Tác giả:

“Cuộc đời thật là bất công! Sống thì bị chửi rủa, đánh đập đến lúc tự tử thì lại bị nói là ngu ngốc , không có nghị lực sống. Con người ta cũng thật là tàn nhẫn!” tôi có thói quen khá “đàn ông” là ngồi trong quán cà phê đọc báo mạng kênh 24h. Nhưng chẳng hiểu hôm nay làm sao tôi lại vô ý quá! Mọi người trong quán đang nhìn  tôi bực dọc  và có một số ánh nhìn thì như đang dò xét. Cũng phải thôi, một  nhóc con 17 tuổi mà ngồi uống cà phê đen và đọc báo kênh 24h thì cũng hiếm. Đã vậy tôi còn làm ồn trong quán nữa chứ!       Nhưng có lẽ tôi sẽ không gây chú ý đến mức này nếu ăn mặc trông nam tính hơn một chút vì với mọi người thì những đứa như thế không có gì đáng nói, nhưng, với một con bé ăn mặc nữ tính như tôi thì...không ổn cho lắm!        Họ sẽ thắc mắc về giới tính của tôi. “Con nhỏ đó là trai hay gái nhỉ?” tôi nghĩ là sẽ có ít nhất một người trong quán cà phê này  đang nghĩ như vậy.      Mẹ tôi là một người mẹ đặc biệt và bà có tư tưởng khác với những bà mẹ khác hay nói đúng hơn…

