a mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Ta nhấc cánh tay, cảm giác đau nhức lan tỏa khắp cơ thể. Bằng chứng của một đêm điên cuồng phóng túng. Vậy là ta thực sự đã bước vào con đường ghê tởm nhất của giới nghệ sĩ rồi. Ta cười tự giễu. Một người kiên định như ta vậy mà cũng không thể khuất phục nổi cuộc đời tàn khốc này. Vì đồng tiền, bát gạo, ta đã bán đi thứ đáng giá nhất còn lại của mình – trinh tiết. Chắc hẳn kẻ nào nghe được chuyện của ta cũng sẽ cong môi mà cười nhạo. Một nghệ sĩ piano lại nói đến cơm áo gạo tiền, thật không tưởng tượng nổi. Ừ, ta cũng không nghĩ bọn họ sẽ hiểu được. Đằng sau một cây đàn dương cầm thanh cao như thế chỉ có thiên sứ mới xứng đáng. Nhưng ta không phải thiên sứ. Ta hướng mình vào con đường này bởi vì ta không có được học hành. Nếu không thể kiếm một tấm bằng cho tương lai thì chi bằng kiếm một con đường khác cho bản thân. Ta thật sự khâm phục mình, ta cũng đã chịu đựng mười năm rồi đấy. Ta mới chỉ hai lăm…
Chương 18
Nhật Ký Dương CầmTác giả: kiaraTruyện Ngôn Tìnha mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Ta nhấc cánh tay, cảm giác đau nhức lan tỏa khắp cơ thể. Bằng chứng của một đêm điên cuồng phóng túng. Vậy là ta thực sự đã bước vào con đường ghê tởm nhất của giới nghệ sĩ rồi. Ta cười tự giễu. Một người kiên định như ta vậy mà cũng không thể khuất phục nổi cuộc đời tàn khốc này. Vì đồng tiền, bát gạo, ta đã bán đi thứ đáng giá nhất còn lại của mình – trinh tiết. Chắc hẳn kẻ nào nghe được chuyện của ta cũng sẽ cong môi mà cười nhạo. Một nghệ sĩ piano lại nói đến cơm áo gạo tiền, thật không tưởng tượng nổi. Ừ, ta cũng không nghĩ bọn họ sẽ hiểu được. Đằng sau một cây đàn dương cầm thanh cao như thế chỉ có thiên sứ mới xứng đáng. Nhưng ta không phải thiên sứ. Ta hướng mình vào con đường này bởi vì ta không có được học hành. Nếu không thể kiếm một tấm bằng cho tương lai thì chi bằng kiếm một con đường khác cho bản thân. Ta thật sự khâm phục mình, ta cũng đã chịu đựng mười năm rồi đấy. Ta mới chỉ hai lăm… Bảy giờ tối, ta cùng Tiểu Tạ đi ra ngoài. Mọi người trong đoàn đều đầy đủ cả, tất nhiên là ngoài hai cái kẻ con nhà giàu kia. Đối với ta như vậy còn rất tốt là đằng khác, ta chẳng muốn nhìn mặt cái tên họ Hàn đó mà ăn không tiêu đâu, lại còn phải nói nói cười cười với Chung Tử Kỳ. Ha, dọa người, ta chỉ muốn thoải mái thôi. Ta phụ bưng đồ với mọi người. Những nhân viên hậu trường đều rất thân thiết với ta. Bọn họ không phải ngôi sao, không phải tranh giành sự nổi tiếng, không phải ghen ghét đố kỵ với bất cứ ai nên ta đới xử với họ rất chân thành. Nếu có chuyện gì có thể giúp được ta đều sẽ tận hết sức. Ví như bây giờ dì Thanh phụ trách hậu cần đang cảm ơn ta hết lời vì ta đã giúp dì ấy dọn dẹp hậu trường để dì ấy có thể về nhà sớm với đứa con bị ốm. Ta cư xử không kênh kiệu như những sao lớn mà chảnh như Hà Lệ, không lạnh lùng mà xa cách như Chung Tử Kỳ bởi ta biết ta chỉ có một mình, nghệ sĩ muốn dựa vào tài năng để nổi tiếng lâu dài là điều không thể. Có ai đảm bảo được rằng sẽ không có người giỏi hơn mình xuất hiện không? Câu trả lời tất nhiên là “không”. Ta cũng vậy, biết mình