Tác giả:

-Tiểu thư ơi người dậy đi mà tiểu thư ơi .Chị người hầu muốn bật khóc với cái người quấn cái chăn như con tằm lên người đang trong mộng đẹp Cái người ở trong chăn vẫn tiếp tục công việc của mình là ngủ (lạy bà dậy đi cho con viết tiếp truyện -.-) -Sao vậy .Hàn Khải Minh mở cửa bước vào -Thưa thiếu gia goi quài mà tiểu thư không chịu dậy -Đi ra đi ,để tôi .Minh nói -vâng .cô người hầu bước ra ngoài , vẻ vui mặt tươi vui vì đã thoát khỏi cô Khải Minh thở dài nhìn cô em gái bé bỏng của mình không nỡ đánh thức nhưng mà cô phải dậy để ăn TRƯA nữa chứ (phục cái bà này thiệt) -Tuyết San bảo bối , dậy nào em -Khải Minh mỉm cười nói , anh yêu thương cô lắm ,anh chỉ ấm áp với cô thôi.Anh tự hứa với mình sẽ cưng chiều cô cho tới khi gả cho người con trai khác,mà anh coi là có thể chăm sóc được em gái mình.Nghỉ tới đây anh hơi đau lòng khi bảo bối anh nâng niu bấy lâu phải đem gả cho người khác nhưng trước khi đem gả bảo bối đồng thời là tiểu tổ tông này thì phải đánh thức cô dậy trước đã. -Ô ,cô…

Chương 17: Âm thanh ghê rợn :))

Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của AnhTác giả: SynTruyện Ngôn Tình-Tiểu thư ơi người dậy đi mà tiểu thư ơi .Chị người hầu muốn bật khóc với cái người quấn cái chăn như con tằm lên người đang trong mộng đẹp Cái người ở trong chăn vẫn tiếp tục công việc của mình là ngủ (lạy bà dậy đi cho con viết tiếp truyện -.-) -Sao vậy .Hàn Khải Minh mở cửa bước vào -Thưa thiếu gia goi quài mà tiểu thư không chịu dậy -Đi ra đi ,để tôi .Minh nói -vâng .cô người hầu bước ra ngoài , vẻ vui mặt tươi vui vì đã thoát khỏi cô Khải Minh thở dài nhìn cô em gái bé bỏng của mình không nỡ đánh thức nhưng mà cô phải dậy để ăn TRƯA nữa chứ (phục cái bà này thiệt) -Tuyết San bảo bối , dậy nào em -Khải Minh mỉm cười nói , anh yêu thương cô lắm ,anh chỉ ấm áp với cô thôi.Anh tự hứa với mình sẽ cưng chiều cô cho tới khi gả cho người con trai khác,mà anh coi là có thể chăm sóc được em gái mình.Nghỉ tới đây anh hơi đau lòng khi bảo bối anh nâng niu bấy lâu phải đem gả cho người khác nhưng trước khi đem gả bảo bối đồng thời là tiểu tổ tông này thì phải đánh thức cô dậy trước đã. -Ô ,cô… Trong khi được bác sĩ x** n*n, Gia Phong muốn điên đầu cả lên,mà Tuyết San chính là thủ phạm :)))-Á ,này chú nhẹ nhẹ một chút đi , á này chú à ._Tuyết San rống họng lên mà hét , thính giác của bác sĩ và Gia phong bị dả kích nặng nề-Tuyết san, im lặng không hét nữa ._Hiện giờ hắn muốn liệt đi đôi tai của mình rồiLặng Hạo định quay lại trả giày cho nó và lấy Balô thì đứng khựng lại ngay cửa "sao trong phòng này nghe tiếng gì kinh dị quá vậy", quyết định mở cửa ra thì tiếng một ngày rõ hơn , cậu và hắn bình tĩnh như vậy cũng làm hai người muốn đứng tim "Đôi tai ơi, xin lỗi phải để mày chịu áp lực lớn rồi" :))))Lăng Hạo đứng bất động ở đó "Có thể hay không nếu như xảy ra một trận đánh nhau mà đem cậu ấy ra thì khả năng của cậu ấy có thể làm cho đối thủ tâm phục khẩu phục"--------------------sau một thời gian "dài"--------------------Chân nó được bó lại một cách cẩn thận và chắc chắn-Chân tôi bó rất chắc chắn , có thể cử động dược rồi ._Ông bác sĩ tai ù ù-Chân không đau nữa rồi , cảm ơn bác sĩ ._Tuyết san cảm thấy khoẻ hẳn ra-Nhưng mà tiểu thư , người có thể đi hay chạy chậm được , nhưng đừng làm quá sức ._ông bác sĩ căn dặn nó-Được rồi , ông ra ngoài đi ._Lăng Hạo "bất động" nãy giờ cũng bỏ đôi giày của nó xuống và nói với ông ta , rồi lại xách Balô của mình lên vai-Đỡ hơn chưa vậy Tuyết San ? ._Lăng Hạo nhìn chan Tuyết san hỏi-Chắc chắn đỡ rồi ,năng lượng có thừa , chẳng phải là cô rống tôi cũng tưởng là khủng long chưa tuyệt chủng hết chứ ._Gia Phong thở dài .Tuyết San lườm hắn-Thôi vậy , cậu nghỉ ngơi đi ._Lăng Hạo với Gia phong ra ngoài-Ừm , cảm ơn hai người ._Tuyết San cườiLăng Hạo đóng của lại xoay qua Gia Phong-Tính cách của cậu ấy cho đến giờ vẫn như thế nhỉ ._Cậu nhìn vào của phòng của Tuyết San cười-Đúng vậy , vẫn như thế ._Gia phong cũng mỉm cười theo-Cậu định không cho Tuyết San biết ? ._Gia Phong nhìn thẳng vào mắt Lăng Hạo-Ừ , không muốn .Mà, về thôi ._Lăng Hạo bước về phòng mỗi người một hướng .-Lăng Hạo à , cậu quả thật cũng quá ích kỷ đi ._Gia phong trước khi về phong liền lướt qua Lăng Hạo , nhỏ tiếng đủ để hay người nghe .Nghe đến đây Lăng Hạo chỉ biết nở nụ cười nhẹ