Chương 27: Em ghen anh à

Luôn Bên Em (Người con gái nắm giữ trái tim của những con quỷ)Tác giả: Bunti PhươngTruyện Ngôn Tình“Cuộc đời thật là bất công! Sống thì bị chửi rủa, đánh đập đến lúc tự tử thì lại bị nói là ngu ngốc , không có nghị lực sống. Con người ta cũng thật là tàn nhẫn!” tôi có thói quen khá “đàn ông” là ngồi trong quán cà phê đọc báo mạng kênh 24h. Nhưng chẳng hiểu hôm nay làm sao tôi lại vô ý quá! Mọi người trong quán đang nhìn  tôi bực dọc  và có một số ánh nhìn thì như đang dò xét. Cũng phải thôi, một  nhóc con 17 tuổi mà ngồi uống cà phê đen và đọc báo kênh 24h thì cũng hiếm. Đã vậy tôi còn làm ồn trong quán nữa chứ!       Nhưng có lẽ tôi sẽ không gây chú ý đến mức này nếu ăn mặc trông nam tính hơn một chút vì với mọi người thì những đứa như thế không có gì đáng nói, nhưng, với một con bé ăn mặc nữ tính như tôi thì...không ổn cho lắm!        Họ sẽ thắc mắc về giới tính của tôi. “Con nhỏ đó là trai hay gái nhỉ?” tôi nghĩ là sẽ có ít nhất một người trong quán cà phê này  đang nghĩ như vậy.      Mẹ tôi là một người mẹ đặc biệt và bà có tư tưởng khác với những bà mẹ khác hay nói đúng hơn… Có thể bạn nói tôi tính khí thất thường, khó ưa nhưng phải nói thật là khi thấy mấy cô học sinh vào trong quán chỉ để ngắm Win tôi thật là chỉ muốn tống cổ hết ra ngoài đường thôi. Vẫn biết là anh chỉ ở trong pha cà phê nhưng thỉnh thoảng anh vẫn cứ lăng xăng ra bên ngoài giúp tôi tính tiền.“Của em 50k nhé!” tôi thật là không chịu đựng nổi khi mà bây giờ nụ cười của anh lúc nào cũng thường trực trên môi. Ngày xưa thì bảo mãi không cười, còn nói cười không hợp với anh, bay giờ thì chỉ muốn bịt ngay cái khẩu trang vào mặt anh thôi.“Anh cười nhìn đẹp trai quá, em về nhé! Chào cô nhé!” tôi bực mình nhìn hai đứa học sinh vừa đi ra, tôi biết là chúng nó cố ý gọi tôi là cô mà, chúng nó ghen tị tôi có anh chồng sắp cưới đẹp trai nên mới thế chứ gì? Gọi Win là anh còn tôi là cô sao? Tôi mới 19 thôi mà...“Em sao vậy?” Win nhăn mặt nhìn tôi, có khi nào là anh ấy đang bực vì tôi khó chịu với mấy cô nhóc ấy không? Hay anh nghĩ tôi trẻ con, tôi ghen quá mức, tôi quá đáng?“Bây giờ anh còn khó chịu với cả em nữa à? Nếu thích thì anh đi theo mấy đứa ấy luôn đi...” Tôi bực tức đóng tủ đựng tiền lại đến “rầm” một cái rồi đi ra ngoài, tôi không muốn ở trong quán này để cứ phải nhìn cái cảnh anh cười đùa với mấy đứa con gái khác mãi như thế nữa...Tôi chạy ra khỏi quán mà nước mắt chảy dài, anh thậm chí còn không cả thèm đuổi theo tôi nữa đấy. Bây giờ thì anh tốt thật đấy, ngày xưa còn lo lắng quan tâm tôi bây giờ thì bỏ mặc tôi thế này đây...Bực tức tôi muốn nổi loạn, tôi muốn làm những thứ mà trước đây tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ làm, tôi muốn thử qua những thứ mà trước đây tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ thử...tôi muốn anh phải hối hận vì đã lỡ bỏ mặc tôi như thế này......Tôi vào bar...Đây tuy không phải lần đầu tiên tôi vào đây nhưng tôi vẫn thấy lạ lẫm, mới đầu tôi thấy hơi sợ và muốn đi ra nhưng ra đến gần cửa rồi thì lại quay vào...Ngoan quá để anh lên nước à?Tôi nổi loạn, tôi uống rượu, loại mạnh nhất và uống khá nhiều vì thực sự thì nó khá ngọt chứ không đắng như tôi tưởng...“Hello baby! You are s*x* girl.” Có ai nói cho tôi biết tên Tây to xác này đang lảm nhảm cái gì hay không vậy? Tôi chẳng nghe anh ta đang nói gì cả, nhạc lớn quá... tôi cũng bắt đầu thấy choáng váng rồi...đau đầu quá. Nhưng, tên này đang đưa tôi đi đâu vậy?“Bỏ tôi ra đi! Anh đưa tôi đi đâu vậy chứ?” tôi mơ màng nhận ra mình đang bị đưa đi trong cơn say và cố sức chống cự tên to xác ấy, nhưng anh ta khỏe quá.Tôi cảm thấy sợ hãi...Từ xa một cái gì đó bay đến khiến cho anh ta ngay lập tức ngã ra sau, tôi lảo đảo lùi lại vịn tay vào cái bàn cạnh đó. Sao vậy? Đang đánh nhau à? Ai lại đánh nhau ở đây vậy cơ chứ?...“Theo anh về nhà nhanh!”“Anh là ai mà sao trông giống thằng chồng tương lai xấu xa của tôi thế này?” tôi vừa nói vừa cười vỗ vỗ lên mặt của người đang đỡ mình...“Em uống bao nhiêu rồi không biết nữa!”***

Có thể bạn nói tôi tính khí thất thường, khó ưa nhưng phải nói thật là khi thấy mấy cô học sinh vào trong quán chỉ để ngắm Win tôi thật là chỉ muốn tống cổ hết ra ngoài đường thôi. Vẫn biết là anh chỉ ở trong pha cà phê nhưng thỉnh thoảng anh vẫn cứ lăng xăng ra bên ngoài giúp tôi tính tiền.

“Của em 50k nhé!” tôi thật là không chịu đựng nổi khi mà bây giờ nụ cười của anh lúc nào cũng thường trực trên môi. Ngày xưa thì bảo mãi không cười, còn nói cười không hợp với anh, bay giờ thì chỉ muốn bịt ngay cái khẩu trang vào mặt anh thôi.

“Anh cười nhìn đẹp trai quá, em về nhé! Chào cô nhé!” tôi bực mình nhìn hai đứa học sinh vừa đi ra, tôi biết là chúng nó cố ý gọi tôi là cô mà, chúng nó ghen tị tôi có anh chồng sắp cưới đẹp trai nên mới thế chứ gì? Gọi Win là anh còn tôi là cô sao? Tôi mới 19 thôi mà...

“Em sao vậy?” Win nhăn mặt nhìn tôi, có khi nào là anh ấy đang bực vì tôi khó chịu với mấy cô nhóc ấy không? Hay anh nghĩ tôi trẻ con, tôi ghen quá mức, tôi quá đáng?

