Tác giả:

“Cuộc đời thật là bất công! Sống thì bị chửi rủa, đánh đập đến lúc tự tử thì lại bị nói là ngu ngốc , không có nghị lực sống. Con người ta cũng thật là tàn nhẫn!” tôi có thói quen khá “đàn ông” là ngồi trong quán cà phê đọc báo mạng kênh 24h. Nhưng chẳng hiểu hôm nay làm sao tôi lại vô ý quá! Mọi người trong quán đang nhìn  tôi bực dọc  và có một số ánh nhìn thì như đang dò xét. Cũng phải thôi, một  nhóc con 17 tuổi mà ngồi uống cà phê đen và đọc báo kênh 24h thì cũng hiếm. Đã vậy tôi còn làm ồn trong quán nữa chứ!       Nhưng có lẽ tôi sẽ không gây chú ý đến mức này nếu ăn mặc trông nam tính hơn một chút vì với mọi người thì những đứa như thế không có gì đáng nói, nhưng, với một con bé ăn mặc nữ tính như tôi thì...không ổn cho lắm!        Họ sẽ thắc mắc về giới tính của tôi. “Con nhỏ đó là trai hay gái nhỉ?” tôi nghĩ là sẽ có ít nhất một người trong quán cà phê này  đang nghĩ như vậy.      Mẹ tôi là một người mẹ đặc biệt và bà có tư tưởng khác với những bà mẹ khác hay nói đúng hơn…

Chương 15

Luôn Bên Em (Người con gái nắm giữ trái tim của những con quỷ)Tác giả: Bunti PhươngTruyện Ngôn Tình“Cuộc đời thật là bất công! Sống thì bị chửi rủa, đánh đập đến lúc tự tử thì lại bị nói là ngu ngốc , không có nghị lực sống. Con người ta cũng thật là tàn nhẫn!” tôi có thói quen khá “đàn ông” là ngồi trong quán cà phê đọc báo mạng kênh 24h. Nhưng chẳng hiểu hôm nay làm sao tôi lại vô ý quá! Mọi người trong quán đang nhìn  tôi bực dọc  và có một số ánh nhìn thì như đang dò xét. Cũng phải thôi, một  nhóc con 17 tuổi mà ngồi uống cà phê đen và đọc báo kênh 24h thì cũng hiếm. Đã vậy tôi còn làm ồn trong quán nữa chứ!       Nhưng có lẽ tôi sẽ không gây chú ý đến mức này nếu ăn mặc trông nam tính hơn một chút vì với mọi người thì những đứa như thế không có gì đáng nói, nhưng, với một con bé ăn mặc nữ tính như tôi thì...không ổn cho lắm!        Họ sẽ thắc mắc về giới tính của tôi. “Con nhỏ đó là trai hay gái nhỉ?” tôi nghĩ là sẽ có ít nhất một người trong quán cà phê này  đang nghĩ như vậy.      Mẹ tôi là một người mẹ đặc biệt và bà có tư tưởng khác với những bà mẹ khác hay nói đúng hơn…      Hôm gặp nó là hôm mà mẹ anh mất. Anh đã biết ngày này sẽ đến, anh đã chuẩn bị tâm lí nhưng sao mà anh vẫn đau đến vậy?  Ngoài mặt anh không để lộ cho mọi người thấy cảm xúc của mình nhưng bên trong, trái tim anh đang gào khóc...      Không chịu đựng được thêm anh bỏ đến quá cà phê mà mẹ vẫn hay đưa anh đến, anh cảm thấy hối hận khi đã tỏ ra thờ ơ và lạnh lùng với mẹ... đau lắm!      Vừa lúc đó anh gặp nó, thấy nó đang ngòi khóc thật đáng thương nên anh đã dỗ nó nín. Rồi còn cho nó sợi dây đáng giá bằng cả một căn biệt thự mà trước lúc nhắm mắt mẹ đã cho anh:“ Hãy tặng nó cho người con gái con yêu thật lòng nha Hà Văn...” Thái Hà Văn là tên trên giấy khi sinh của Win nhưng từ khi sinh ra cho đến bây giờ chỉ có hai người gọi anh bằng cái tên đó mà thôi, người mẹ đã mất và bà nội.      Bà nội đang cùng ông nội định cư bên Đức từ ngoài giao RED cho bố của Win, mặc dù vậy nhưng anh vẫn biết ông nội vẫn luôn đứng đằng sau và nắm vững trong lòng bàn tay mọi hoạt động của RED...      Ngày bố anh tiếp nhận RED cũng chính là ngày mà mẹ anh mất, khi vị phu nhân được cả thế giới ngưỡng mộ qua đời thì ngoài anh và bà quản gia ra thì không một ai ở cạnh bên bà. Giậy phút đó anh đã tự đấm tay vào tường đến mức máu chảy luễ loại...     Chẳng hiểu sao anh lại vứt sợi dây quí giá đó cho con bé mà mình chỉ vừa mới gặp... con bé lại còn làm phiền anh phải tìm nhà cho nó nữa.      Bây giờ thì anh chẳng thể sống nếu thiếu đi con bé ấy rồi. Mãi là một Linh An trong sáng đáng yêu. Thật bất ngờ khi nó lại chính là con bé mà anh đã từ coi là phiền phức ấy. Hơn cả là nó vẫn còn nhớ và nhận ra anh chính là cậu bé năm xưa...       Anh giống như một chiếc la bàn, dù thế nào vẫn định hướng Bắc- Nam. Dù mắt anh có nhìn đi đâu đi nữa thì trái tim anh vẫn chỉ hướng về phía em mà thôi...

