-Tiểu thư ơi người dậy đi mà tiểu thư ơi .Chị người hầu muốn bật khóc với cái người quấn cái chăn như con tằm lên người đang trong mộng đẹp Cái người ở trong chăn vẫn tiếp tục công việc của mình là ngủ (lạy bà dậy đi cho con viết tiếp truyện -.-) -Sao vậy .Hàn Khải Minh mở cửa bước vào -Thưa thiếu gia goi quài mà tiểu thư không chịu dậy -Đi ra đi ,để tôi .Minh nói -vâng .cô người hầu bước ra ngoài , vẻ vui mặt tươi vui vì đã thoát khỏi cô Khải Minh thở dài nhìn cô em gái bé bỏng của mình không nỡ đánh thức nhưng mà cô phải dậy để ăn TRƯA nữa chứ (phục cái bà này thiệt) -Tuyết San bảo bối , dậy nào em -Khải Minh mỉm cười nói , anh yêu thương cô lắm ,anh chỉ ấm áp với cô thôi.Anh tự hứa với mình sẽ cưng chiều cô cho tới khi gả cho người con trai khác,mà anh coi là có thể chăm sóc được em gái mình.Nghỉ tới đây anh hơi đau lòng khi bảo bối anh nâng niu bấy lâu phải đem gả cho người khác nhưng trước khi đem gả bảo bối đồng thời là tiểu tổ tông này thì phải đánh thức cô dậy trước đã. -Ô ,cô…
Chương 4: Gặp nhau ,cô bé này đáng yêu thật
Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của AnhTác giả: SynTruyện Ngôn Tình-Tiểu thư ơi người dậy đi mà tiểu thư ơi .Chị người hầu muốn bật khóc với cái người quấn cái chăn như con tằm lên người đang trong mộng đẹp Cái người ở trong chăn vẫn tiếp tục công việc của mình là ngủ (lạy bà dậy đi cho con viết tiếp truyện -.-) -Sao vậy .Hàn Khải Minh mở cửa bước vào -Thưa thiếu gia goi quài mà tiểu thư không chịu dậy -Đi ra đi ,để tôi .Minh nói -vâng .cô người hầu bước ra ngoài , vẻ vui mặt tươi vui vì đã thoát khỏi cô Khải Minh thở dài nhìn cô em gái bé bỏng của mình không nỡ đánh thức nhưng mà cô phải dậy để ăn TRƯA nữa chứ (phục cái bà này thiệt) -Tuyết San bảo bối , dậy nào em -Khải Minh mỉm cười nói , anh yêu thương cô lắm ,anh chỉ ấm áp với cô thôi.Anh tự hứa với mình sẽ cưng chiều cô cho tới khi gả cho người con trai khác,mà anh coi là có thể chăm sóc được em gái mình.Nghỉ tới đây anh hơi đau lòng khi bảo bối anh nâng niu bấy lâu phải đem gả cho người khác nhưng trước khi đem gả bảo bối đồng thời là tiểu tổ tông này thì phải đánh thức cô dậy trước đã. -Ô ,cô… Bước vào biệt thự hắn không nói gì hết liền đi lên lầu ,cởi caravat ra rồi nằm lên chiếc giường rộng 2 mét (cái này thì tác giả cũng muốn :-Tôi nói cho cậu biết ,muốn đạp tôi ra khỏi xe ? Được cứ việc chỉ sợ sau đó đừng có mà giở trò khóc lóc thì tôi sẽ tha cho cậu . Hắn lù lù đứng sau cậu, lúc nãy hắn thấy mình hơi quá nên định xuống ai ngờ tên này suy nghĩ bậy bạ .Thật hết nói nổi mà!-Á ! Con mẹ nó hết hồn . Cậu la lên ,một lúc sau mới hoàn hồn ."Cái thằng làm mình hết hồn mà sao nó đoán được , tâm linh hả trời ? Mà may là hôm nay không có người giúp việc tới không thì mình sẽ bị một phen mất mặt chết mất" . Cậu nhìn hắn-Bây giờ muốn ra ngoài với tôi không ? Mà sẵn đây cũng nói với cậu ,tôi là một người thường nên đừng có cho cho tôi là nhà bói toán tâm linh gì nữa . Hắn nhìn cậuCậu ứ họng ,cái gì hắn cũng biết ? Thôi thì chiều hắn vậy .Cậu khuôn mặt uẩn khuất ra gara lấy xe.Hai người dừng lại bên quán coffee chọn bàn khuất nhâm nhi ly coffee. Cậu quay qua quay lại liền thấy một cô nhóc đâng yêu đang đọc cái gì đó hình như có từ "Kuroko no basket" thì phải khuôn mặt phồng mang trợn má rồi chửi lầm bầm ai đó nhưng hình như là trong truyện thì phải ? Hình ảnh đáng yêu đó đã lọt vào mắt hắn ,hắn nhìn cô như sinh vật lạ rồi lại mỉm cười nhẹ với cái cô bé này, cậu quay qua thì thấy nụ cười của hắn , cậu như muốn đạp đầu vào tường ,là hắn cười ? đùa sao ? Bây giờ cậu liền muốn đến bên cạnh cô bé đó mà tung hô cô là thần thánhNhạc chuông nổi lên , Nó-Hàn Tuyết San uống một ngụm nước rồi bắt máy :-anh hai , gọi em có chuyện gì a? . Nó vẫn cầm cuôsn truyện đọc-Tuyết san, em là đang ở đâu ? .Anh lo lắng hỏi-em là đang ở quán cà phê .anh hai không cần lo .nos mỉm cười đáp-vậy thì được .anh nhẹ nhõm hẳn tưởng nó bị gì chứ-Mà anh này thật bực chết mà , sao tác giả lại vậy chứ Aoimine của em bị khi dễ lại bị mọi người xem là mê gái ,anh nói thử xem có tức hay không ? . Nó nói nột tràng-rồi rồi là anh gì đó của em là không mê gái .Anh thật hết nói nổi , sao nó lại mê truyện vậy chứ-Đúng đúng mà em cúp máy đây bai anh nhé anh hai . Nó nói rồi cúp điện thoạiCuộc trò truyện của hai anh em nó đã lotj vào tai anh và cậu . Cậu và anh cũng bó tay với cô bé này nhưng mà nhìn nó trông đáng yêu ,2 trái tim của họ bắt đầu lỗi nhịp vô thức nhìn cô rồi quay ra ngoài cửa sổ nhìn trời . Tuyết San sao ? Cái tên này đã được anh và cậu ghi nhớ !
