Nắng tắt. Chiều tà. Đêm xuống. Tôi - một chàng trai mười bảy tuổi - sức dài vai rộng. Sức sống tràn trề đang chết lặng trước bờ sông lộng gió. Vẫn là dòng sông hờ hững, vẫn là bờ tre quạnh quẽ. Cảnh vật dửng dưng. Tôi bước thẳng về ánh sáng hào hoa, một thứ ánh sáng đầy ma lực của hi vọng đổi đời. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh, thật nhanh về phía... bóng tối. Tim tôi nhàu nát bởi nỗi đau vô hình. Đôi tay gầy xơ xác, đôi mắt kèm nhèm lúc tỏ lúc mờ. Mẹ vẫn miệt mài thêu cho xong bức tranh làng quê yên ả dưới ánh đèn lù mù. Mẹ già, mắt kém, tay run. Ôi đôi mắt tuyệt đẹp sâu thẳm miên man ẩn chứa bao cung bậc cảm xúc trần thế đang từng ngày từng ngày bị hắc thần đêm tối vây quanh, công kích. Thay vì dũng cảm chiến đấu vì ánh sáng mẹ lại chọn cách ung dung đi vào con đường bóng tối. Vì con... Xin lỗi mẹ! Trường học không dành cho con. Con không thể bình yên bước đi trong khi mẹ âm thầm đau khổ. Mẹ đã hi sinh quá nhiều vì con rồi. Con yêu mẹ! Con sẽ không để cho nửa cuộc đời còn lại…
Chương 33
Ba Đường Thẳng Tam SongTác giả: Khả KỳTruyện Ngôn TìnhNắng tắt. Chiều tà. Đêm xuống. Tôi - một chàng trai mười bảy tuổi - sức dài vai rộng. Sức sống tràn trề đang chết lặng trước bờ sông lộng gió. Vẫn là dòng sông hờ hững, vẫn là bờ tre quạnh quẽ. Cảnh vật dửng dưng. Tôi bước thẳng về ánh sáng hào hoa, một thứ ánh sáng đầy ma lực của hi vọng đổi đời. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh, thật nhanh về phía... bóng tối. Tim tôi nhàu nát bởi nỗi đau vô hình. Đôi tay gầy xơ xác, đôi mắt kèm nhèm lúc tỏ lúc mờ. Mẹ vẫn miệt mài thêu cho xong bức tranh làng quê yên ả dưới ánh đèn lù mù. Mẹ già, mắt kém, tay run. Ôi đôi mắt tuyệt đẹp sâu thẳm miên man ẩn chứa bao cung bậc cảm xúc trần thế đang từng ngày từng ngày bị hắc thần đêm tối vây quanh, công kích. Thay vì dũng cảm chiến đấu vì ánh sáng mẹ lại chọn cách ung dung đi vào con đường bóng tối. Vì con... Xin lỗi mẹ! Trường học không dành cho con. Con không thể bình yên bước đi trong khi mẹ âm thầm đau khổ. Mẹ đã hi sinh quá nhiều vì con rồi. Con yêu mẹ! Con sẽ không để cho nửa cuộc đời còn lại… Mẹ à! Tới nơi rồi. Mưa to quá. Mẹ cứ ở yên trong ba lô nhé. Con ôm mẹ rồi, không ướt, không lạnh đâu.Tôi bước xuống xe, chầm chậm thanh thản bước trong màn mưa ào ạt. Mưa trắng xóa cả đất trời, không nhìn rõ phương hướng. Chân tôi chạm vào... Cúi người xuống. Là em... Chuyện kinh khủng gì thế này. Em lại ngất giữa trời mưa tầm tã. Làm sao đây. Tôi nâng đầu em trên tay. Chạm nhẹ vào mũi em. Không thấy