Cái gì? Gay? Âu Thiển Thiển giật mình nhìn vào tài liệu “S” của nhiệm vụ lần này! Cô thực không thể tin được người đàn ông mê người chết không đền mạng kia lại là gay? Thiệt hay giả? Cô không phải hoa mắt chứ? "G——A——Y!" Đúng vậy, xác thực là từ gay! "Ha ha... Thú vị!" Âu Thiển Thiển nhẹ nhàng mỉm cười, xinh đẹp động lòng người! Mà viên đá quý màu đen đính trên khóe mắt trái của cô, cũng bởi vì cô cười mà biến thành chợt tối chợt sáng, nhấp nháy lên ánh sáng bí ẩn. Hai con ngươi nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay, đôi mắt linh hoạt di chuyển xung quanh, nhìn vào thông tin được bôi đen: Hàn Đông Liệt, tên tiếng anh là King, 27 tuổi, chín đời đơn truyền của nhà họ Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thiên, rất giàu có, công ty con trải rộng toàn cầu, nghe nói hắn có giao tình sau đậm với một vị quan lớn cấp cao, còn có thủ lĩnh hắc đạo, làm việc từ trước đến nay đều lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng), tuổi còn trẻ nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ ngành công nghiệp,…
Chương 103: Bày tỏ áy náy
Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng TínhTác giả: Tịch Nguyệt Sướng SướngTruyện Ngôn TìnhCái gì? Gay? Âu Thiển Thiển giật mình nhìn vào tài liệu “S” của nhiệm vụ lần này! Cô thực không thể tin được người đàn ông mê người chết không đền mạng kia lại là gay? Thiệt hay giả? Cô không phải hoa mắt chứ? "G——A——Y!" Đúng vậy, xác thực là từ gay! "Ha ha... Thú vị!" Âu Thiển Thiển nhẹ nhàng mỉm cười, xinh đẹp động lòng người! Mà viên đá quý màu đen đính trên khóe mắt trái của cô, cũng bởi vì cô cười mà biến thành chợt tối chợt sáng, nhấp nháy lên ánh sáng bí ẩn. Hai con ngươi nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay, đôi mắt linh hoạt di chuyển xung quanh, nhìn vào thông tin được bôi đen: Hàn Đông Liệt, tên tiếng anh là King, 27 tuổi, chín đời đơn truyền của nhà họ Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thiên, rất giàu có, công ty con trải rộng toàn cầu, nghe nói hắn có giao tình sau đậm với một vị quan lớn cấp cao, còn có thủ lĩnh hắc đạo, làm việc từ trước đến nay đều lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng), tuổi còn trẻ nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ ngành công nghiệp,… ‘ Tôi sẽ chiếu cố anh, nhưng không phải là cả đời, bởi vì tôi đã đồng ý với chị sẽ chiếu cố anh! ’ lời như vậy, cô không thể nói.‘ Tôi muốn chiếu cố anh cả đời, bởi vì thật là tốt vì tôi cũng thích anh! ’ lời như vậy, cô cũng không thể nói.Cho nên, cô chỉ có thể trầm mặc. . . . . .Hàn Đông Liệt mong đợi nhìn cô, nhưng đáp lại là sự trầm mặc, đau lòng mở miệng, hung tợn nói, " Xú nha đầu nhẫn tâm!" Ngay cả lừa gạt hắn cũng không chịu sao?Âu Thiển Thiển ngồi xổm xuống, đỡ hắn dậy, " Nhanh lên một chút chúng ta đi bệnh viện đi!"Bị cô đở , tay khoác lên bả vai của cô, sau đó ôm cô thật chặt, cảm thụ nhiệt độ của cô, cảm thụ sự quan tâm của cô, rõ ràng là gần như vậy, những không cảm giác được lòng của cô!