Tác giả:

Ban đầu, hắn bất quá chỉ muốn tìm thứ gì đó vui vui. Cuốn năm của Sơn Hải Kinh ── Trung Sơn Kinh có viết, Tiên Sơn – kim ngọc nhiều, cây cỏ không có. Tiên thủy xuất yên, từ phía bắc chảy đến Y Thủy. Nơi ấy có nhiều minh xà, loài này giống như rắn mà lại có bốn cánh, tiếng kêu như khánh, chỉ cần ngáp một cái là xảy ra đại hạn. Lúc hắn đọc được quyển sách này liền không khỏi cười giễu, đám người kia đối với mấy loại thượng cổ thần thú như hắn cự nhiên hình dung thành ba đầu sáu tay như vậy, nhất định là cái tên phàm nhân viết đám tạp phẩm này không dám tới gần nhìn cho kỹ, chỉ trốn ở một chỗ thật xa liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, cứ thế đinh ninh mà viết xuống. Bất quá thật ra nói cũng không sai, hắn xác thực có khả năng gây hạn, chỉ cần hắn cao hứng, chớp mắt sông lớn cũng có thể khô cạn, toàn quốc đại hạn. Nhưng như vậy thì lại thế nào? Nhìn đám phàm nhân giãy dụa trong cơn hạn hán thần Bạt gây ra, mặt đất ngàn dặm một màu đỏ rực, thảm trạng la liệt khắp nơi, hắn có đá thêm một cước…

Quyển 2 - Chương 1-1: Tự

Minh Dực KiếnTác giả: liveTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBan đầu, hắn bất quá chỉ muốn tìm thứ gì đó vui vui. Cuốn năm của Sơn Hải Kinh ── Trung Sơn Kinh có viết, Tiên Sơn – kim ngọc nhiều, cây cỏ không có. Tiên thủy xuất yên, từ phía bắc chảy đến Y Thủy. Nơi ấy có nhiều minh xà, loài này giống như rắn mà lại có bốn cánh, tiếng kêu như khánh, chỉ cần ngáp một cái là xảy ra đại hạn. Lúc hắn đọc được quyển sách này liền không khỏi cười giễu, đám người kia đối với mấy loại thượng cổ thần thú như hắn cự nhiên hình dung thành ba đầu sáu tay như vậy, nhất định là cái tên phàm nhân viết đám tạp phẩm này không dám tới gần nhìn cho kỹ, chỉ trốn ở một chỗ thật xa liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, cứ thế đinh ninh mà viết xuống. Bất quá thật ra nói cũng không sai, hắn xác thực có khả năng gây hạn, chỉ cần hắn cao hứng, chớp mắt sông lớn cũng có thể khô cạn, toàn quốc đại hạn. Nhưng như vậy thì lại thế nào? Nhìn đám phàm nhân giãy dụa trong cơn hạn hán thần Bạt gây ra, mặt đất ngàn dặm một màu đỏ rực, thảm trạng la liệt khắp nơi, hắn có đá thêm một cước… Từ trên không trung, một con bạch hoàng xinh đẹp, linh vĩ thướt tha đẹp đẽ, từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng thu lại đôi cánh, mềm mại đáp l*n đ*nh tinh điện đen xám.Có vẻ nó phi thường quen thuộc nơi này.Thực tế tuổi nó đã phi thường lớn, thọ đã gần hai vạn năm, tuổi cao, đương nhiên không thích cùng đám phượng hoàng trẻ tuổi ồn ào một chỗ. Thế nên nó đặc biệt thích đại điện này, nơi đây phi thường phi thường thanh tĩnh, có khi cả mấy nghìn năm một tiếng bước chân cũng không có.Đứng trên nóc nhà nhẹ nhàng chải chuốt bạch vũ hoa lệ, đã gần hai ngàn năm nó không đến nơi này, còn đang tính toán ở thêm ít lâu, thưởng thức ánh mặt trời cùng cảm giác thanh tịnh nơi đây, đột nhiên một trận rít gào rung trời nổ ra, lớn tới mức khiến nó suýt nữa mổ nhầm vào cánh, móng vuốt trượt đi, tí nữa thì rơi khỏi nóc nhà.Bạch hoàng cúi đầu, tuy không thể xuyên qua nóc nhà rắn đặc nhìn xem bên trong rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng nó vẫn không nén được tò mò trỗi dậy trong lòng, sao vậy a? Ai đã phá hủy tĩnh lặng ngàn năm của nơi này vậy?Chẳng lẽ, điện phủ, đã đổi chủ rồi sao?==============p.s: Quyển hạ đến đây =))

Từ trên không trung, một con bạch hoàng xinh đẹp, linh vĩ thướt tha đẹp đẽ, từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng thu lại đôi cánh, mềm mại đáp l*n đ*nh tinh điện đen xám.