hơi thở. Làm sao đây? Chân tay tôi run rẩy. Đúng rồi. Phải tìm chỗ trú đã. Tôi ẵm em chân chạy phăng phăng tung tóe nước. Tìm được một cái thuyền mái lá cột trên bãi biển.Tôi nhẹ nhàng đặt em xuống. Run run để gần tay vào mũi em. Tôi ôm mặt đỏ bừng. Tôi tát thẳng vào mặt mình. Giờ không phải lúc, cứu người là quan trọng. Thất lễ. Tay tôi lóng ngóng. Tim ở đâu? Tôi nín thở, nhắm mắt, lấy hơi.Cốp! Em choàng tỉnh, cụng đầu vào trán tôi. Tôi mở mắt. Khoảng cách quá gần. Mắt tôi đã chạm tới mắt em... (Trước khi mắt chạm thì... chạm). Tôi hốt hoảng, giật lùi mình về phía sau, miệng lắp bắp tính giải thích mà không biết bắt đầu từ đâu.- Cảm ơn anh!Tôi ngơ ngác. Sửng sốt. Rồi thở phào nhẹ nhõm. Thật may. Tôi ôm mẹ trong lòng. Cảm ơn mẹ. Cười!** Tôi nằm trong mưa, chân tay đông cứng không thể cử động. Đành nhắm mắt. Giác quan thứ sáu cho tôi biết có người đang tới. Tôi cố nhích tay cử động chạm vào chân người ấy.Tôi biết tất cả những gì xảy ra xung quanh nhưng không thể mở mắt, càng không thể cử động và nói gì. Hơi thở lúc có lúc không. Phải điều hòa nhịp thở nào. Người ấy đặt tôi xuống một chỗ trú mưa. Khá dập dềnh nhưng có tác động như máy kích hoạt nhịp tim. Tập trung nào. 1 2 3 mở mắt.Cốp! Gương mặt này, ánh mắt này... sao mà...buồn. Mắt đen xì, sưng bụp.Anh chàng này có cái gì ngốc ngốc, đáng yêu. Nhìn bộ dạng đáng thương lóng ngóng tính giải thích của anh ta khiến tôi phải thốt lên lời cảm ơn ngay lập tức.Tim tôi vụn vỡ. Anh ta... Anh ta vừa mới hé môi cười. Nụ cười. Nụ cười trong những bức vẽ. Nụ cười của Hoàng tử mưa. Ngoài trời đang mưa. Tôi ngồi trên con thuyền sóng đập dập dềnh. Đúng như kịch bản trong câu chuyện cổ tích. Những hình ảnh về cuốn truyện vẽ tay hiện dần trước mắt tôi. Ký ức lần đầu tiên cầm cuốn sách cách đây mười năm ùa về rộn rã, rõ ràng.Tim tôi loạn nhịp. Tôi ngồi dậy, chuyển hướng để nhìn anh từ phía sau. Môi khẽ run. Đúng là người ngắm pháo bông ở tòa nhà Light. HOÀNG TỬ MƯA
Mẹ à! Tới nơi rồi. Mưa to quá. Mẹ cứ ở yên trong ba lô nhé. Con ôm mẹ rồi, không ướt, không lạnh đâu.
Tôi bước xuống xe, chầm chậm thanh thản bước trong màn mưa ào ạt. Mưa trắng xóa cả đất trời, không nhìn rõ phương hướng. Chân tôi chạm vào... Cúi người xuống. Là em... Chuyện kinh khủng gì thế này. Em lại ngất giữa trời mưa tầm tã. Làm sao đây. Tôi nâng đầu em trên tay. Chạm nhẹ vào mũi em. Không thấy hơi thở. Làm sao đây? Chân tay tôi run rẩy. Đúng rồi. Phải tìm chỗ trú đã. Tôi ẵm em chân chạy phăng phăng tung tóe nước. Tìm được một cái thuyền mái lá cột trên bãi biển.
