẳng hiểu hôm nay làm sao tôi lại vô ý quá! Mọi người trong quán đang nhìn tôi bực dọc và có một số ánh nhìn thì như đang dò xét. Cũng phải thôi, một nhóc con 17 tuổi mà ngồi uống cà phê đen và đọc báo kênh 24h thì cũng hiếm. Đã vậy tôi còn làm ồn trong quán nữa chứ! Nhưng có lẽ tôi sẽ không gây chú ý đến mức này nếu ăn mặc trông nam tính hơn một chút vì với mọi người thì những đứa như thế không có gì đáng nói, nhưng, với một con bé ăn mặc nữ tính như tôi thì...không ổn cho lắm! Họ sẽ thắc mắc về giới tính của tôi. “Con nhỏ đó là trai hay gái nhỉ?” tôi nghĩ là sẽ có ít nhất một người trong quán cà phê này đang nghĩ như vậy. Mẹ tôi là một người mẹ đặc biệt và bà có tư tưởng khác với những bà mẹ khác hay nói đúng hơn… Gia Nguyên buông tay cho ly rượu rơi tự do xuống sàn nhà. Nhìn những mảnh vỡ chìm trong “vũng máu”anh khẽ nở một nụ cười man rợ của một con quỷ với những suy tính trong đầu.“Để xem...các người hạnh phúc đến bao lâu...”*** Vừa mới bước vào lớp thì cô chủ nhiệm đã gọi tôi và Hùng ra gặp riêng khiến cho tôi không khỏi lo lắng, có khi nào là chuyện tôi ném giấy vào đâu thầy giáo không?“Dạ thưa cô...?” tôi rụt rè theo cô ra ngoài ban công. Nhìn Hùng thì có vẻ là cậu vẫn rất là bình tĩnh. Cậu cho hai thay vào trong túi quần và ngẩng cao đầu đi ngay sau tôi, đầy vẻ tự cao, nhưng điệu bộ này đâu phải là của một học sinh mắc lỗi đến gặp cô chủ nhiệm đâu, cách cậu ấy bước đi khác xa với vẻ co ro cúm rúm như sắp chết rét của tôi...“Thoải mái chút đi!” Có lẽ là Hùng đã phải nhịn để không bật cười vì bộ dạng của tôi lúc này, nghe cậu nói làm tôi cảm thấy ngượng và cố gắng để lưng thẳng, mặt cao hơn một chút. Nhưng...cái bộ mặt lạnh tanh khi cô quay lại nhìn chúng tôi khiến cho tôi lại quay trở lại bộ dạng mèo chết rét ban đầu, bao nhiêu cố gắng để cố thể bình tĩnh và tự tin hơn rơi xuống vỡ tan trong một căn phòng tối tăm, mịt mù...“Cô làm An sợ hết vía rồi.” Hùng nhìn cô nói một cách nghiêm túc.“Cô xin lỗi! Nhưng cô nghĩ các em nên biết chuyện này để cùng cô giải quyết.” “Chuyện này” là chuyện gì? Sao nghe cô nói có vẻ quan trọng, à không, phải nói là nghiêm trọng vậy nhỉ? Tuy sau lời xin lỗi cô có kèm theo một nụ cười nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ lo lắng đang hiện rõ trên nét mặt của mình.“Cô nói nhanh đi!” Hùng lại nghiêm giọng, cô lưỡng lự một chút rồi quay lưng lại phía chúng tôi nói:“Lâm Anh...” tôi giật mình khi nghe cô nhắc đến cái tên này, chẳng phải cô định nhắc đến vụ tôi ném giấy vào người thầy giáo sao? Tự nhiên lại nhắc đến Lâm Anh, mà nó vẫn chưa có đi học, có khi nào nó chuyển trường hay là đi du học vì quá buồn phiền chuyện của Hùng rồi không? Sau khi thở dài cô tiếp tục nói:“Lâm Anh đang trong bệnh viện, con bé có ý định tự tử nhưng may sao mà gia đình phát hiện kịp thời” bệnh viện? Tự tử? Toàn thân tôi lạnh toát và chân tay bủn rủn hết cả. Tất cả là do tôi hay sao? Tại tôi thân với Hùng ư? Sao nó lại ngốc nghếch và dại dột đến vậy cơ chứ? Tôi và Hùng ốn đâu có chuyện gì...“Cô nghĩ bây giờ ta nên để Hùng quan tâm đến Lâm Anh, hãy cho con bé thấy mình vẫn được yêu thương...” tôi nghĩ cách này khác hợp lí và chắc chắn sẽ hiệu quả. Và đối với Hùng chắc việc này không khó vì cậu ấy cũng có tình cảm với Lâm Anh mà...“Em nghĩ cách này...” chưa kịp nói hết câu thì Hùng đã chen ngang lời tôi nói, giọng nói cửa cậu lúc này thật lạnh và...đáng thương:“Không được!” tôi cảm nhận được cái tắc nghẹn trong lời nói của cậu.“Nhưng tại sao? Chỉ là đóng giả cho con bé vui thôi mà, đến khi nó bình tâm lại ta sẽ khuyên nhủ nó từ từ...?” cô nhìn Hùng với ánh măt như là đang cầu xin được giúp đỡ vậy...