Có vẻ nó phi thường quen thuộc nơi này.

Thực tế tuổi nó đã phi thường lớn, thọ đã gần hai vạn năm, tuổi cao, đương nhiên không thích cùng đám phượng hoàng trẻ tuổi ồn ào một chỗ. Thế nên nó đặc biệt thích đại điện này, nơi đây phi thường phi thường thanh tĩnh, có khi cả mấy nghìn năm một tiếng bước chân cũng không có.

Đứng trên nóc nhà nhẹ nhàng chải chuốt bạch vũ hoa lệ, đã gần hai ngàn năm nó không đến nơi này, còn đang tính toán ở thêm ít lâu, thưởng thức ánh mặt trời cùng cảm giác thanh tịnh nơi đây, đột nhiên một trận rít gào rung trời nổ ra, lớn tới mức khiến nó suýt nữa mổ nhầm vào cánh, móng vuốt trượt đi, tí nữa thì rơi khỏi nóc nhà.

Bạch hoàng cúi đầu, tuy không thể xuyên qua nóc nhà rắn đặc nhìn xem bên trong rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng nó vẫn không nén được tò mò trỗi dậy trong lòng, sao vậy a? Ai đã phá hủy tĩnh lặng ngàn năm của nơi này vậy?

Chẳng lẽ, điện phủ, đã đổi chủ rồi sao?

==============

p.s: Quyển hạ đến đây =))

Minh Dực KiếnTác giả: liveTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBan đầu, hắn bất quá chỉ muốn tìm thứ gì đó vui vui. Cuốn năm của Sơn Hải Kinh ── Trung Sơn Kinh có viết, Tiên Sơn – kim ngọc nhiều, cây cỏ không có. Tiên thủy xuất yên, từ phía bắc chảy đến Y Thủy. Nơi ấy có nhiều minh xà, loài này giống như rắn mà lại có bốn cánh, tiếng kêu như khánh, chỉ cần ngáp một cái là xảy ra đại hạn. Lúc hắn đọc được quyển sách này liền không khỏi cười giễu, đám người kia đối với mấy loại thượng cổ thần thú như hắn cự nhiên hình dung thành ba đầu sáu tay như vậy, nhất định là cái tên phàm nhân viết đám tạp phẩm này không dám tới gần nhìn cho kỹ, chỉ trốn ở một chỗ thật xa liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, cứ thế đinh ninh mà viết xuống. Bất quá thật ra nói cũng không sai, hắn xác thực có khả năng gây hạn, chỉ cần hắn cao hứng, chớp mắt sông lớn cũng có thể khô cạn, toàn quốc đại hạn. Nhưng như vậy thì lại thế nào? Nhìn đám phàm nhân giãy dụa trong cơn hạn hán thần Bạt gây ra, mặt đất ngàn dặm một màu đỏ rực, thảm trạng la liệt khắp nơi, hắn có đá thêm một cước… Từ trên không trung, một con bạch hoàng xinh đẹp, linh vĩ thướt tha đẹp đẽ, từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng thu lại đôi cánh, mềm mại đáp l*n đ*nh tinh điện đen xám.Có vẻ nó phi thường quen thuộc nơi này.Thực tế tuổi nó đã phi thường lớn, thọ đã gần hai vạn năm, tuổi cao, đương nhiên không thích cùng đám phượng hoàng trẻ tuổi ồn ào một chỗ. Thế nên nó đặc biệt thích đại điện này, nơi đây phi thường phi thường thanh tĩnh, có khi cả mấy nghìn năm một tiếng bước chân cũng không có.Đứng trên nóc nhà nhẹ nhàng chải chuốt bạch vũ hoa lệ, đã gần hai ngàn năm nó không đến nơi này, còn đang tính toán ở thêm ít lâu, thưởng thức ánh mặt trời cùng cảm giác thanh tịnh nơi đây, đột nhiên một trận rít gào rung trời nổ ra, lớn tới mức khiến nó suýt nữa mổ nhầm vào cánh, móng vuốt trượt đi, tí nữa thì rơi khỏi nóc nhà.Bạch hoàng cúi đầu, tuy không thể xuyên qua nóc nhà rắn đặc nhìn xem bên trong rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng nó vẫn không nén được tò mò trỗi dậy trong lòng, sao vậy a? Ai đã phá hủy tĩnh lặng ngàn năm của nơi này vậy?Chẳng lẽ, điện phủ, đã đổi chủ rồi sao?==============p.s: Quyển hạ đến đây =))

Quyển 2 - Chương 1-1: Tự