Tác giả:

Đường Thiên Vũ – đó là cái tên mà suốt đời này y không bao giờ quên được. Hắn ngọc thụ lâm phong, tài hoa anh tuấn, hắn văn võ song toàn lại là đệ nhất phú thương, là người mà bất cứ ai trong thiên hạ cũng đều phải âm thầm ngưỡng mộ, hắn – lại là phụ thân của y! Chỉ tiếc là hai tiếng “phụ thân” kia y chưa bao giờ được gọi. Tại sao ư? Kể ra thì đó là một câu chuyện khá dài, y cũng không rõ, chỉ nghe lóm bọn hạ nhân kháo nhau rằng, y được sinh ra là do mối tình phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt của Đường Thiên Vũ thời niên thiếu, mà mẹ y lại là một kỹ nữ tầm thường hết sức đáng khinh, nhưng đó cũng chưa phải lý do chính để y bị vứt ở xó sỉnh tồi tàn hoang phế của Đường gia, cái chính yếu đó là : y bị coi là đứa con của quỷ. Nghe cũng thật nực cười, nhưng đó lại là sự thật. Y ra đời sau khi mẹ y đã tạ thế. Đứa con của quỷ! Phải ! Vì người chết không thể sinh con .Y là oan nghiệt, là sự nguyền rủa mà mẹ y đã để lại trên thế giới này. Y chưa bao giờ hận mẹ, vì nói cho cùng, nàng cũng là một…

