-Tiểu thư ơi người dậy đi mà tiểu thư ơi .Chị người hầu muốn bật khóc với cái người quấn cái chăn như con tằm lên người đang trong mộng đẹp Cái người ở trong chăn vẫn tiếp tục công việc của mình là ngủ (lạy bà dậy đi cho con viết tiếp truyện -.-) -Sao vậy .Hàn Khải Minh mở cửa bước vào -Thưa thiếu gia goi quài mà tiểu thư không chịu dậy -Đi ra đi ,để tôi .Minh nói -vâng .cô người hầu bước ra ngoài , vẻ vui mặt tươi vui vì đã thoát khỏi cô Khải Minh thở dài nhìn cô em gái bé bỏng của mình không nỡ đánh thức nhưng mà cô phải dậy để ăn TRƯA nữa chứ (phục cái bà này thiệt) -Tuyết San bảo bối , dậy nào em -Khải Minh mỉm cười nói , anh yêu thương cô lắm ,anh chỉ ấm áp với cô thôi.Anh tự hứa với mình sẽ cưng chiều cô cho tới khi gả cho người con trai khác,mà anh coi là có thể chăm sóc được em gái mình.Nghỉ tới đây anh hơi đau lòng khi bảo bối anh nâng niu bấy lâu phải đem gả cho người khác nhưng trước khi đem gả bảo bối đồng thời là tiểu tổ tông này thì phải đánh thức cô dậy trước đã. -Ô ,cô…
Chương 23: Đùa giỡn
Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của AnhTác giả: SynTruyện Ngôn Tình-Tiểu thư ơi người dậy đi mà tiểu thư ơi .Chị người hầu muốn bật khóc với cái người quấn cái chăn như con tằm lên người đang trong mộng đẹp Cái người ở trong chăn vẫn tiếp tục công việc của mình là ngủ (lạy bà dậy đi cho con viết tiếp truyện -.-) -Sao vậy .Hàn Khải Minh mở cửa bước vào -Thưa thiếu gia goi quài mà tiểu thư không chịu dậy -Đi ra đi ,để tôi .Minh nói -vâng .cô người hầu bước ra ngoài , vẻ vui mặt tươi vui vì đã thoát khỏi cô Khải Minh thở dài nhìn cô em gái bé bỏng của mình không nỡ đánh thức nhưng mà cô phải dậy để ăn TRƯA nữa chứ (phục cái bà này thiệt) -Tuyết San bảo bối , dậy nào em -Khải Minh mỉm cười nói , anh yêu thương cô lắm ,anh chỉ ấm áp với cô thôi.Anh tự hứa với mình sẽ cưng chiều cô cho tới khi gả cho người con trai khác,mà anh coi là có thể chăm sóc được em gái mình.Nghỉ tới đây anh hơi đau lòng khi bảo bối anh nâng niu bấy lâu phải đem gả cho người khác nhưng trước khi đem gả bảo bối đồng thời là tiểu tổ tông này thì phải đánh thức cô dậy trước đã. -Ô ,cô… Đứng trước cửa nhà của Lăng Hạo , à không nhà của "bọn họ", liền giơ tay nhấn liên tục lên chuông ,hiện tại trong nhà muốn điên khùng cô người làm liền hối hả chạy ra mở cửa .Phòng của Lăng Hạo mặc dù là phòng cách âm tốt nhưng cũng phải điên đầu lên, biết nó đã tới liền đi về phía cửa bước xuống dưới lầu .Thấy một cái đầu ló ló ở cửa-Nào , vào đi _Lăng Hạo đi qua người làm đi tới vịn nắm cửa mở ra kéo Tuyết San vào trong nhà-Rộng nha ._Tuyết San hô lên-Đây , có mang cho cậu ._Nó giơ chiếc hộp lên bên trong hộp là bánh kem-Mang tiếng là