Trong khi được bác sĩ x** n*n, Gia Phong muốn điên đầu cả lên,mà Tuyết San chính là thủ phạm :)))

-Á ,này chú nhẹ nhẹ một chút đi , á này chú à ._Tuyết San rống họng lên mà hét , thính giác của bác sĩ và Gia phong bị dả kích nặng nề

-Tuyết san, im lặng không hét nữa ._Hiện giờ hắn muốn liệt đi đôi tai của mình rồi

Lặng Hạo định quay lại trả giày cho nó và lấy Balô thì đứng khựng lại ngay cửa "sao trong phòng này nghe tiếng gì kinh dị quá vậy", quyết định mở cửa ra thì tiếng một ngày rõ hơn , cậu và hắn bình tĩnh như vậy cũng làm hai người muốn đứng tim "Đôi tai ơi, xin lỗi phải để mày chịu áp lực lớn rồi" :))))

Lăng Hạo đứng bất động ở đó "Có thể hay không nếu như xảy ra một trận đánh nhau mà đem cậu ấy ra thì khả năng của cậu ấy có thể làm cho đối thủ tâm phục khẩu phục"

--------------------sau một thời gian "dài"--------------------

Chân nó được bó lại một cách cẩn thận và chắc chắn

-Chân tôi bó rất chắc chắn , có thể cử động dược rồi ._Ông bác sĩ tai ù ù

-Chân không đau nữa rồi , cảm ơn bác sĩ ._Tuyết san cảm thấy khoẻ hẳn ra

-Nhưng mà tiểu thư , người có thể đi hay chạy chậm được , nhưng đừng làm quá sức ._ông bác sĩ căn dặn nó

-Được rồi , ông ra ngoài đi ._Lăng Hạo "bất động" nãy giờ cũng bỏ đôi giày của nó xuống và nói với ông ta , rồi lại xách Balô của mình lên vai

-Đỡ hơn chưa vậy Tuyết San ? ._Lăng Hạo nhìn chan Tuyết san hỏi

-Chắc chắn đỡ rồi ,năng lượng có thừa , chẳng phải là cô rống tôi cũng tưởng là khủng long chưa tuyệt chủng hết chứ ._Gia Phong thở dài .Tuyết San lườm hắn

-Thôi vậy , cậu nghỉ ngơi đi ._Lăng Hạo với Gia phong ra ngoài

-Ừm , cảm ơn hai người ._Tuyết San cười

Lăng Hạo đóng của lại xoay qua Gia Phong

-Tính cách của cậu ấy cho đến giờ vẫn như thế nhỉ ._Cậu nhìn vào của phòng của Tuyết San cười

-Đúng vậy , vẫn như thế ._Gia phong cũng mỉm cười theo

-Cậu định không cho Tuyết San biết ? ._Gia Phong nhìn thẳng vào mắt Lăng Hạo

-Ừ , không muốn .Mà, về thôi ._Lăng Hạo bước về phòng mỗi người một hướng .