biết ta, không bao giờ tự phụ bởi ta biết công sức ngày hôm nay ta có được ta đã đánh đổi như thế nào.A, lạc đề rồi! Ta quay lại với bữa tiệc tối. Lúc này ta đang cầm một xiên thịt nướng ăn ngon lành. Mùi vị tất nhiên không thể chê vào đâu được. Tưởng tượng xem, nếu bạn thưởng thức một xiên thịt nóng hổi thơm lừng dưới bầu trời lành lạnh thì còn gì tuyệt vời hơn nữa. Ta nhàn nhã hưởng thụ niềm vui này một cách say mê đến nỗi khi có người tới ta cũng chẳng biết. Giọng Chung Tử Kỳ vang lên bên tai ta kéo ta về thực tại:“Chị Phương Y! Có ngon không vậy?”Ta xoay người quét mắt qua hai gương mặt mới tới một chút rồi khẽ mỉm cười:“Ngon lắm, em muốn ăn thử không?”Chung Tử Kỳ gật gật đầu. Ta cầm lên hai xiên thịt bắt đầu nướng, công việc này ta khá hiểu rõ, có một thời gian ta làm việc ở quán nhậu mà. Ta cũng chẳng buồn để ý đến hai kẻ đang đứng sau lưng. Một khuôn mặt chắc đang lạnh tanh còn một khuôn mặt thì chắc đang đỏ ửng. Nếu có thể ta cũng muốn nói với Hàn Dương một câu: “Xin anh, ở đây thời tiết đã âm lắm rồi, anh đừng cho nhiệt độ nó hạ xuống nữa! Xem kìa, bạn gái anh sắp không chịu được nữa rồi!” Tiếng cười nói của Chung Tử Kỳ vang lên bên tai ta. Ta không phải kẻ khờ, ta biết rõ mục đích của Chung Tử Kỳ khi rủ theo Hàn Dương đến đây. Cô ta luôn tỏ ra yêu thương mặn nồng với vị hôn phu của mình, mục đích chính là đang nhắc ta đây là của cô ta, ta đừng có dại mà đụng vào. Vẻ ngoài ngây thơ của Chung Tử Kỳ ư? Ta không tin, đứa con của Chung Tuệ, lão cáo già trong thương giới sao có thể đơn thuần như vậy được. Hơi phiến diện thì phải nhưng trực giác của ta bảo ta như thế, mà ta lại rất tin vào trực giác của mình. Ta không biết tại sao Hàn Dương không giải thích rõ ràng hoặc giả như hắn đã nói nhưng Chung Tử Kỳ không tin nhưng ta cũng đành chịu, ta đành chờ mọi việc lắng xuống thôi. Cô ta muốn diễn kịch, muốn thể hiện này nọ thì cứ thể hiện đi, ta không quan tâm.
Bảy giờ tối, ta cùng Tiểu Tạ đi ra ngoài. Mọi người trong đoàn đều đầy đủ cả, tất nhiên là ngoài hai cái kẻ con nhà giàu kia. Đối với ta như vậy còn rất tốt là đằng khác, ta chẳng muốn nhìn mặt cái tên họ Hàn đó mà ăn không tiêu đâu, lại còn phải nói nói cười cười với Chung Tử Kỳ. Ha, dọa người, ta chỉ muốn thoải mái thôi. Ta phụ bưng đồ với mọi người. Những nhân viên hậu trường đều rất thân thiết với ta. Bọn họ không phải ngôi sao, không phải tranh giành sự nổi tiếng, không phải ghen ghét đố kỵ với bất cứ ai nên ta đới xử với họ rất chân thành. Nếu có chuyện gì có thể giúp được ta đều sẽ tận hết sức. Ví như bây giờ dì Thanh phụ trách hậu cần đang cảm ơn ta hết lời vì ta đã giúp dì ấy dọn dẹp hậu trường để dì ấy có thể về nhà sớm với đứa con bị ốm. Ta cư xử không kênh kiệu như những sao lớn mà chảnh như Hà Lệ, không lạnh lùng mà xa cách như Chung Tử Kỳ bởi ta biết ta chỉ có một mình, nghệ sĩ muốn dựa vào tài năng để nổi tiếng lâu dài là điều không thể. Có ai đảm bảo được rằng sẽ không có người giỏi hơn mình xuất hiện không? Câu trả lời tất nhiên là “không”. Ta cũng vậy, biết mình biết ta, không bao giờ tự phụ bởi ta biết công sức ngày hôm nay ta có được ta đã đánh đổi như thế nào.