Chương 18

Sắc Lang Phụ ThânTác giả: Băng BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹĐường Thiên Vũ – đó là cái tên mà suốt đời này y không bao giờ quên được. Hắn ngọc thụ lâm phong, tài hoa anh tuấn, hắn văn võ song toàn lại là đệ nhất phú thương, là người mà bất cứ ai trong thiên hạ cũng đều phải âm thầm ngưỡng mộ, hắn – lại là phụ thân của y! Chỉ tiếc là hai tiếng “phụ thân” kia y chưa bao giờ được gọi. Tại sao ư? Kể ra thì đó là một câu chuyện khá dài, y cũng không rõ, chỉ nghe lóm bọn hạ nhân kháo nhau rằng, y được sinh ra là do mối tình phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt của Đường Thiên Vũ thời niên thiếu, mà mẹ y lại là một kỹ nữ tầm thường hết sức đáng khinh, nhưng đó cũng chưa phải lý do chính để y bị vứt ở xó sỉnh tồi tàn hoang phế của Đường gia, cái chính yếu đó là : y bị coi là đứa con của quỷ. Nghe cũng thật nực cười, nhưng đó lại là sự thật. Y ra đời sau khi mẹ y đã tạ thế. Đứa con của quỷ! Phải ! Vì người chết không thể sinh con .Y là oan nghiệt, là sự nguyền rủa mà mẹ y đã để lại trên thế giới này. Y chưa bao giờ hận mẹ, vì nói cho cùng, nàng cũng là một… Thiên Vũ cố nhịn xuống d*c v*ng của bản thân để giúp nai con phát tán bớt dược tính, nhưng thực sự, hắn đã kiềm chế đến cực điểm rồi!Mặc kệ sự vùng vẫy do sợ đau của nai con, Thiên Vũ chẳng nói chẳng rằng dùng tay ôm chặt lấy hai b*p đ** tr*ng n*n kéo dạt sang hai bên, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào lỗ nhỏ trên n*m c*n non nớt.“Ưm!”Thiên Ngọc hoảng loạn ưỡn người, cảm giác này so với lúc nãy càng thêm kịch liệt, cứ như mọi thứ trong cơ thể sắp theo lỗ nhỏ đó mà tuôn ra.Sắc lang hài lòng l**m láp thêm vài cái rồi mới dần dần từ tốn thực hiện dâm ý cuồn cuộn không ngừng lởn vởn trong đầu.Hắn dứt ra, tính toán thật kỹ thời điểm Thiên Ngọc đạt c*c kh***, lúc đó Thiên Ngọc sẽ vì quá mức k*ch th*ch mà không thể tiếp tục tiếp nhận thêm, vì thế, hắn quyết định ngay lúc này chuyển sang “chuẩn bị” kỹ lưỡng để khi y có quá đau thì vẫn còn có kh*** c*m nơi n*m c*n làm y dịu xuống.Lưỡi hắn lướt nhẹ qua hai viên tiểu cầu nhỏ nhắn rồi ôn nhu l**m một vòng tại huyệt khẩu nhỏ bé mê người vẫn còn vương chút máu.Thấy Thiên Ngọc vẫn đắm chìm trong đê mê dục tính chưa có biểu hiện phản kháng, Thiên Vũ càng có thêm động lực nhè nhẹ đẩy lưỡi tiến vào.“Ahh…ư….” – Thiên Ngọc khép chân nắm chặt lấy tóc hắn cố gắng đẩy ra.Cảm giác khi thứ mềm mại âm ấm kia xông vào nơi nào đó trong cơ thể quả thật rất thoải mái nhưng đồng thời cũng khiến y cảm thấy đau, cùng lúc đó, sức nóng trong cơ thể lại đột ngột dồn xuống khiến y hoảng sợ tìm cách né tránh.Nhưng mọi chuyện nơi đây đâu đến lượt y làm chủ!Chiếc lưỡi của sắc lang từ chậm rãi ôn nhu nhanh chóng chuyển sang mạnh bạo xâm chiếm, không ngừng đẩy mạnh vào trong.Cảm nhận được độ chặt khít không ngừng co rút của mật động mỏng manh, cộng thêm mùi máu tươi thoang thoảng truyền đến khiến Thiên Vũ gần như mất hết lý trí, quên luôn cả mục đích ban đầu là chủ yếu muốn nai con được thỏa mãn mà đặt phân thân to dài đẩy mạnh vào cửa động.Thiên Ngọc thét lên đau đớn mặc dù hắn tiến vào chưa được mấy phân, vì thế hắn bực bội nghĩ thầm đôi khi sự nhỏ hẹp mà hắn thích nhất của đối phương trong lúc này lại là thứ khiến hắn dễ dàng phát cáu nhất!Dừng lại động tác, Thiên Vũ ôm lấy y dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, cứ thả lỏng, ngươi rất nhanh sẽ không đau, Thiên Ngọc ngoan…”“Không không… đừng… xin ngươi… đừng mà…”Thiên Ngọc lắc đầu nguầy nguậy bám chặt lấy hắn ra sức cầu xin. Y thực sự rất đau, rất đau, và lý trí không mấy thanh tỉnh của y lại vô cùng minh bạch kế tiếp cơn đau ấy còn tăng tiến đến mức nào.Thiên Vũ thở dài nhíu mày khó chịu, tại sao nơi đó đã được bôi trơn làm ẩm, cộng thêm thuốc k*ch t*nh bổ trợ, thậm chí đã g*** h*p mấy lần chứ không phải là lần đầu khai bao, mà nó vẫn như cũ nhỏ hẹp vô cùng, không hề bị nới rộng ra thêm dù chỉ một chút.Thấy Thiên Ngọc càng lúc càng đau, Thiên Vũ đành bất đắc dĩ rút ra dùng tay giải quyết. có lẽ nhanh chóng khiến y xuất ra giải phóng hết tác dụng của Lạc Mộng, rồi dùng thuốc mê cho y ngủ một giấc, sau đó chậm rãi thưởng thức món ngon cũng không phải là ý tồi, ít nhất y sẽ không phải chịu nhiều đau đớn.Thiên Vũ tiếp tục cúi xuống an ủi phân thân của nai con, biểu cảm khó chịu sợ hãi của y nhanh chóng được thay thế bởi khuôn mặt ửng hồng thỏa mãn.Chẳng bao lâu sau, dưới sự dìu dắt tận tâm tận tụy của Đường Thiên Vũ, Thiên Ngọc đã đạt đến cao trào.Vì vừa làm vừa suy nghĩ ngẩn ngơ nên khi Thiên Ngọc đến mà không hề có biểu hiện nào báo trước khiến hắn không kịp dứt ra, kết quả toàn bộ chất lỏng trong suốt ấm nóng của Thiên Ngọc đều được khoang miệng của hắn hoàn toàn giữ trọn.Thiên Vũ phân vân trong giây lát không biết có nên nhả ra hay không, thứ này dù sao cũng không phải là thứ mình nên nuốt xuống, nhưng mùi vị ngòn ngọt thơm thơm khá giống với mùi sữa khiến hắn cảm thấy quyến luyến tiếc nuối không thôi, cuối cùng mặc kệ cho lý trí cứ đang tranh cãi ầm ỹ, hắn cứ thế mà nuốt ực vào, sau đó còn l**m mép như thể vừa đánh chén một món cao lương mỹ vị!

