Cái gì? Gay? Âu Thiển Thiển giật mình nhìn vào tài liệu “S” của nhiệm vụ lần này! Cô thực không thể tin được người đàn ông mê người chết không đền mạng kia lại là gay? Thiệt hay giả? Cô không phải hoa mắt chứ? "G——A——Y!" Đúng vậy, xác thực là từ gay! "Ha ha... Thú vị!" Âu Thiển Thiển nhẹ nhàng mỉm cười, xinh đẹp động lòng người! Mà viên đá quý màu đen đính trên khóe mắt trái của cô, cũng bởi vì cô cười mà biến thành chợt tối chợt sáng, nhấp nháy lên ánh sáng bí ẩn. Hai con ngươi nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay, đôi mắt linh hoạt di chuyển xung quanh, nhìn vào thông tin được bôi đen: Hàn Đông Liệt, tên tiếng anh là King, 27 tuổi, chín đời đơn truyền của nhà họ Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thiên, rất giàu có, công ty con trải rộng toàn cầu, nghe nói hắn có giao tình sau đậm với một vị quan lớn cấp cao, còn có thủ lĩnh hắc đạo, làm việc từ trước đến nay đều lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng), tuổi còn trẻ nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ ngành công nghiệp,…

Chương 113: Vĩnh viễn

Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng TínhTác giả: Tịch Nguyệt Sướng SướngTruyện Ngôn TìnhCái gì? Gay? Âu Thiển Thiển giật mình nhìn vào tài liệu “S” của nhiệm vụ lần này! Cô thực không thể tin được người đàn ông mê người chết không đền mạng kia lại là gay? Thiệt hay giả? Cô không phải hoa mắt chứ? "G——A——Y!" Đúng vậy, xác thực là từ gay! "Ha ha... Thú vị!" Âu Thiển Thiển nhẹ nhàng mỉm cười, xinh đẹp động lòng người! Mà viên đá quý màu đen đính trên khóe mắt trái của cô, cũng bởi vì cô cười mà biến thành chợt tối chợt sáng, nhấp nháy lên ánh sáng bí ẩn. Hai con ngươi nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay, đôi mắt linh hoạt di chuyển xung quanh, nhìn vào thông tin được bôi đen: Hàn Đông Liệt, tên tiếng anh là King, 27 tuổi, chín đời đơn truyền của nhà họ Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thiên, rất giàu có, công ty con trải rộng toàn cầu, nghe nói hắn có giao tình sau đậm với một vị quan lớn cấp cao, còn có thủ lĩnh hắc đạo, làm việc từ trước đến nay đều lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng), tuổi còn trẻ nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ ngành công nghiệp,… "Được?" vẻ mặt Three nghi hoặc, mấy bước đi tới mép giường, mắt thấy người nằm ở trên giường .Mặt cô bình tĩnh tựa hồ không có bất kỳ biểu hiện gì, an tường giống như là một người chết. Three vươn tay đặt ở cô mũi, không hề hô hấp, cô. . . . . . Chết?Hốt hoảng ấn nút đỏ ở đầu giường, sau đó quay đầu nhìn Âu Thiển Thiển."Thiển Thiển. . . . . ." Hắn thử dò xét kêu một tiếng.Âu Thiển Thiển nặn ra nụ cười khó coi, nói, "Three, tại sao anh không đánh thức chị? Không nên để cho chị ngủ, gọi chị nhanh đi!""Thiển Thiển!" Three dùng hai tay nắm bả vai của cô, sau đó ôm lấy cô, ngăn tầm mắt của cô, "Thiển Thiển, em hãy nghe tôi nói, cô ây đã. . . . . . Chết!""Không ——" Âu Thiển Thiển dùng sức rống to, "Chị sẽ không chết, chị sẽ không chết, làm sao chị có thể sẽ chết, sẽ không , sẽ không !"Cô kích động dùng sức đẩy Three ra, đứng lên té nhào trên người của chị, khóc lớn nói, "Chị, chị tỉnh dậy đi, em biết sai rồi, em không muốn chị bỏ lại em, van cầu chị mở mắt một chút tôi, van cầu chị, mở mắt ra, không muốn cùng chị nói giỡn, Tiểu Thiển thật là sợ, Tiểu Thiển thật là sợ a, chị. . . . . ."Cô dùng sức lắc lắc thân thể của chị, tóc của cô lay động có chút loạn, nhưng người kia vẫn ngủ say, vẫn không chịu tỉnh lại.Three kinh ngạc nhìn cô, mới vừa rồi cô tự xưng mình là ‘ Tiểu Thiển ’? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hai người các cô có quan hệ gì? Hơn nữa, tại sao cô ấy lại chết? Tối ngày hôm qua cô ấy còn bình tĩnh, rõ ràng ngày hôm qua còn sống, thế nào hiện tại lại. . . . . ."Phanh ——" một tiếng, cửa phòng bệnh bị mở ra, bác sĩ và y tá cùng nhau lao vào, Three vội vàng đem Âu Thiển Thiển túm khai, ôm cô thật chặt nói, "Thiển Thiển, để cho bác sĩ xem một chút, hoặc giả. . . . . . Hoặc giả còn có thể cứu sống!"Nghe được hai từ ‘ cứu sống ’, Âu Thiển Thiển đột nhiên trở nên rất an tĩnh, đem mặt của mình dán vào lồng ngực của hắn, dùng sức lôi y phục của hắn, cắn môi của mình.Thật có thể cứu sống sao? Tay của chị đã lạnh như băng như vậy, thật còn có thể sống sao? Chị không thể cứ như vậy đi, chị còn chưa thấy con Hàn Đông Liệt ra đời, tâm nguyện của chị em còn chưa hoàn thành, chị tại sao có thể bỏ lại em đi? Ngay cả một câu nói cũng không có lưu lại, ngay cả một nụ cười cũng không có lưu lại, cứ như vậy đi?Không, không thể, không muốn. . . . . . Nếu như chị rời khỏi thé giới, như vậy em phải làm sao bây giờ?Cô độc trong thế giới, không có một người thân, vậy có thể sống như thế nào đây?Trải qua một hồi cấp cứu, cuối cùng bác sĩ rũ bả vai, hướng về phía Three lắc đầu một cái, nói, "Chúng tôi đã tận lực!"Lời nói đó như cây châm cứng đâm vào tâm Âu Thiển Thiển, rất đau đớn, cô đẩy ra three, quay đầu hướng về phía bác sĩ rống to, "Các người gạt tôi, chị tôi không thể nào chết, cô ây sẽ không chết, cô ây nói sẽ không bỏ lại tôi, cô ấy sẽ không có chết. . . . . ."Vĩnh viễn cũng sẽ không quên cô đã nói: Tiểu Thiển, em gái tốt của chị, dù ba mẹ đều không còn, chị cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, chị sẽ không rời đi em. . . . . . Vĩnh viễn. . . . . .Đột nhiên, một cái tay dùng sức đánh vào cổ Âu Thiển Thiển, trước mắt cô đột nhiên tối sầm, ngất đi.Three vươn tay dịu dàng ôm thân thể của cô. . . . . .