     Hôm gặp nó là hôm mà mẹ anh mất. Anh đã
biết ngày này sẽ đến, anh đã chuẩn bị tâm lí nhưng sao mà anh vẫn đau đến vậy?  Ngoài mặt anh không để lộ cho mọi người thấy
cảm xúc của mình nhưng bên trong, trái tim anh đang gào khóc...

      Không chịu đựng được thêm anh bỏ đến quá
cà phê mà mẹ vẫn hay đưa anh đến, anh cảm thấy hối hận khi đã tỏ ra thờ ơ và lạnh
lùng với mẹ... đau lắm!

      Vừa lúc đó anh gặp nó, thấy nó đang ngòi khóc
thật đáng thương nên anh đã dỗ nó nín. Rồi còn cho nó sợi dây đáng giá bằng cả
một căn biệt thự mà trước lúc nhắm mắt mẹ đã cho anh:

“ Hãy tặng
nó cho người con gái con yêu thật lòng nha Hà Văn...” Thái Hà Văn là tên trên
giấy khi sinh của Win nhưng từ khi sinh ra cho đến bây giờ chỉ có hai người gọi
anh bằng cái tên đó mà thôi, người mẹ đã mất và bà nội.

      Bà nội đang cùng ông nội định cư bên Đức
từ ngoài giao RED cho bố của Win, mặc dù vậy nhưng anh vẫn biết ông nội vẫn
luôn đứng đằng sau và nắm vững trong lòng bàn tay mọi hoạt động của RED...

      Ngày bố anh tiếp nhận RED cũng chính là
ngày mà mẹ anh mất, khi vị phu nhân được cả thế giới ngưỡng mộ qua đời thì ngoài
anh và bà quản gia ra thì không một ai ở cạnh bên bà. Giậy phút đó anh đã tự đấm
tay vào tường đến mức máu chảy luễ loại...

     Chẳng hiểu sao anh lại vứt sợi dây quí giá đó
cho con bé mà mình chỉ vừa mới gặp... con bé lại còn làm phiền anh phải tìm nhà
cho nó nữa.

      Bây giờ thì anh chẳng thể sống nếu thiếu đi con
bé ấy rồi. Mãi là một Linh An trong sáng đáng yêu. Thật bất ngờ khi nó lại chính
là con bé mà anh đã từ coi là phiền phức ấy. Hơn cả là nó vẫn còn nhớ và nhận ra
anh chính là cậu bé năm xưa...

       Anh giống như
một chiếc la bàn, dù thế nào vẫn định hướng Bắc- Nam. Dù mắt anh có nhìn đi đâu
đi nữa thì trái tim anh vẫn chỉ hướng về phía em mà thôi...