Thiên Vũ cố nhịn xuống d*c v*ng của bản thân để giúp nai con phát tán bớt dược tính, nhưng thực sự, hắn đã kiềm chế đến cực điểm rồi!

Mặc kệ sự vùng vẫy do sợ đau của nai con, Thiên Vũ chẳng nói chẳng rằng dùng tay ôm chặt lấy hai b*p đ** tr*ng n*n kéo dạt sang hai bên, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào lỗ nhỏ trên n*m c*n non nớt.

“Ưm!”

Thiên Ngọc hoảng loạn ưỡn người, cảm giác này so với lúc nãy càng thêm kịch liệt, cứ như mọi thứ trong cơ thể sắp theo lỗ nhỏ đó mà tuôn ra.

Sắc lang hài lòng l**m láp thêm vài cái rồi mới dần dần từ tốn thực hiện dâm ý cuồn cuộn không ngừng lởn vởn trong đầu.

Hắn dứt ra, tính toán thật kỹ thời điểm Thiên Ngọc đạt c*c kh***, lúc đó Thiên Ngọc sẽ vì quá mức k*ch th*ch mà không thể tiếp tục tiếp nhận thêm, vì thế, hắn quyết định ngay lúc này chuyển sang “chuẩn bị” kỹ lưỡng để khi y có quá đau thì vẫn còn có kh*** c*m nơi n*m c*n làm y dịu xuống.

Lưỡi hắn lướt nhẹ qua hai viên tiểu cầu nhỏ nhắn rồi ôn nhu l**m một vòng tại huyệt khẩu nhỏ bé mê người vẫn còn vương chút máu.

Thấy Thiên Ngọc vẫn đắm chìm trong đê mê dục tính chưa có biểu hiện phản kháng, Thiên Vũ càng có thêm động lực nhè nhẹ đẩy lưỡi tiến vào.

“Ahh…ư….” – Thiên Ngọc khép chân nắm chặt lấy tóc hắn cố gắng đẩy ra.

Cảm giác khi thứ mềm mại âm ấm kia xông vào nơi nào đó trong cơ thể quả thật rất thoải mái nhưng đồng thời cũng khiến y cảm thấy đau, cùng lúc đó, sức nóng trong cơ thể lại đột ngột dồn xuống khiến y hoảng sợ tìm cách né tránh.

Nhưng mọi chuyện nơi đây đâu đến lượt y làm chủ!

Chiếc lưỡi của sắc lang từ chậm rãi ôn nhu nhanh chóng chuyển sang mạnh bạo xâm chiếm, không ngừng đẩy mạnh vào trong.

Cảm nhận được độ chặt khít không ngừng co rút của mật động mỏng manh, cộng thêm mùi máu tươi thoang thoảng truyền đến khiến Thiên Vũ gần như mất hết lý trí, quên luôn cả mục đích ban đầu là chủ yếu muốn nai con được thỏa mãn mà đặt phân thân to dài đẩy mạnh vào cửa động.

Thiên Ngọc thét lên đau đớn mặc dù hắn tiến vào chưa được mấy phân, vì thế hắn bực bội nghĩ thầm đôi khi sự nhỏ hẹp mà hắn thích nhất của đối phương trong lúc này lại là thứ khiến hắn dễ dàng phát cáu nhất!

Dừng lại động tác, Thiên Vũ ôm lấy y dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, cứ thả lỏng, ngươi rất nhanh sẽ không đau, Thiên Ngọc ngoan…”

“Không không… đừng… xin ngươi… đừng mà…”

Thiên Ngọc lắc đầu nguầy nguậy bám chặt lấy hắn ra sức cầu xin. Y thực sự rất đau, rất đau, và lý trí không mấy thanh tỉnh của y lại vô cùng minh bạch kế tiếp cơn đau ấy còn tăng tiến đến mức nào.

Thiên Vũ thở dài nhíu mày khó chịu, tại sao nơi đó đã được bôi trơn làm ẩm, cộng thêm thuốc k*ch t*nh bổ trợ, thậm chí đã g*** h*p mấy lần chứ không phải là lần đầu khai bao, mà nó vẫn như cũ nhỏ hẹp vô cùng, không hề bị nới rộng ra thêm dù chỉ một chút.

Thấy Thiên Ngọc càng lúc càng đau, Thiên Vũ đành bất đắc dĩ rút ra dùng tay giải quyết. có lẽ nhanh chóng khiến y xuất ra giải phóng hết tác dụng của Lạc Mộng, rồi dùng thuốc mê cho y ngủ một giấc, sau đó chậm rãi thưởng thức món ngon cũng không phải là ý tồi, ít nhất y sẽ không phải chịu nhiều đau đớn.