Bước vào biệt thự hắn không nói gì hết liền đi lên lầu ,cởi caravat ra rồi nằm lên chiếc giường rộng 2 mét (cái này thì tác giả cũng muốn :
-Tôi nói cho cậu biết ,muốn đạp tôi ra khỏi xe ? Được cứ việc chỉ sợ sau đó đừng có mà giở trò khóc lóc thì tôi sẽ tha cho cậu . Hắn lù lù đứng sau cậu, lúc nãy hắn thấy mình hơi quá nên định xuống ai ngờ tên này suy nghĩ bậy bạ .Thật hết nói nổi mà!
-Á ! Con mẹ nó hết hồn . Cậu la lên ,một lúc sau mới hoàn hồn ."Cái thằng làm mình hết hồn mà sao nó đoán được , tâm linh hả trời ? Mà may là hôm nay không có người giúp việc tới không thì mình sẽ bị một phen mất mặt chết mất" . Cậu nhìn hắn
-Bây giờ muốn ra ngoài với tôi không ? Mà sẵn đây cũng nói với cậu ,tôi là một người thường nên đừng có cho cho tôi là nhà bói toán tâm linh gì nữa . Hắn nhìn cậu
Cậu ứ họng ,cái gì hắn cũng biết ? Thôi thì chiều hắn vậy .Cậu khuôn mặt uẩn khuất ra gara lấy xe.
Hai người dừng lại bên quán coffee chọn bàn khuất nhâm nhi ly coffee. Cậu quay qua quay lại liền thấy một cô nhóc đâng yêu đang đọc cái gì đó hình như có từ "Kuroko no basket" thì phải khuôn mặt phồng mang trợn má rồi chửi lầm bầm ai đó nhưng hình như là trong truyện thì phải ? Hình ảnh đáng yêu đó đã lọt vào mắt hắn ,hắn nhìn cô như sinh vật lạ rồi lại mỉm cười nhẹ với cái cô bé này, cậu quay qua thì thấy nụ cười của hắn , cậu như muốn đạp đầu vào tường ,là hắn cười ? đùa sao ? Bây giờ cậu liền muốn đến bên cạnh cô bé đó mà tung hô cô là thần thánh
Nhạc chuông nổi lên , Nó-Hàn Tuyết San uống một ngụm nước rồi bắt máy :
-anh hai , gọi em có chuyện gì a? . Nó vẫn cầm cuôsn truyện đọc
-Tuyết san, em là đang ở đâu ? .Anh lo lắng hỏi
-em là đang ở quán cà phê .anh hai không cần lo .nos mỉm cười đáp
-vậy thì được .anh nhẹ nhõm hẳn tưởng nó bị gì chứ
-Mà anh này thật bực chết mà , sao tác giả lại vậy chứ Aoimine của em bị khi dễ lại bị mọi người xem là mê gái ,anh nói thử xem có tức hay không ? . Nó nói nột tràng
-rồi rồi là anh gì đó của em là không mê gái .Anh thật hết nói nổi , sao nó lại mê truyện vậy chứ
-Đúng đúng mà em cúp máy đây bai anh nhé anh hai . Nó nói rồi cúp điện thoại
Cuộc trò truyện của hai anh em nó đã lotj vào tai anh và cậu . Cậu và anh cũng bó tay với cô bé này nhưng mà nhìn nó trông đáng yêu ,2 trái tim của họ bắt đầu lỗi nhịp vô thức nhìn cô rồi quay ra ngoài cửa sổ nhìn trời . Tuyết San sao ? Cái tên này đã được anh và cậu ghi nhớ !
Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của AnhTác giả: SynTruyện Ngôn Tình-Tiểu thư ơi người dậy đi mà tiểu thư ơi .Chị người hầu muốn bật khóc với cái người quấn cái chăn như con tằm lên người đang trong mộng đẹp Cái người ở trong chăn vẫn tiếp tục công việc của mình là ngủ (lạy bà dậy đi cho con viết tiếp truyện -.-) -Sao vậy .Hàn Khải Minh mở cửa bước vào -Thưa thiếu gia goi quài mà tiểu thư không chịu dậy -Đi ra đi ,để tôi .Minh nói -vâng .cô người hầu bước ra ngoài , vẻ vui mặt tươi vui vì đã thoát khỏi cô Khải Minh thở dài nhìn cô em gái bé bỏng của mình không nỡ đánh thức nhưng mà cô phải dậy để ăn TRƯA nữa chứ (phục cái bà này thiệt) -Tuyết San bảo bối , dậy nào em -Khải Minh mỉm cười nói , anh yêu thương cô lắm ,anh chỉ ấm áp với cô thôi.Anh tự hứa với mình sẽ cưng chiều cô cho tới khi gả cho người con trai khác,mà anh coi là có thể chăm sóc được em gái mình.Nghỉ tới đây anh hơi đau lòng khi bảo bối anh nâng niu bấy lâu phải đem gả cho người khác nhưng trước khi đem gả bảo bối đồng thời là tiểu tổ tông này thì phải đánh thức cô dậy trước đã. -Ô ,cô… Bước vào biệt thự hắn không nói gì hết liền đi lên lầu ,cởi caravat ra rồi nằm lên chiếc giường rộng 2 mét (cái này thì tác giả cũng muốn :-Tôi nói cho cậu biết ,muốn đạp tôi ra khỏi xe ? Được cứ việc chỉ sợ sau đó đừng có mà giở trò khóc lóc thì tôi sẽ tha cho cậu . Hắn lù lù đứng sau cậu, lúc nãy hắn thấy mình hơi quá nên định xuống ai ngờ tên này suy nghĩ bậy bạ .Thật hết nói nổi mà!-Á ! Con mẹ nó hết hồn . Cậu la lên ,một lúc sau mới hoàn hồn ."Cái thằng làm mình hết hồn mà sao nó đoán được , tâm linh hả trời ? Mà may là hôm nay không có người giúp việc tới không thì mình sẽ bị một phen mất mặt chết mất" . Cậu nhìn hắn-Bây giờ muốn ra ngoài với tôi không ? Mà sẵn đây cũng nói với cậu ,tôi là một người thường nên đừng có cho cho tôi là nhà bói toán tâm linh gì nữa . Hắn nhìn cậuCậu ứ họng ,cái gì hắn cũng biết ? Thôi thì chiều hắn vậy .Cậu khuôn mặt uẩn khuất ra gara lấy xe.Hai người dừng lại bên quán coffee chọn bàn khuất nhâm nhi ly coffee. Cậu quay qua quay lại liền thấy một cô nhóc đâng yêu đang đọc cái gì đó hình như có từ "Kuroko no basket" thì phải khuôn mặt phồng mang trợn má rồi chửi lầm bầm ai đó nhưng hình như là trong truyện thì phải ? Hình ảnh đáng yêu đó đã lọt vào mắt hắn ,hắn nhìn cô như sinh vật lạ rồi lại mỉm cười nhẹ với cái cô bé này, cậu quay qua thì thấy nụ cười của hắn , cậu như muốn đạp đầu vào tường ,là hắn cười ? đùa sao ? Bây giờ cậu liền muốn đến bên cạnh cô bé đó mà tung hô cô là thần thánhNhạc chuông nổi lên , Nó-Hàn Tuyết San uống một ngụm nước rồi bắt máy :-anh hai , gọi em có chuyện gì a? . Nó vẫn cầm cuôsn truyện đọc-Tuyết san, em là đang ở đâu ? .Anh lo lắng hỏi-em là đang ở quán cà phê .anh hai không cần lo .nos mỉm cười đáp-vậy thì được .anh nhẹ nhõm hẳn tưởng nó bị gì chứ-Mà anh này thật bực chết mà , sao tác giả lại vậy chứ Aoimine của em bị khi dễ lại bị mọi người xem là mê gái ,anh nói thử xem có tức hay không ? . Nó nói nột tràng-rồi rồi là anh gì đó của em là không mê gái .Anh thật hết nói nổi , sao nó lại mê truyện vậy chứ-Đúng đúng mà em cúp máy đây bai anh nhé anh hai . Nó nói rồi cúp điện thoạiCuộc trò truyện của hai anh em nó đã lotj vào tai anh và cậu . Cậu và anh cũng bó tay với cô bé này nhưng mà nhìn nó trông đáng yêu ,2 trái tim của họ bắt đầu lỗi nhịp vô thức nhìn cô rồi quay ra ngoài cửa sổ nhìn trời . Tuyết San sao ? Cái tên này đã được anh và cậu ghi nhớ !