Tôi nhẹ nhàng đặt em xuống. Run run để gần tay vào mũi em. Tôi ôm mặt đỏ bừng. Tôi tát thẳng vào mặt mình. Giờ không phải lúc, cứu người là quan trọng. Thất lễ. Tay tôi lóng ngóng. Tim ở đâu? Tôi nín thở, nhắm mắt, lấy hơi.
Cốp! Em choàng tỉnh, cụng đầu vào trán tôi. Tôi mở mắt. Khoảng cách quá gần. Mắt tôi đã chạm tới mắt em... (Trước khi mắt chạm thì... chạm). Tôi hốt hoảng, giật lùi mình về phía sau, miệng lắp bắp tính giải thích mà không biết bắt đầu từ đâu.
- Cảm ơn anh!
Tôi ngơ ngác. Sửng sốt. Rồi thở phào nhẹ nhõm. Thật may. Tôi ôm mẹ trong lòng. Cảm ơn mẹ. Cười!
** Tôi nằm trong mưa, chân tay đông cứng không thể cử động. Đành nhắm mắt. Giác quan thứ sáu cho tôi biết có người đang tới. Tôi cố nhích tay cử động chạm vào chân người ấy.
Tôi biết tất cả những gì xảy ra xung quanh nhưng không thể mở mắt, càng không thể cử động và nói gì. Hơi thở lúc có lúc không. Phải điều hòa nhịp thở nào. Người ấy đặt tôi xuống một chỗ trú mưa. Khá dập dềnh nhưng có tác động như máy kích hoạt nhịp tim. Tập trung nào. 1 2 3 mở mắt.
Cốp! Gương mặt này, ánh mắt này... sao mà...buồn. Mắt đen xì, sưng bụp.
Anh chàng này có cái gì ngốc ngốc, đáng yêu. Nhìn bộ dạng đáng thương lóng ngóng tính giải thích của anh ta khiến tôi phải thốt lên lời cảm ơn ngay lập tức.
Tim tôi vụn vỡ. Anh ta... Anh ta vừa mới hé môi cười. Nụ cười. Nụ cười trong những bức vẽ. Nụ cười của Hoàng tử mưa. Ngoài trời đang mưa. Tôi ngồi trên con thuyền sóng đập dập dềnh. Đúng như kịch bản trong câu chuyện cổ tích. Những hình ảnh về cuốn truyện vẽ tay hiện dần trước mắt tôi. Ký ức lần đầu tiên cầm cuốn sách cách đây mười năm ùa về rộn rã, rõ ràng.
Tim tôi loạn nhịp. Tôi ngồi dậy, chuyển hướng để nhìn anh từ phía sau. Môi khẽ run. Đúng là người ngắm pháo bông ở tòa nhà Light. HOÀNG TỬ MƯA
Ba Đường Thẳng Tam SongTác giả: Khả KỳTruyện Ngôn TìnhNắng tắt. Chiều tà. Đêm xuống. Tôi - một chàng trai mười bảy tuổi - sức dài vai rộng. Sức sống tràn trề đang chết lặng trước bờ sông lộng gió. Vẫn là dòng sông hờ hững, vẫn là bờ tre quạnh quẽ. Cảnh vật dửng dưng. Tôi bước thẳng về ánh sáng hào hoa, một thứ ánh sáng đầy ma lực của hi vọng đổi đời. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh, thật nhanh về phía... bóng tối. Tim tôi nhàu nát bởi nỗi đau vô hình. Đôi tay gầy xơ xác, đôi mắt kèm nhèm lúc tỏ lúc mờ. Mẹ vẫn miệt mài thêu cho xong bức tranh làng quê yên ả dưới ánh đèn lù mù. Mẹ già, mắt kém, tay run. Ôi đôi mắt tuyệt đẹp sâu thẳm miên man ẩn chứa bao cung bậc cảm xúc trần thế đang từng ngày từng ngày bị hắc thần đêm tối vây quanh, công kích. Thay vì dũng cảm chiến đấu vì ánh sáng mẹ lại chọn cách ung dung đi vào con đường bóng tối. Vì con... Xin lỗi mẹ! Trường học không dành cho con. Con không thể bình yên bước đi trong khi mẹ âm thầm đau khổ. Mẹ đã hi sinh quá nhiều vì con rồi. Con yêu mẹ! Con sẽ không để cho nửa cuộc đời còn lại… Mẹ à! Tới nơi rồi. Mưa to quá. Mẹ cứ ở yên trong ba lô nhé. Con ôm mẹ rồi, không ướt, không lạnh đâu.Tôi bước xuống xe, chầm chậm thanh thản bước trong màn mưa ào ạt. Mưa trắng xóa cả đất trời, không nhìn rõ phương hướng. Chân tôi chạm vào... Cúi người xuống. Là em... Chuyện kinh khủng gì thế này. Em lại ngất giữa trời mưa tầm tã. Làm sao đây. Tôi nâng đầu em trên tay. Chạm nhẹ vào mũi em. Không thấy hơi thở. Làm sao đây? Chân tay tôi run rẩy. Đúng rồi. Phải tìm chỗ trú đã. Tôi ẵm em chân chạy phăng phăng tung tóe nước. Tìm được một cái thuyền mái lá cột trên bãi biển.Tôi nhẹ nhàng đặt em xuống. Run run để gần tay vào mũi em. Tôi ôm mặt đỏ bừng. Tôi tát thẳng vào mặt mình. Giờ không phải lúc, cứu người là quan trọng. Thất lễ. Tay tôi lóng ngóng. Tim ở đâu? Tôi nín thở, nhắm mắt, lấy hơi.Cốp! Em choàng tỉnh, cụng đầu vào trán tôi. Tôi mở mắt. Khoảng cách quá gần. Mắt tôi đã chạm tới mắt em... (Trước khi mắt chạm thì... chạm). Tôi hốt hoảng, giật lùi mình về phía sau, miệng lắp bắp tính giải thích mà không biết bắt đầu từ đâu.- Cảm ơn anh!Tôi ngơ ngác. Sửng sốt. Rồi thở phào nhẹ nhõm. Thật may. Tôi ôm mẹ trong lòng. Cảm ơn mẹ. Cười!** Tôi nằm trong mưa, chân tay đông cứng không thể cử động. Đành nhắm mắt. Giác quan thứ sáu cho tôi biết có người đang tới. Tôi cố nhích tay cử động chạm vào chân người ấy.Tôi biết tất cả những gì xảy ra xung quanh nhưng không thể mở mắt, càng không thể cử động và nói gì. Hơi thở lúc có lúc không. Phải điều hòa nhịp thở nào. Người ấy đặt tôi xuống một chỗ trú mưa. Khá dập dềnh nhưng có tác động như máy kích hoạt nhịp tim. Tập trung nào. 1 2 3 mở mắt.Cốp! Gương mặt này, ánh mắt này... sao mà...buồn. Mắt đen xì, sưng bụp.Anh chàng này có cái gì ngốc ngốc, đáng yêu. Nhìn bộ dạng đáng thương lóng ngóng tính giải thích của anh ta khiến tôi phải thốt lên lời cảm ơn ngay lập tức.Tim tôi vụn vỡ. Anh ta... Anh ta vừa mới hé môi cười. Nụ cười. Nụ cười trong những bức vẽ. Nụ cười của Hoàng tử mưa. Ngoài trời đang mưa. Tôi ngồi trên con thuyền sóng đập dập dềnh. Đúng như kịch bản trong câu chuyện cổ tích. Những hình ảnh về cuốn truyện vẽ tay hiện dần trước mắt tôi. Ký ức lần đầu tiên cầm cuốn sách cách đây mười năm ùa về rộn rã, rõ ràng.Tim tôi loạn nhịp. Tôi ngồi dậy, chuyển hướng để nhìn anh từ phía sau. Môi khẽ run. Đúng là người ngắm pháo bông ở tòa nhà Light. HOÀNG TỬ MƯA