Đỡ hắn đến chiếc xe cao cấp, sau đó cô cẩn thận đỡ hắn vào chỗ ngồi phía sau xe, không muốn đi cùng hắn, tính toán tách ra, nhưng Hàn Đông Liệt nắm chặt tay cô, chẳng những không chịu buông ra, còn dùng lực túm cô vào trong xe, ôm cả người cô vào ngực thật chặt, sau đó ra lệnh cho tài xế nói, "Lái xe, trở về Hàn gia!""Cái gì? Hàn Đông Liệt, anh buông tôi ra, tôi không muốn trở về với anh, hơn nữa bây giờ anh không nên về nhà, đi bệnh viện. . . . . . Tài xế, xin lái đến bệnh viện gần đây !" Âu Thiển Thiển gấp gáp nói.Hàn Đông Liệt hơi cười một tiếng, hôn nhẹ gương mặt cô, nói, "Tôi mới vừa lừa em thôi, chân của tôi vốn là không có sao!""Anh. . . . . . Anh gạt tôi?""Không sai, nếu như không làm như vậy, làm sao tôi có thể lôi em lên xe? Tôi đã nói rồi, không cho phép em trốn, coi như em trốn cũng trốn không thoát bàn tay của tôi đâu!""Hàn Đông Liệt, anh buông tôi ra!" Âu Thiển Thiển tức giận.Hàn Đông Liệt bắt bắt lấy bàn tay cô, lần nữa ra lệnh tài xế, "Lái xe!"Bị lừa gạt trở về Hàn gia, Âu Thiển Thiển tức giận trở về phòng của mình, đóng chặt cửa, không cho ai vào, liên tiếp rất nhiều ngày, cô và hắn chiến tranh lạnh.Mà Tuyết Nhi vẫn giống trước kia, mỗi ngày đều sẽ tới gặp hắn, thậm chí có lúc còn ở lại đây. Nhưng mỗi khi Âu Thiển Thiển gặp cô, ánh mắt của cô chính là chán ghét, so trước kia còn nghiêm trọng hơn.Một tháng sau, Âu Thiển Thiển theo thói quen ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nhìn trời chiều, cái loại ấm áp của anh mặt trời chiếu xuống đất, làm cho cô lạnh như băng tâm cũng hơi có chút ấm áp."Xú nha đầu, em tức giận đủ rồi chứ!"Thanh âm Hàn Đông Liệt trầm thấp mang theo vị chua nhàn nhạt từ phía sau cô vang lên, Âu Thiển Thiển sau khi nghe, cố ý làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, hoàn toàn không thấy hắn.Hàn Đông Liệt nhíu lông mày, từng bước từng bước đi về phía cô, lúc này chân hắn cũng đã tốt lên nhiều rồi, cho nên đi lại bình thường, rất tiêu sái đẹp trai.Bước chân dừng ở phía sau cô, đưa hai tay cô ôm từ phía sau, môi thân mật gần sát bên tai của cô, nhỏ giọng nói, "vợ, để tỏ lòng áy náy của tôi, chúng ta tới tạo con đi?"
‘ Tôi sẽ chiếu cố anh, nhưng không phải là cả đời, bởi vì tôi đã đồng ý với chị sẽ chiếu cố anh! ’ lời như vậy, cô không thể nói.
‘ Tôi muốn chiếu cố anh cả đời, bởi vì thật là tốt vì tôi cũng thích anh! ’ lời như vậy, cô cũng không thể nói.
Cho nên, cô chỉ có thể trầm mặc. . . . . .
Hàn Đông Liệt mong đợi nhìn cô, nhưng đáp lại là sự trầm mặc, đau lòng mở miệng, hung tợn nói, " Xú nha đầu nhẫn tâm!" Ngay cả lừa gạt hắn cũng không chịu sao?
Âu Thiển Thiển ngồi xổm xuống, đỡ hắn dậy, " Nhanh lên một chút chúng ta đi bệnh viện đi!"
Bị cô đở , tay khoác lên bả vai của cô, sau đó ôm cô thật chặt, cảm thụ nhiệt độ của cô, cảm thụ sự quan tâm của cô, rõ ràng là gần như vậy, những không cảm giác được lòng của cô!
Đỡ hắn đến chiếc xe cao cấp, sau đó cô cẩn thận đỡ hắn vào chỗ ngồi phía sau xe, không muốn đi cùng hắn, tính toán tách ra, nhưng Hàn Đông Liệt nắm chặt tay cô, chẳng những không chịu buông ra, còn dùng lực túm cô vào trong xe, ôm cả người cô vào ngực thật chặt, sau đó ra lệnh cho tài xế nói, "Lái xe, trở về Hàn gia!"