A, lạc đề rồi! Ta quay lại với bữa tiệc tối. Lúc này ta đang cầm một xiên thịt nướng ăn ngon lành. Mùi vị tất nhiên không thể chê vào đâu được. Tưởng tượng xem, nếu bạn thưởng thức một xiên thịt nóng hổi thơm lừng dưới bầu trời lành lạnh thì còn gì tuyệt vời hơn nữa. Ta nhàn nhã hưởng thụ niềm vui này một cách say mê đến nỗi khi có người tới ta cũng chẳng biết. Giọng Chung Tử Kỳ vang lên bên tai ta kéo ta về thực tại:
“Chị Phương Y! Có ngon không vậy?”
Ta xoay người quét mắt qua hai gương mặt mới tới một chút rồi khẽ mỉm cười:
“Ngon lắm, em muốn ăn thử không?”
Chung Tử Kỳ gật gật đầu. Ta cầm lên hai xiên thịt bắt đầu nướng, công việc này ta khá hiểu rõ, có một thời gian ta làm việc ở quán nhậu mà. Ta cũng chẳng buồn để ý đến hai kẻ đang đứng sau lưng. Một khuôn mặt chắc đang lạnh tanh còn một khuôn mặt thì chắc đang đỏ ửng. Nếu có thể ta cũng muốn nói với Hàn Dương một câu: “Xin anh, ở đây thời tiết đã âm lắm rồi, anh đừng cho nhiệt độ nó hạ xuống nữa! Xem kìa, bạn gái anh sắp không chịu được nữa rồi!” Tiếng cười nói của Chung Tử Kỳ vang lên bên tai ta. Ta không phải kẻ khờ, ta biết rõ mục đích của Chung Tử Kỳ khi rủ theo Hàn Dương đến đây. Cô ta luôn tỏ ra yêu thương mặn nồng với vị hôn phu của mình, mục đích chính là đang nhắc ta đây là của cô ta, ta đừng có dại mà đụng vào. Vẻ ngoài ngây thơ của Chung Tử Kỳ ư? Ta không tin, đứa con của Chung Tuệ, lão cáo già trong thương giới sao có thể đơn thuần như vậy được. Hơi phiến diện thì phải nhưng trực giác của ta bảo ta như thế, mà ta lại rất tin vào trực giác của mình. Ta không biết tại sao Hàn Dương không giải thích rõ ràng hoặc giả như hắn đã nói nhưng Chung Tử Kỳ không tin nhưng ta cũng đành chịu, ta đành chờ mọi việc lắng xuống thôi. Cô ta muốn diễn kịch, muốn thể hiện này nọ thì cứ thể hiện đi, ta không quan tâm.