“Bây giờ anh còn khó chịu với cả em nữa à? Nếu thích thì anh đi theo mấy đứa ấy luôn đi...” Tôi bực tức đóng tủ đựng tiền lại đến “rầm” một cái rồi đi ra ngoài, tôi không muốn ở trong quán này để cứ phải nhìn cái cảnh anh cười đùa với mấy đứa con gái khác mãi như thế nữa...

Tôi chạy ra khỏi quán mà nước mắt chảy dài, anh thậm chí còn không cả thèm đuổi theo tôi nữa đấy. Bây giờ thì anh tốt thật đấy, ngày xưa còn lo lắng quan tâm tôi bây giờ thì bỏ mặc tôi thế này đây...

Bực tức tôi muốn nổi loạn, tôi muốn làm những thứ mà trước đây tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ làm, tôi muốn thử qua những thứ mà trước đây tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ thử...tôi muốn anh phải hối hận vì đã lỡ bỏ mặc tôi như thế này...

...

Tôi vào bar...

Đây tuy không phải lần đầu tiên tôi vào đây nhưng tôi vẫn thấy lạ lẫm, mới đầu tôi thấy hơi sợ và muốn đi ra nhưng ra đến gần cửa rồi thì lại quay vào...

Ngoan quá để anh lên nước à?

Tôi nổi loạn, tôi uống rượu, loại mạnh nhất và uống khá nhiều vì thực sự thì nó khá ngọt chứ không đắng như tôi tưởng...

“Hello baby! You are s*x* girl.” Có ai nói cho tôi biết tên Tây to xác này đang lảm nhảm cái gì hay không vậy? Tôi chẳng nghe anh ta đang nói gì cả, nhạc lớn quá... tôi cũng bắt đầu thấy choáng váng rồi...đau đầu quá. Nhưng, tên này đang đưa tôi đi đâu vậy?

“Bỏ tôi ra đi! Anh đưa tôi đi đâu vậy chứ?” tôi mơ màng nhận ra mình đang bị đưa đi trong cơn say và cố sức chống cự tên to xác ấy, nhưng anh ta khỏe quá.

Tôi cảm thấy sợ hãi...

Từ xa một cái gì đó bay đến khiến cho anh ta ngay lập tức ngã ra sau, tôi lảo đảo lùi lại vịn tay vào cái bàn cạnh đó. Sao vậy? Đang đánh nhau à? Ai lại đánh nhau ở đây vậy cơ chứ?

...

“Theo anh về nhà nhanh!”

“Anh là ai mà sao trông giống thằng chồng tương lai xấu xa của tôi thế này?” tôi vừa nói vừa cười vỗ vỗ lên mặt của người đang đỡ mình...

“Em uống bao nhiêu rồi không biết nữa!”