"Cái gì? Hàn Đông Liệt, anh buông tôi ra, tôi không muốn trở về với anh, hơn nữa bây giờ anh không nên về nhà, đi bệnh viện. . . . . . Tài xế, xin lái đến bệnh viện gần đây !" Âu Thiển Thiển gấp gáp nói.
Hàn Đông Liệt hơi cười một tiếng, hôn nhẹ gương mặt cô, nói, "Tôi mới vừa lừa em thôi, chân của tôi vốn là không có sao!"
"Anh. . . . . . Anh gạt tôi?"
"Không sai, nếu như không làm như vậy, làm sao tôi có thể lôi em lên xe? Tôi đã nói rồi, không cho phép em trốn, coi như em trốn cũng trốn không thoát bàn tay của tôi đâu!"
"Hàn Đông Liệt, anh buông tôi ra!" Âu Thiển Thiển tức giận.
Hàn Đông Liệt bắt bắt lấy bàn tay cô, lần nữa ra lệnh tài xế, "Lái xe!"
Bị lừa gạt trở về Hàn gia, Âu Thiển Thiển tức giận trở về phòng của mình, đóng chặt cửa, không cho ai vào, liên tiếp rất nhiều ngày, cô và hắn chiến tranh lạnh.
Mà Tuyết Nhi vẫn giống trước kia, mỗi ngày đều sẽ tới gặp hắn, thậm chí có lúc còn ở lại đây. Nhưng mỗi khi Âu Thiển Thiển gặp cô, ánh mắt của cô chính là chán ghét, so trước kia còn nghiêm trọng hơn.
Một tháng sau, Âu Thiển Thiển theo thói quen ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nhìn trời chiều, cái loại ấm áp của anh mặt trời chiếu xuống đất, làm cho cô lạnh như băng tâm cũng hơi có chút ấm áp.
"Xú nha đầu, em tức giận đủ rồi chứ!"
Thanh âm Hàn Đông Liệt trầm thấp mang theo vị chua nhàn nhạt từ phía sau cô vang lên, Âu Thiển Thiển sau khi nghe, cố ý làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, hoàn toàn không thấy hắn.
Hàn Đông Liệt nhíu lông mày, từng bước từng bước đi về phía cô, lúc này chân hắn cũng đã tốt lên nhiều rồi, cho nên đi lại bình thường, rất tiêu sái đẹp trai.
Bước chân dừng ở phía sau cô, đưa hai tay cô ôm từ phía sau, môi thân mật gần sát bên tai của cô, nhỏ giọng nói, "vợ, để tỏ lòng áy náy của tôi, chúng ta tới tạo con đi?"
Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng TínhTác giả: Tịch Nguyệt Sướng SướngTruyện Ngôn TìnhCái gì? Gay? Âu Thiển Thiển giật mình nhìn vào tài liệu “S” của nhiệm vụ lần này! Cô thực không thể tin được người đàn ông mê người chết không đền mạng kia lại là gay? Thiệt hay giả? Cô không phải hoa mắt chứ? "G——A——Y!" Đúng vậy, xác thực là từ gay! "Ha ha... Thú vị!" Âu Thiển Thiển nhẹ nhàng mỉm cười, xinh đẹp động lòng người! Mà viên đá quý màu đen đính trên khóe mắt trái của cô, cũng bởi vì cô cười mà biến thành chợt tối chợt sáng, nhấp nháy lên ánh sáng bí ẩn. Hai con ngươi nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay, đôi mắt linh hoạt di chuyển xung quanh, nhìn vào thông tin được bôi đen: Hàn Đông Liệt, tên tiếng anh là King, 27 tuổi, chín đời đơn truyền của nhà họ Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thiên, rất giàu có, công ty con trải rộng toàn cầu, nghe nói hắn có giao tình sau đậm với một vị quan lớn cấp cao, còn có thủ lĩnh hắc đạo, làm việc từ trước đến nay đều lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng), tuổi còn trẻ nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ ngành công nghiệp,… ‘ Tôi sẽ chiếu cố anh, nhưng không phải là cả đời, bởi vì tôi đã đồng ý với chị sẽ chiếu cố anh! ’ lời như vậy, cô không thể nói.