mang cho tớ , thế lát nữa NHỚ đừng có ăn ._Lăng Hạo xoa đầu nó-Xì ,cả tớ nữa ._Tuyết San liếc cậu-Phong đâu ? Mà nè phòng cậu ở đâu vậy ?._Tuyết San nổi tính rò mò-Phong có việc bận rồi mà hỏi phòng tớ làm gì ._Lăng Hạo trả lời-Ồ , để lên xem chứ sao nữa hay là...... ._Tuyết San lại liếc cậu , khuôn mặt gian xảo"Lại nghĩ tới cái gì bậy bạ nữa rồi " cậu nghi ngờ-là "Kim ốc tàng kiều" đúng không ._Tuyết San nói tiếp , rồi chỉ lên trên một căn phòng hồi nay có nhớ nhớ sơ sơ là cậu ra từ căn phòng đó -Phòng này đúng không ._Chạy lên căn phòng đó-"Kim ốc tàng kiều" gì chứ ._Lăng Hạo kéo nó vào lòng lại cốc một cái thật mạnh vào đầu nó rồi chạy lên phòng trước-Đau , bánh ơi mày đừng có bị gì ._Tuyết San kêu đau liền giơ hộp bánh lên xem xét "may quá không sao cả" rồi từ từ bước lên phòng của Lăng Hạo .Vừa đi vừa nhớ lại lúc Lăng Hạo kéo vào lòng rồi cườiLăng Hạo gấp gáp mở tủ cầm tờ giấy gì đó,liền nhét vào dưới đống sách rồi đóng tủ lại , thấy Tuyết San bước vào phòng rồi thì nhanh chóng quay người lại xem như không có chuyện gì
Đứng trước cửa nhà của Lăng Hạo , à không nhà của "bọn họ", liền giơ tay nhấn liên tục lên chuông ,hiện tại trong nhà muốn điên khùng cô người làm liền hối hả chạy ra mở cửa .Phòng của Lăng Hạo mặc dù là phòng cách âm tốt nhưng cũng phải điên đầu lên, biết nó đã tới liền đi về phía cửa bước xuống dưới lầu .Thấy một cái đầu ló ló ở cửa
-Nào , vào đi _Lăng Hạo đi qua người làm đi tới vịn nắm cửa mở ra kéo Tuyết San vào trong nhà
-Rộng nha ._Tuyết San hô lên
-Đây , có mang cho cậu ._Nó giơ chiếc hộp lên bên trong hộp là bánh kem
-Mang tiếng là mang cho tớ , thế lát nữa NHỚ đừng có ăn ._Lăng Hạo xoa đầu nó
-Xì ,cả tớ nữa ._Tuyết San liếc cậu
-Phong đâu ? Mà nè phòng cậu ở đâu vậy ?._Tuyết San nổi tính rò mò
-Phong có việc bận rồi mà hỏi phòng tớ làm gì ._Lăng Hạo trả lời
-Ồ , để lên xem chứ sao nữa hay là...... ._Tuyết San lại liếc cậu , khuôn mặt gian xảo
"Lại nghĩ tới cái gì bậy bạ nữa rồi " cậu nghi ngờ
-là "Kim ốc tàng kiều" đúng không ._Tuyết San nói tiếp , rồi chỉ lên trên một căn phòng hồi nay có nhớ nhớ sơ sơ là cậu ra từ căn phòng đó -Phòng này đúng không ._Chạy lên căn phòng đó
-"Kim ốc tàng kiều" gì chứ ._Lăng Hạo kéo nó vào lòng lại cốc một cái thật mạnh vào đầu nó rồi chạy lên phòng trước
-Đau , bánh ơi mày đừng có bị gì ._Tuyết San kêu đau liền giơ hộp bánh lên xem xét "may quá không sao cả" rồi từ từ bước lên phòng của Lăng Hạo .Vừa đi vừa nhớ lại lúc Lăng Hạo kéo vào lòng rồi cười
Lăng Hạo gấp gáp mở tủ cầm tờ giấy gì đó,liền nhét vào dưới đống sách rồi đóng tủ lại , thấy Tuyết San bước vào phòng rồi thì nhanh chóng quay người lại xem như không có chuyện gì
Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của AnhTác giả: SynTruyện Ngôn Tình-Tiểu thư ơi người dậy đi mà tiểu thư ơi .Chị người hầu muốn bật khóc với cái người quấn cái chăn như con tằm lên người đang trong mộng đẹp Cái người ở trong chăn vẫn tiếp tục công việc của mình là ngủ (lạy bà dậy đi cho con viết tiếp truyện -.-) -Sao vậy .Hàn Khải Minh mở cửa bước vào -Thưa thiếu gia goi quài mà tiểu thư không chịu dậy -Đi ra đi ,để tôi .Minh nói -vâng .cô người hầu bước ra ngoài , vẻ vui mặt tươi vui vì đã thoát khỏi cô Khải Minh thở dài nhìn cô em gái bé bỏng của mình không nỡ đánh thức nhưng mà cô phải dậy để ăn TRƯA nữa chứ (phục cái bà này thiệt) -Tuyết San bảo bối , dậy nào em -Khải Minh mỉm cười nói , anh yêu thương cô lắm ,anh chỉ ấm áp với cô thôi.Anh tự hứa với mình sẽ cưng chiều cô cho tới khi gả cho người con trai khác,mà anh coi là có thể chăm sóc được em gái mình.Nghỉ tới đây anh hơi đau lòng khi bảo bối anh nâng niu bấy lâu phải đem gả cho người khác nhưng trước khi đem gả bảo bối đồng thời là tiểu tổ tông này thì phải đánh thức cô dậy trước đã. -Ô ,cô… Đứng trước cửa nhà của Lăng Hạo , à không nhà của "bọn họ", liền giơ tay nhấn liên tục lên chuông ,hiện tại trong nhà muốn điên khùng cô người làm liền hối hả chạy ra mở cửa .Phòng của Lăng Hạo mặc dù là phòng cách âm tốt nhưng cũng phải điên đầu lên, biết nó đã tới liền đi về phía cửa bước xuống dưới lầu .Thấy một cái đầu ló ló ở cửa-Nào , vào đi _Lăng Hạo đi qua người làm đi tới vịn nắm cửa mở ra kéo Tuyết San vào trong nhà-Rộng nha ._Tuyết San hô lên-Đây , có mang cho cậu ._Nó giơ chiếc hộp lên bên trong hộp là bánh kem-Mang tiếng là mang cho tớ , thế lát nữa NHỚ đừng có ăn ._Lăng Hạo xoa đầu nó-Xì ,cả tớ nữa ._Tuyết San liếc cậu-Phong đâu ? Mà nè phòng cậu ở đâu vậy ?._Tuyết San nổi tính rò mò-Phong có việc bận rồi mà hỏi phòng tớ làm gì ._Lăng Hạo trả lời-Ồ , để lên xem chứ sao nữa hay là...... ._Tuyết San lại liếc cậu , khuôn mặt gian xảo"Lại nghĩ tới cái gì bậy bạ nữa rồi " cậu nghi ngờ-là "Kim ốc tàng kiều" đúng không ._Tuyết San nói tiếp , rồi chỉ lên trên một căn phòng hồi nay có nhớ nhớ sơ sơ là cậu ra từ căn phòng đó -Phòng này đúng không ._Chạy lên căn phòng đó-"Kim ốc tàng kiều" gì chứ ._Lăng Hạo kéo nó vào lòng lại cốc một cái thật mạnh vào đầu nó rồi chạy lên phòng trước-Đau , bánh ơi mày đừng có bị gì ._Tuyết San kêu đau liền giơ hộp bánh lên xem xét "may quá không sao cả" rồi từ từ bước lên phòng của Lăng Hạo .Vừa đi vừa nhớ lại lúc Lăng Hạo kéo vào lòng rồi cườiLăng Hạo gấp gáp mở tủ cầm tờ giấy gì đó,liền nhét vào dưới đống sách rồi đóng tủ lại , thấy Tuyết San bước vào phòng rồi thì nhanh chóng quay người lại xem như không có chuyện gì