Thiên Vũ tiếp tục cúi xuống an ủi phân thân của nai con, biểu cảm khó chịu sợ hãi của y nhanh chóng được thay thế bởi khuôn mặt ửng hồng thỏa mãn.

Chẳng bao lâu sau, dưới sự dìu dắt tận tâm tận tụy của Đường Thiên Vũ, Thiên Ngọc đã đạt đến cao trào.

Vì vừa làm vừa suy nghĩ ngẩn ngơ nên khi Thiên Ngọc đến mà không hề có biểu hiện nào báo trước khiến hắn không kịp dứt ra, kết quả toàn bộ chất lỏng trong suốt ấm nóng của Thiên Ngọc đều được khoang miệng của hắn hoàn toàn giữ trọn.

Thiên Vũ phân vân trong giây lát không biết có nên nhả ra hay không, thứ này dù sao cũng không phải là thứ mình nên nuốt xuống, nhưng mùi vị ngòn ngọt thơm thơm khá giống với mùi sữa khiến hắn cảm thấy quyến luyến tiếc nuối không thôi, cuối cùng mặc kệ cho lý trí cứ đang tranh cãi ầm ỹ, hắn cứ thế mà nuốt ực vào, sau đó còn l**m mép như thể vừa đánh chén một món cao lương mỹ vị!