‘ Tôi muốn chiếu cố anh cả đời, bởi vì thật là tốt vì tôi cũng thích anh! ’ lời như vậy, cô cũng không thể nói.Cho nên, cô chỉ có thể trầm mặc. . . . . .Hàn Đông Liệt mong đợi nhìn cô, nhưng đáp lại là sự trầm mặc, đau lòng mở miệng, hung tợn nói, " Xú nha đầu nhẫn tâm!" Ngay cả lừa gạt hắn cũng không chịu sao?Âu Thiển Thiển ngồi xổm xuống, đỡ hắn dậy, " Nhanh lên một chút chúng ta đi bệnh viện đi!"Bị cô đở , tay khoác lên bả vai của cô, sau đó ôm cô thật chặt, cảm thụ nhiệt độ của cô, cảm thụ sự quan tâm của cô, rõ ràng là gần như vậy, những không cảm giác được lòng của cô!Đỡ hắn đến chiếc xe cao cấp, sau đó cô cẩn thận đỡ hắn vào chỗ ngồi phía sau xe, không muốn đi cùng hắn, tính toán tách ra, nhưng Hàn Đông Liệt nắm chặt tay cô, chẳng những không chịu buông ra, còn dùng lực túm cô vào trong xe, ôm cả người cô vào ngực thật chặt, sau đó ra lệnh cho tài xế nói, "Lái xe, trở về Hàn gia!""Cái gì? Hàn Đông Liệt, anh buông tôi ra, tôi không muốn trở về với anh, hơn nữa bây giờ anh không nên về nhà, đi bệnh viện. . . . . . Tài xế, xin lái đến bệnh viện gần đây !" Âu Thiển Thiển gấp gáp nói.Hàn Đông Liệt hơi cười một tiếng, hôn nhẹ gương mặt cô, nói, "Tôi mới vừa lừa em thôi, chân của tôi vốn là không có sao!""Anh. . . . . . Anh gạt tôi?""Không sai, nếu như không làm như vậy, làm sao tôi có thể lôi em lên xe? Tôi đã nói rồi, không cho phép em trốn, coi như em trốn cũng trốn không thoát bàn tay của tôi đâu!""Hàn Đông Liệt, anh buông tôi ra!" Âu Thiển Thiển tức giận.Hàn Đông Liệt bắt bắt lấy bàn tay cô, lần nữa ra lệnh tài xế, "Lái xe!"Bị lừa gạt trở về Hàn gia, Âu Thiển Thiển tức giận trở về phòng của mình, đóng chặt cửa, không cho ai vào, liên tiếp rất nhiều ngày, cô và hắn chiến tranh lạnh.Mà Tuyết Nhi vẫn giống trước kia, mỗi ngày đều sẽ tới gặp hắn, thậm chí có lúc còn ở lại đây. Nhưng mỗi khi Âu Thiển Thiển gặp cô, ánh mắt của cô chính là chán ghét, so trước kia còn nghiêm trọng hơn.Một tháng sau, Âu Thiển Thiển theo thói quen ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nhìn trời chiều, cái loại ấm áp của anh mặt trời chiếu xuống đất, làm cho cô lạnh như băng tâm cũng hơi có chút ấm áp."Xú nha đầu, em tức giận đủ rồi chứ!"Thanh âm Hàn Đông Liệt trầm thấp mang theo vị chua nhàn nhạt từ phía sau cô vang lên, Âu Thiển Thiển sau khi nghe, cố ý làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, hoàn toàn không thấy hắn.Hàn Đông Liệt nhíu lông mày, từng bước từng bước đi về phía cô, lúc này chân hắn cũng đã tốt lên nhiều rồi, cho nên đi lại bình thường, rất tiêu sái đẹp trai.Bước chân dừng ở phía sau cô, đưa hai tay cô ôm từ phía sau, môi thân mật gần sát bên tai của cô, nhỏ giọng nói, "vợ, để tỏ lòng áy náy của tôi, chúng ta tới tạo con đi?"