***

Luôn Bên Em (Người con gái nắm giữ trái tim của những con quỷ)Tác giả: Bunti PhươngTruyện Ngôn Tình“Cuộc đời thật là bất công! Sống thì bị chửi rủa, đánh đập đến lúc tự tử thì lại bị nói là ngu ngốc , không có nghị lực sống. Con người ta cũng thật là tàn nhẫn!” tôi có thói quen khá “đàn ông” là ngồi trong quán cà phê đọc báo mạng kênh 24h. Nhưng chẳng hiểu hôm nay làm sao tôi lại vô ý quá! Mọi người trong quán đang nhìn  tôi bực dọc  và có một số ánh nhìn thì như đang dò xét. Cũng phải thôi, một  nhóc con 17 tuổi mà ngồi uống cà phê đen và đọc báo kênh 24h thì cũng hiếm. Đã vậy tôi còn làm ồn trong quán nữa chứ!       Nhưng có lẽ tôi sẽ không gây chú ý đến mức này nếu ăn mặc trông nam tính hơn một chút vì với mọi người thì những đứa như thế không có gì đáng nói, nhưng, với một con bé ăn mặc nữ tính như tôi thì...không ổn cho lắm!        Họ sẽ thắc mắc về giới tính của tôi. “Con nhỏ đó là trai hay gái nhỉ?” tôi nghĩ là sẽ có ít nhất một người trong quán cà phê này  đang nghĩ như vậy.      Mẹ tôi là một người mẹ đặc biệt và bà có tư tưởng khác với những bà mẹ khác hay nói đúng hơn… Có thể bạn nói tôi tính khí thất thường, khó ưa nhưng phải nói thật là khi thấy mấy cô học sinh vào trong quán chỉ để ngắm Win tôi thật là chỉ muốn tống cổ hết ra ngoài đường thôi. Vẫn biết là anh chỉ ở trong pha cà phê nhưng thỉnh thoảng anh vẫn cứ lăng xăng ra bên ngoài giúp tôi tính tiền.“Của em 50k nhé!” tôi thật là không chịu đựng nổi khi mà bây giờ nụ cười của anh lúc nào cũng thường trực trên môi. Ngày xưa thì bảo mãi không cười, còn nói cười không hợp với anh, bay giờ thì chỉ muốn bịt ngay cái khẩu trang vào mặt anh thôi.“Anh cười nhìn đẹp trai quá, em về nhé! Chào cô nhé!” tôi bực mình nhìn hai đứa học sinh vừa đi ra, tôi biết là chúng nó cố ý gọi tôi là cô mà, chúng nó ghen tị tôi có anh chồng sắp cưới đẹp trai nên mới thế chứ gì? Gọi Win là anh còn tôi là cô sao? Tôi mới 19 thôi mà...“Em sao vậy?” Win nhăn mặt nhìn tôi, có khi nào là anh ấy đang bực vì tôi khó chịu với mấy cô nhóc ấy không? Hay anh nghĩ tôi trẻ con, tôi ghen quá mức, tôi quá đáng?“Bây giờ anh còn khó chịu với cả em nữa à? Nếu thích thì anh đi theo mấy đứa ấy luôn đi...” Tôi bực tức đóng tủ đựng tiền lại đến “rầm” một cái rồi đi ra ngoài, tôi không muốn ở trong quán này để cứ phải nhìn cái cảnh anh cười đùa với mấy đứa con gái khác mãi như thế nữa...Tôi chạy ra khỏi quán mà nước mắt chảy dài, anh thậm chí còn không cả thèm đuổi theo tôi nữa đấy. Bây giờ thì anh tốt thật đấy, ngày xưa còn lo lắng quan tâm tôi bây giờ thì bỏ mặc tôi thế này đây...Bực tức tôi muốn nổi loạn, tôi muốn làm những thứ mà trước đây tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ làm, tôi muốn thử qua những thứ mà trước đây tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ thử...tôi muốn anh phải hối hận vì đã lỡ bỏ mặc tôi như thế này......Tôi vào bar...Đây tuy không phải lần đầu tiên tôi vào đây nhưng tôi vẫn thấy lạ lẫm, mới đầu tôi thấy hơi sợ và muốn đi ra nhưng ra đến gần cửa rồi thì lại quay vào...Ngoan quá để anh lên nước à?Tôi nổi loạn, tôi uống rượu, loại mạnh nhất và uống khá nhiều vì thực sự thì nó khá ngọt chứ không đắng như tôi tưởng...“Hello baby! You are s*x* girl.” Có ai nói cho tôi biết tên Tây to xác này đang lảm nhảm cái gì hay không vậy? Tôi chẳng nghe anh ta đang nói gì cả, nhạc lớn quá... tôi cũng bắt đầu thấy choáng váng rồi...đau đầu quá. Nhưng, tên này đang đưa tôi đi đâu vậy?“Bỏ tôi ra đi! Anh đưa tôi đi đâu vậy chứ?” tôi mơ màng nhận ra mình đang bị đưa đi trong cơn say và cố sức chống cự tên to xác ấy, nhưng anh ta khỏe quá.Tôi cảm thấy sợ hãi...Từ xa một cái gì đó bay đến khiến cho anh ta ngay lập tức ngã ra sau, tôi lảo đảo lùi lại vịn tay vào cái bàn cạnh đó. Sao vậy? Đang đánh nhau à? Ai lại đánh nhau ở đây vậy cơ chứ?...“Theo anh về nhà nhanh!”“Anh là ai mà sao trông giống thằng chồng tương lai xấu xa của tôi thế này?” tôi vừa nói vừa cười vỗ vỗ lên mặt của người đang đỡ mình...“Em uống bao nhiêu rồi không biết nữa!”***

Chương 27: Em ghen anh à