Luôn Bên Em (Người con gái nắm giữ trái tim của những con quỷ)Tác giả: Bunti PhươngTruyện Ngôn Tình“Cuộc đời thật là bất công! Sống thì bị chửi rủa, đánh đập đến lúc tự tử thì lại bị nói là ngu ngốc , không có nghị lực sống. Con người ta cũng thật là tàn nhẫn!” tôi có thói quen khá “đàn ông” là ngồi trong quán cà phê đọc báo mạng kênh 24h. Nhưng chẳng hiểu hôm nay làm sao tôi lại vô ý quá! Mọi người trong quán đang nhìn  tôi bực dọc  và có một số ánh nhìn thì như đang dò xét. Cũng phải thôi, một  nhóc con 17 tuổi mà ngồi uống cà phê đen và đọc báo kênh 24h thì cũng hiếm. Đã vậy tôi còn làm ồn trong quán nữa chứ!       Nhưng có lẽ tôi sẽ không gây chú ý đến mức này nếu ăn mặc trông nam tính hơn một chút vì với mọi người thì những đứa như thế không có gì đáng nói, nhưng, với một con bé ăn mặc nữ tính như tôi thì...không ổn cho lắm!        Họ sẽ thắc mắc về giới tính của tôi. “Con nhỏ đó là trai hay gái nhỉ?” tôi nghĩ là sẽ có ít nhất một người trong quán cà phê này  đang nghĩ như vậy.      Mẹ tôi là một người mẹ đặc biệt và bà có tư tưởng khác với những bà mẹ khác hay nói đúng hơn…      Hôm gặp nó là hôm mà mẹ anh mất. Anh đã biết ngày này sẽ đến, anh đã chuẩn bị tâm lí nhưng sao mà anh vẫn đau đến vậy?  Ngoài mặt anh không để lộ cho mọi người thấy cảm xúc của mình nhưng bên trong, trái tim anh đang gào khóc...      Không chịu đựng được thêm anh bỏ đến quá cà phê mà mẹ vẫn hay đưa anh đến, anh cảm thấy hối hận khi đã tỏ ra thờ ơ và lạnh lùng với mẹ... đau lắm!      Vừa lúc đó anh gặp nó, thấy nó đang ngòi khóc thật đáng thương nên anh đã dỗ nó nín. Rồi còn cho nó sợi dây đáng giá bằng cả một căn biệt thự mà trước lúc nhắm mắt mẹ đã cho anh:“ Hãy tặng nó cho người con gái con yêu thật lòng nha Hà Văn...” Thái Hà Văn là tên trên giấy khi sinh của Win nhưng từ khi sinh ra cho đến bây giờ chỉ có hai người gọi anh bằng cái tên đó mà thôi, người mẹ đã mất và bà nội.      Bà nội đang cùng ông nội định cư bên Đức từ ngoài giao RED cho bố của Win, mặc dù vậy nhưng anh vẫn biết ông nội vẫn luôn đứng đằng sau và nắm vững trong lòng bàn tay mọi hoạt động của RED...      Ngày bố anh tiếp nhận RED cũng chính là ngày mà mẹ anh mất, khi vị phu nhân được cả thế giới ngưỡng mộ qua đời thì ngoài anh và bà quản gia ra thì không một ai ở cạnh bên bà. Giậy phút đó anh đã tự đấm tay vào tường đến mức máu chảy luễ loại...     Chẳng hiểu sao anh lại vứt sợi dây quí giá đó cho con bé mà mình chỉ vừa mới gặp... con bé lại còn làm phiền anh phải tìm nhà cho nó nữa.      Bây giờ thì anh chẳng thể sống nếu thiếu đi con bé ấy rồi. Mãi là một Linh An trong sáng đáng yêu. Thật bất ngờ khi nó lại chính là con bé mà anh đã từ coi là phiền phức ấy. Hơn cả là nó vẫn còn nhớ và nhận ra anh chính là cậu bé năm xưa...       Anh giống như một chiếc la bàn, dù thế nào vẫn định hướng Bắc- Nam. Dù mắt anh có nhìn đi đâu đi nữa thì trái tim anh vẫn chỉ hướng về phía em mà thôi...

Chương 15