"Được?" vẻ mặt Three nghi hoặc, mấy bước đi tới mép giường, mắt thấy người nằm ở trên giường .

Mặt cô bình tĩnh tựa hồ không có bất kỳ biểu hiện gì, an tường giống như là một người chết. Three vươn tay đặt ở cô mũi, không hề hô hấp, cô. . . . . . Chết?

Hốt hoảng ấn nút đỏ ở đầu giường, sau đó quay đầu nhìn Âu Thiển Thiển.

"Thiển Thiển. . . . . ." Hắn thử dò xét kêu một tiếng.

Âu Thiển Thiển nặn ra nụ cười khó coi, nói, "Three, tại sao anh không đánh thức chị? Không nên để cho chị ngủ, gọi chị nhanh đi!"

"Thiển Thiển!" Three dùng hai tay nắm bả vai của cô, sau đó ôm lấy cô, ngăn tầm mắt của cô, "Thiển Thiển, em hãy nghe tôi nói, cô ây đã. . . . . . Chết!"

"Không ——" Âu Thiển Thiển dùng sức rống to, "Chị sẽ không chết, chị sẽ không chết, làm sao chị có thể sẽ chết, sẽ không , sẽ không !"

Cô kích động dùng sức đẩy Three ra, đứng lên té nhào trên người của chị, khóc lớn nói, "Chị, chị tỉnh dậy đi, em biết sai rồi, em không muốn chị bỏ lại em, van cầu chị mở mắt một chút tôi, van cầu chị, mở mắt ra, không muốn cùng chị nói giỡn, Tiểu Thiển thật là sợ, Tiểu Thiển thật là sợ a, chị. . . . . ."

Cô dùng sức lắc lắc thân thể của chị, tóc của cô lay động có chút loạn, nhưng người kia vẫn ngủ say, vẫn không chịu tỉnh lại.

Three kinh ngạc nhìn cô, mới vừa rồi cô tự xưng mình là ‘ Tiểu Thiển ’? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hai người các cô có quan hệ gì? Hơn nữa, tại sao cô ấy lại chết? Tối ngày hôm qua cô ấy còn bình tĩnh, rõ ràng ngày hôm qua còn sống, thế nào hiện tại lại. . . . . .

"Phanh ——" một tiếng, cửa phòng bệnh bị mở ra, bác sĩ và y tá cùng nhau lao vào, Three vội vàng đem Âu Thiển Thiển túm khai, ôm cô thật chặt nói, "Thiển Thiển, để cho bác sĩ xem một chút, hoặc giả. . . . . . Hoặc giả còn có thể cứu sống!"

Nghe được hai từ ‘ cứu sống ’, Âu Thiển Thiển đột nhiên trở nên rất an tĩnh, đem mặt của mình dán vào lồng ngực của hắn, dùng sức lôi y phục của hắn, cắn môi của mình.

Thật có thể cứu sống sao? Tay của chị đã lạnh như băng như vậy, thật còn có thể sống sao? Chị không thể cứ như vậy đi, chị còn chưa thấy con Hàn Đông Liệt ra đời, tâm nguyện của chị em còn chưa hoàn thành, chị tại sao có thể bỏ lại em đi? Ngay cả một câu nói cũng không có lưu lại, ngay cả một nụ cười cũng không có lưu lại, cứ như vậy đi?

Không, không thể, không muốn. . . . . . Nếu như chị rời khỏi thé giới, như vậy em phải làm sao bây giờ?

Cô độc trong thế giới, không có một người thân, vậy có thể sống như thế nào đây?

Trải qua một hồi cấp cứu, cuối cùng bác sĩ rũ bả vai, hướng về phía Three lắc đầu một cái, nói, "Chúng tôi đã tận lực!"

Lời nói đó như cây châm cứng đâm vào tâm Âu Thiển Thiển, rất đau đớn, cô đẩy ra three, quay đầu hướng về phía bác sĩ rống to, "Các người gạt tôi, chị tôi không thể nào chết, cô ây sẽ không chết, cô ây nói sẽ không bỏ lại tôi, cô ấy sẽ không có chết. . . . . ."

Vĩnh viễn cũng sẽ không quên cô đã nói: Tiểu Thiển, em gái tốt của chị, dù ba mẹ đều không còn, chị cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, chị sẽ không rời đi em. . . . . . Vĩnh viễn. . . . . .

Đột nhiên, một cái tay dùng sức đánh vào cổ Âu Thiển Thiển, trước mắt cô đột nhiên tối sầm, ngất đi.

Three vươn tay dịu dàng ôm thân thể của cô. . . . . .

Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng TínhTác giả: Tịch Nguyệt Sướng SướngTruyện Ngôn TìnhCái gì? Gay? Âu Thiển Thiển giật mình nhìn vào tài liệu “S” của nhiệm vụ lần này! Cô thực không thể tin được người đàn ông mê người chết không đền mạng kia lại là gay? Thiệt hay giả? Cô không phải hoa mắt chứ? "G——A——Y!" Đúng vậy, xác thực là từ gay! "Ha ha... Thú vị!" Âu Thiển Thiển nhẹ nhàng mỉm cười, xinh đẹp động lòng người! Mà viên đá quý màu đen đính trên khóe mắt trái của cô, cũng bởi vì cô cười mà biến thành chợt tối chợt sáng, nhấp nháy lên ánh sáng bí ẩn. Hai con ngươi nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay, đôi mắt linh hoạt di chuyển xung quanh, nhìn vào thông tin được bôi đen: Hàn Đông Liệt, tên tiếng anh là King, 27 tuổi, chín đời đơn truyền của nhà họ Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thiên, rất giàu có, công ty con trải rộng toàn cầu, nghe nói hắn có giao tình sau đậm với một vị quan lớn cấp cao, còn có thủ lĩnh hắc đạo, làm việc từ trước đến nay đều lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng), tuổi còn trẻ nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ ngành công nghiệp,… "Được?" vẻ mặt Three nghi hoặc, mấy bước đi tới mép giường, mắt thấy người nằm ở trên giường .Mặt cô bình tĩnh tựa hồ không có bất kỳ biểu hiện gì, an tường giống như là một người chết. Three vươn tay đặt ở cô mũi, không hề hô hấp, cô. . . . . . Chết?Hốt hoảng ấn nút đỏ ở đầu giường, sau đó quay đầu nhìn Âu Thiển Thiển."Thiển Thiển. . . . . ." Hắn thử dò xét kêu một tiếng.Âu Thiển Thiển nặn ra nụ cười khó coi, nói, "Three, tại sao anh không đánh thức chị? Không nên để cho chị ngủ, gọi chị nhanh đi!""Thiển Thiển!" Three dùng hai tay nắm bả vai của cô, sau đó ôm lấy cô, ngăn tầm mắt của cô, "Thiển Thiển, em hãy nghe tôi nói, cô ây đã. . . . . . Chết!""Không ——" Âu Thiển Thiển dùng sức rống to, "Chị sẽ không chết, chị sẽ không chết, làm sao chị có thể sẽ chết, sẽ không , sẽ không !"Cô kích động dùng sức đẩy Three ra, đứng lên té nhào trên người của chị, khóc lớn nói, "Chị, chị tỉnh dậy đi, em biết sai rồi, em không muốn chị bỏ lại em, van cầu chị mở mắt một chút tôi, van cầu chị, mở mắt ra, không muốn cùng chị nói giỡn, Tiểu Thiển thật là sợ, Tiểu Thiển thật là sợ a, chị. . . . . ."Cô dùng sức lắc lắc thân thể của chị, tóc của cô lay động có chút loạn, nhưng người kia vẫn ngủ say, vẫn không chịu tỉnh lại.Three kinh ngạc nhìn cô, mới vừa rồi cô tự xưng mình là ‘ Tiểu Thiển ’? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hai người các cô có quan hệ gì? Hơn nữa, tại sao cô ấy lại chết? Tối ngày hôm qua cô ấy còn bình tĩnh, rõ ràng ngày hôm qua còn sống, thế nào hiện tại lại. . . . . ."Phanh ——" một tiếng, cửa phòng bệnh bị mở ra, bác sĩ và y tá cùng nhau lao vào, Three vội vàng đem Âu Thiển Thiển túm khai, ôm cô thật chặt nói, "Thiển Thiển, để cho bác sĩ xem một chút, hoặc giả. . . . . . Hoặc giả còn có thể cứu sống!"Nghe được hai từ ‘ cứu sống ’, Âu Thiển Thiển đột nhiên trở nên rất an tĩnh, đem mặt của mình dán vào lồng ngực của hắn, dùng sức lôi y phục của hắn, cắn môi của mình.Thật có thể cứu sống sao? Tay của chị đã lạnh như băng như vậy, thật còn có thể sống sao? Chị không thể cứ như vậy đi, chị còn chưa thấy con Hàn Đông Liệt ra đời, tâm nguyện của chị em còn chưa hoàn thành, chị tại sao có thể bỏ lại em đi? Ngay cả một câu nói cũng không có lưu lại, ngay cả một nụ cười cũng không có lưu lại, cứ như vậy đi?Không, không thể, không muốn. . . . . . Nếu như chị rời khỏi thé giới, như vậy em phải làm sao bây giờ?Cô độc trong thế giới, không có một người thân, vậy có thể sống như thế nào đây?Trải qua một hồi cấp cứu, cuối cùng bác sĩ rũ bả vai, hướng về phía Three lắc đầu một cái, nói, "Chúng tôi đã tận lực!"Lời nói đó như cây châm cứng đâm vào tâm Âu Thiển Thiển, rất đau đớn, cô đẩy ra three, quay đầu hướng về phía bác sĩ rống to, "Các người gạt tôi, chị tôi không thể nào chết, cô ây sẽ không chết, cô ây nói sẽ không bỏ lại tôi, cô ấy sẽ không có chết. . . . . ."Vĩnh viễn cũng sẽ không quên cô đã nói: Tiểu Thiển, em gái tốt của chị, dù ba mẹ đều không còn, chị cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, chị sẽ không rời đi em. . . . . . Vĩnh viễn. . . . . .Đột nhiên, một cái tay dùng sức đánh vào cổ Âu Thiển Thiển, trước mắt cô đột nhiên tối sầm, ngất đi.Three vươn tay dịu dàng ôm thân thể của cô. . . . . .

Chương 113: Vĩnh viễn