“NHƯNG.” Cậu lớn giọng rồi nhìn cco với đôi mắt đỏ hoe“LÂM ANH...thực ra...là....em gái. Anh em thì làm sao có thể tồn tại thứ tình cảm đó với nhau được chứ? Bọn em...không thể.” Giọng Hùng nhỏ dần rồi run run sắp khóc. Có lẽ mọi thứ đang tắc nghẹn lại cổ họng và phải cố gắng lắm cậu mới nói được thành lời. Những gì cậu nói ra như sét đánh ngang tai tôi và cả cô giáo nữa. Em gái ư? Sao có thể? Thì ra là vì lí do đó mà cậu luôn phải đẩy Lâm Anh ra xa khỏi mình dù cho trái tim cậu cũng đang đau thắt từng giây phút. Có lẽ cũng vì Lâm Anh đau khổ khi biết được sự thực nên cậu không dám nói ra. Cậu sợ làm Lâm Anh buồn, không, có thể cái cảm giác ấy cong hơn cả đau mà ta chẳng thể nào gọi tên được. Sao mọi chuyên cứ diễn ra như là đang đóng phim tâm lý vậy? Tôi và cô như đứng chôn chân tại chỗ khi cậu bỏ đi, lúc này ai cũng có thể đoán ra được là cậu đang khóc. Vì lòng tự trọng và vì tính sĩ diện của một thằng con trai mà cậu không muốn cho bất cứ một ai thấy được giọt nước mắt của mình. Tôi có thể làm được gì không? Làm một cái gì đó để giúp cho hai người họ, bất cứ điều gì...Nhưng...chuyện này...tôi chẳng biết mình có thể làm gì... Nói cho Lâm Anh biết sự thật thì chắc chắn nó sẽ không chịu đựng nổi và thậm chí nó cong có thể tự tử thêm một lần nữa, mà này sau thì khó có thể may mắn như lần trước được. Còn nếu để hai đứa nó đến với nhau thì chẳng phải đó là tình cảm loạn luôn sao, với lại đời nào Hùng chịu nghe. *** Cuối giờ học tôi, Hùng và cô chủ nhiệm tranh thủ ghé qua bênh viện thăm Lâm Anh. Lúc vào phòng nó còn đang ngủ nên tôi với mọi người chỉ ở lại một lát rồi ra ngoài. Bố của con bé không có ở đây, chỉ có 2-3 người giúp việc.“Chào cô!” bà giúp việc cúi đầu chào cô giáo một cách lịch sự rồi quay sang mỉm cười với tôi dù cho tôi biết chắc rằng bây giờ bà ấy đag chẳng thể nào mà vui được. Chắc bà ấy thương Lâm Anh lắm!“Vâng.”cô giáo cũng mỉm cười chào lại. Trong lúc cô giáo nói chuyện với bà giú việc tôi kéo Hùng vào phòng của Lâm Anh nhưng chẳng hiểu sao mà cậu cứ lưỡng lự trước cửa phòng không vào.phải khó khăn lắm thì tôi mới lôi được cậu vào, nó vân còn đang ngủ, trông nó xanh xao và gầy đi nhiều. Nó bây giờ không còn là một cô hotgirl chảnh chọe nữa mà thay vào đó là bộ dạng tiều tụy, thảm thương.“ Hùng định giấu đi thân phận thực của nó mãi sao? Làm như vậy không nên đâu, giấy thì đâu gói được lửa, rồi sẽ có một ngày sự thật sẽ bị phơi bày thôi. Rồi việc hai người là anh em sẽ bị nó phát hiện ra thôi.” Tôi nhìn sang Hùng chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại cậu im lặng. Mãi lâu sau cậu mới trả lời:“ cậu nghĩ đơn giản vậy sao? Nếu để Lâm Anh biết nó là đứa em gái sinh đôi bị thất lạc của tôi thì nó cũng chẳng vui vẻ gì hơn được đâu. Với lại tôi cũng chẳng muốn con bé phải tới căn nhà lạnh lẽo không chút hơi ấm gia đình mà tôi đang sống bây giờ. Cứ để nó sống cuộc sống như bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn.” Thì ra hai người họ là anh em sinh đôi, thế mà tôi cứ tưởng họ là anh em cùng cha khác mẹ cơ, nhưng rõ là họ chẳng giống nhau chút nào mà... Theo lời của Hùng thì Lâm Anh được sinh sau cậu nhưng 5 ngày, lí do thì cậu có nói nhưng với một đứa ngu si như tôi thì những lời giải thích ấy là quá khó hiểu, tôi chẳng hiểu gì. Cô bé đó được đặt tên là Linh Anh(?) sau khi nữ y tá đi ra ngoài thì quay lại đã không thấy Linh Anh đâu nữa. Ban đầu gia đình đoán là đã có người bế nhầm đi, họ cũng đã thuê người đi tìm trong một thời gian dài nhưng không thấy nên quyết đinh dừng việc tìm kiếm lại, nhưng Hùng vẫn bí mật tiếp tục cuộc tìm kiếm và thời gian gần đây cậu đã tìm ra... Có điều lạ là tôi cũng cùng ngày sinh với Lâm Anh, ngày 16 tháng 5.