Sắc Lang Phụ ThânTác giả: Băng BăngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹĐường Thiên Vũ – đó là cái tên mà suốt đời này y không bao giờ quên được. Hắn ngọc thụ lâm phong, tài hoa anh tuấn, hắn văn võ song toàn lại là đệ nhất phú thương, là người mà bất cứ ai trong thiên hạ cũng đều phải âm thầm ngưỡng mộ, hắn – lại là phụ thân của y! Chỉ tiếc là hai tiếng “phụ thân” kia y chưa bao giờ được gọi. Tại sao ư? Kể ra thì đó là một câu chuyện khá dài, y cũng không rõ, chỉ nghe lóm bọn hạ nhân kháo nhau rằng, y được sinh ra là do mối tình phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt của Đường Thiên Vũ thời niên thiếu, mà mẹ y lại là một kỹ nữ tầm thường hết sức đáng khinh, nhưng đó cũng chưa phải lý do chính để y bị vứt ở xó sỉnh tồi tàn hoang phế của Đường gia, cái chính yếu đó là : y bị coi là đứa con của quỷ. Nghe cũng thật nực cười, nhưng đó lại là sự thật. Y ra đời sau khi mẹ y đã tạ thế. Đứa con của quỷ! Phải ! Vì người chết không thể sinh con .Y là oan nghiệt, là sự nguyền rủa mà mẹ y đã để lại trên thế giới này. Y chưa bao giờ hận mẹ, vì nói cho cùng, nàng cũng là một… Thiên Vũ cố nhịn xuống d*c v*ng của bản thân để giúp nai con phát tán bớt dược tính, nhưng thực sự, hắn đã kiềm chế đến cực điểm rồi!Mặc kệ sự vùng vẫy do sợ đau của nai con, Thiên Vũ chẳng nói chẳng rằng dùng tay ôm chặt lấy hai b*p đ** tr*ng n*n kéo dạt sang hai bên, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào lỗ nhỏ trên n*m c*n non nớt.“Ưm!”Thiên Ngọc hoảng loạn ưỡn người, cảm giác này so với lúc nãy càng thêm kịch liệt, cứ như mọi thứ trong cơ thể sắp theo lỗ nhỏ đó mà tuôn ra.Sắc lang hài lòng l**m láp thêm vài cái rồi mới dần dần từ tốn thực hiện dâm ý cuồn cuộn không ngừng lởn vởn trong đầu.Hắn dứt ra, tính toán thật kỹ thời điểm Thiên Ngọc đạt c*c kh***, lúc đó Thiên Ngọc sẽ vì quá mức k*ch th*ch mà không thể tiếp tục tiếp nhận thêm, vì thế, hắn quyết định ngay lúc này chuyển sang “chuẩn bị” kỹ lưỡng để khi y có quá đau thì vẫn còn có kh*** c*m nơi n*m c*n làm y dịu xuống.Lưỡi hắn lướt nhẹ qua hai viên tiểu cầu nhỏ nhắn rồi ôn nhu l**m một vòng tại huyệt khẩu nhỏ bé mê người vẫn còn vương chút máu.Thấy Thiên Ngọc vẫn đắm chìm trong đê mê dục tính chưa có biểu hiện phản kháng, Thiên Vũ càng có thêm động lực nhè nhẹ đẩy lưỡi tiến vào.“Ahh…ư….” – Thiên Ngọc khép chân nắm chặt lấy tóc hắn cố gắng đẩy ra.Cảm giác khi thứ mềm mại âm ấm kia xông vào nơi nào đó trong cơ thể quả thật rất thoải mái nhưng đồng thời cũng khiến y cảm thấy đau, cùng lúc đó, sức nóng trong cơ thể lại đột ngột dồn xuống khiến y hoảng sợ tìm cách né tránh.Nhưng mọi chuyện nơi đây đâu đến lượt y làm chủ!Chiếc lưỡi của sắc lang từ chậm rãi ôn nhu nhanh chóng chuyển sang mạnh bạo xâm chiếm, không ngừng đẩy mạnh vào trong.Cảm nhận được độ chặt khít không ngừng co rút của mật động mỏng manh, cộng thêm mùi máu tươi thoang thoảng truyền đến khiến Thiên Vũ gần như mất hết lý trí, quên luôn cả mục đích ban đầu là chủ yếu muốn nai con được thỏa mãn mà đặt phân thân to dài đẩy mạnh vào cửa động.Thiên Ngọc thét lên đau đớn mặc dù hắn tiến vào chưa được mấy phân, vì thế hắn bực bội nghĩ thầm đôi khi sự nhỏ hẹp mà hắn thích nhất của đối phương trong lúc này lại là thứ khiến hắn dễ dàng phát cáu nhất!Dừng lại động tác, Thiên Vũ ôm lấy y dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, cứ thả lỏng, ngươi rất nhanh sẽ không đau, Thiên Ngọc ngoan…”“Không không… đừng… xin ngươi… đừng mà…”Thiên Ngọc lắc đầu nguầy nguậy bám chặt lấy hắn ra sức cầu xin. Y thực sự rất đau, rất đau, và lý trí không mấy thanh tỉnh của y lại vô cùng minh bạch kế tiếp cơn đau ấy còn tăng tiến đến mức nào.Thiên Vũ thở dài nhíu mày khó chịu, tại sao nơi đó đã được bôi trơn làm ẩm, cộng thêm thuốc k*ch t*nh bổ trợ, thậm chí đã g*** h*p mấy lần chứ không phải là lần đầu khai bao, mà nó vẫn như cũ nhỏ hẹp vô cùng, không hề bị nới rộng ra thêm dù chỉ một chút.Thấy Thiên Ngọc càng lúc càng đau, Thiên Vũ đành bất đắc dĩ rút ra dùng tay giải quyết. có lẽ nhanh chóng khiến y xuất ra giải phóng hết tác dụng của Lạc Mộng, rồi dùng thuốc mê cho y ngủ một giấc, sau đó chậm rãi thưởng thức món ngon cũng không phải là ý tồi, ít nhất y sẽ không phải chịu nhiều đau đớn.Thiên Vũ tiếp tục cúi xuống an ủi phân thân của nai con, biểu cảm khó chịu sợ hãi của y nhanh chóng được thay thế bởi khuôn mặt ửng hồng thỏa mãn.Chẳng bao lâu sau, dưới sự dìu dắt tận tâm tận tụy của Đường Thiên Vũ, Thiên Ngọc đã đạt đến cao trào.Vì vừa làm vừa suy nghĩ ngẩn ngơ nên khi Thiên Ngọc đến mà không hề có biểu hiện nào báo trước khiến hắn không kịp dứt ra, kết quả toàn bộ chất lỏng trong suốt ấm nóng của Thiên Ngọc đều được khoang miệng của hắn hoàn toàn giữ trọn.Thiên Vũ phân vân trong giây lát không biết có nên nhả ra hay không, thứ này dù sao cũng không phải là thứ mình nên nuốt xuống, nhưng mùi vị ngòn ngọt thơm thơm khá giống với mùi sữa khiến hắn cảm thấy quyến luyến tiếc nuối không thôi, cuối cùng mặc kệ cho lý trí cứ đang tranh cãi ầm ỹ, hắn cứ thế mà nuốt ực vào, sau đó còn l**m mép như thể vừa đánh chén một món cao lương mỹ vị!

Chương 18