-Lăng Hạo à , cậu quả thật cũng quá ích kỷ đi ._Gia phong trước khi về phong liền lướt qua Lăng Hạo , nhỏ tiếng đủ để hay người nghe .Nghe đến đây Lăng Hạo chỉ biết nở nụ cười nhẹ

Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của AnhTác giả: SynTruyện Ngôn Tình-Tiểu thư ơi người dậy đi mà tiểu thư ơi .Chị người hầu muốn bật khóc với cái người quấn cái chăn như con tằm lên người đang trong mộng đẹp Cái người ở trong chăn vẫn tiếp tục công việc của mình là ngủ (lạy bà dậy đi cho con viết tiếp truyện -.-) -Sao vậy .Hàn Khải Minh mở cửa bước vào -Thưa thiếu gia goi quài mà tiểu thư không chịu dậy -Đi ra đi ,để tôi .Minh nói -vâng .cô người hầu bước ra ngoài , vẻ vui mặt tươi vui vì đã thoát khỏi cô Khải Minh thở dài nhìn cô em gái bé bỏng của mình không nỡ đánh thức nhưng mà cô phải dậy để ăn TRƯA nữa chứ (phục cái bà này thiệt) -Tuyết San bảo bối , dậy nào em -Khải Minh mỉm cười nói , anh yêu thương cô lắm ,anh chỉ ấm áp với cô thôi.Anh tự hứa với mình sẽ cưng chiều cô cho tới khi gả cho người con trai khác,mà anh coi là có thể chăm sóc được em gái mình.Nghỉ tới đây anh hơi đau lòng khi bảo bối anh nâng niu bấy lâu phải đem gả cho người khác nhưng trước khi đem gả bảo bối đồng thời là tiểu tổ tông này thì phải đánh thức cô dậy trước đã. -Ô ,cô… Trong khi được bác sĩ x** n*n, Gia Phong muốn điên đầu cả lên,mà Tuyết San chính là thủ phạm :)))-Á ,này chú nhẹ nhẹ một chút đi , á này chú à ._Tuyết San rống họng lên mà hét , thính giác của bác sĩ và Gia phong bị dả kích nặng nề-Tuyết san, im lặng không hét nữa ._Hiện giờ hắn muốn liệt đi đôi tai của mình rồiLặng Hạo định quay lại trả giày cho nó và lấy Balô thì đứng khựng lại ngay cửa "sao trong phòng này nghe tiếng gì kinh dị quá vậy", quyết định mở cửa ra thì tiếng một ngày rõ hơn , cậu và hắn bình tĩnh như vậy cũng làm hai người muốn đứng tim "Đôi tai ơi, xin lỗi phải để mày chịu áp lực lớn rồi" :))))Lăng Hạo đứng bất động ở đó "Có thể hay không nếu như xảy ra một trận đánh nhau mà đem cậu ấy ra thì khả năng của cậu ấy có thể làm cho đối thủ tâm phục khẩu phục"--------------------sau một thời gian "dài"--------------------Chân nó được bó lại một cách cẩn thận và chắc chắn-Chân tôi bó rất chắc chắn , có thể cử động dược rồi ._Ông bác sĩ tai ù ù-Chân không đau nữa rồi , cảm ơn bác sĩ ._Tuyết san cảm thấy khoẻ hẳn ra-Nhưng mà tiểu thư , người có thể đi hay chạy chậm được , nhưng đừng làm quá sức ._ông bác sĩ căn dặn nó-Được rồi , ông ra ngoài đi ._Lăng Hạo "bất động" nãy giờ cũng bỏ đôi giày của nó xuống và nói với ông ta , rồi lại xách Balô của mình lên vai-Đỡ hơn chưa vậy Tuyết San ? ._Lăng Hạo nhìn chan Tuyết san hỏi-Chắc chắn đỡ rồi ,năng lượng có thừa , chẳng phải là cô rống tôi cũng tưởng là khủng long chưa tuyệt chủng hết chứ ._Gia Phong thở dài .Tuyết San lườm hắn-Thôi vậy , cậu nghỉ ngơi đi ._Lăng Hạo với Gia phong ra ngoài-Ừm , cảm ơn hai người ._Tuyết San cườiLăng Hạo đóng của lại xoay qua Gia Phong-Tính cách của cậu ấy cho đến giờ vẫn như thế nhỉ ._Cậu nhìn vào của phòng của Tuyết San cười-Đúng vậy , vẫn như thế ._Gia phong cũng mỉm cười theo-Cậu định không cho Tuyết San biết ? ._Gia Phong nhìn thẳng vào mắt Lăng Hạo-Ừ , không muốn .Mà, về thôi ._Lăng Hạo bước về phòng mỗi người một hướng .-Lăng Hạo à , cậu quả thật cũng quá ích kỷ đi ._Gia phong trước khi về phong liền lướt qua Lăng Hạo , nhỏ tiếng đủ để hay người nghe .Nghe đến đây Lăng Hạo chỉ biết nở nụ cười nhẹ

Chương 17: Âm thanh ghê rợn :))