Nhật Ký Dương CầmTác giả: kiaraTruyện Ngôn Tìnha mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Ta nhấc cánh tay, cảm giác đau nhức lan tỏa khắp cơ thể. Bằng chứng của một đêm điên cuồng phóng túng. Vậy là ta thực sự đã bước vào con đường ghê tởm nhất của giới nghệ sĩ rồi. Ta cười tự giễu. Một người kiên định như ta vậy mà cũng không thể khuất phục nổi cuộc đời tàn khốc này. Vì đồng tiền, bát gạo, ta đã bán đi thứ đáng giá nhất còn lại của mình – trinh tiết. Chắc hẳn kẻ nào nghe được chuyện của ta cũng sẽ cong môi mà cười nhạo. Một nghệ sĩ piano lại nói đến cơm áo gạo tiền, thật không tưởng tượng nổi. Ừ, ta cũng không nghĩ bọn họ sẽ hiểu được. Đằng sau một cây đàn dương cầm thanh cao như thế chỉ có thiên sứ mới xứng đáng. Nhưng ta không phải thiên sứ. Ta hướng mình vào con đường này bởi vì ta không có được học hành. Nếu không thể kiếm một tấm bằng cho tương lai thì chi bằng kiếm một con đường khác cho bản thân. Ta thật sự khâm phục mình, ta cũng đã chịu đựng mười năm rồi đấy. Ta mới chỉ hai lăm… Bảy giờ tối, ta cùng Tiểu Tạ đi ra ngoài. Mọi người trong đoàn đều đầy đủ cả, tất nhiên là ngoài hai cái kẻ con nhà giàu kia. Đối với ta như vậy còn rất tốt là đằng khác, ta chẳng muốn nhìn mặt cái tên họ Hàn đó mà ăn không tiêu đâu, lại còn phải nói nói cười cười với Chung Tử Kỳ. Ha, dọa người, ta chỉ muốn thoải mái thôi. Ta phụ bưng đồ với mọi người. Những nhân viên hậu trường đều rất thân thiết với ta. Bọn họ không phải ngôi sao, không phải tranh giành sự nổi tiếng, không phải ghen ghét đố kỵ với bất cứ ai nên ta đới xử với họ rất chân thành. Nếu có chuyện gì có thể giúp được ta đều sẽ tận hết sức. Ví như bây giờ dì Thanh phụ trách hậu cần đang cảm ơn ta hết lời vì ta đã giúp dì ấy dọn dẹp hậu trường để dì ấy có thể về nhà sớm với đứa con bị ốm. Ta cư xử không kênh kiệu như những sao lớn mà chảnh như Hà Lệ, không lạnh lùng mà xa cách như Chung Tử Kỳ bởi ta biết ta chỉ có một mình, nghệ sĩ muốn dựa vào tài năng để nổi tiếng lâu dài là điều không thể. Có ai đảm bảo được rằng sẽ không có người giỏi hơn mình xuất hiện không? Câu trả lời tất nhiên là “không”. Ta cũng vậy, biết mình biết ta, không bao giờ tự phụ bởi ta biết công sức ngày hôm nay ta có được ta đã đánh đổi như thế nào.A, lạc đề rồi! Ta quay lại với bữa tiệc tối. Lúc này ta đang cầm một xiên thịt nướng ăn ngon lành. Mùi vị tất nhiên không thể chê vào đâu được. Tưởng tượng xem, nếu bạn thưởng thức một xiên thịt nóng hổi thơm lừng dưới bầu trời lành lạnh thì còn gì tuyệt vời hơn nữa. Ta nhàn nhã hưởng thụ niềm vui này một cách say mê đến nỗi khi có người tới ta cũng chẳng biết. Giọng Chung Tử Kỳ vang lên bên tai ta kéo ta về thực tại:“Chị Phương Y! Có ngon không vậy?”Ta xoay người quét mắt qua hai gương mặt mới tới một chút rồi khẽ mỉm cười:“Ngon lắm, em muốn ăn thử không?”Chung Tử Kỳ gật gật đầu. Ta cầm lên hai xiên thịt bắt đầu nướng, công việc này ta khá hiểu rõ, có một thời gian ta làm việc ở quán nhậu mà. Ta cũng chẳng buồn để ý đến hai kẻ đang đứng sau lưng. Một khuôn mặt chắc đang lạnh tanh còn một khuôn mặt thì chắc đang đỏ ửng. Nếu có thể ta cũng muốn nói với Hàn Dương một câu: “Xin anh, ở đây thời tiết đã âm lắm rồi, anh đừng cho nhiệt độ nó hạ xuống nữa! Xem kìa, bạn gái anh sắp không chịu được nữa rồi!” Tiếng cười nói của Chung Tử Kỳ vang lên bên tai ta. Ta không phải kẻ khờ, ta biết rõ mục đích của Chung Tử Kỳ khi rủ theo Hàn Dương đến đây. Cô ta luôn tỏ ra yêu thương mặn nồng với vị hôn phu của mình, mục đích chính là đang nhắc ta đây là của cô ta, ta đừng có dại mà đụng vào. Vẻ ngoài ngây thơ của Chung Tử Kỳ ư? Ta không tin, đứa con của Chung Tuệ, lão cáo già trong thương giới sao có thể đơn thuần như vậy được. Hơi phiến diện thì phải nhưng trực giác của ta bảo ta như thế, mà ta lại rất tin vào trực giác của mình. Ta không biết tại sao Hàn Dương không giải thích rõ ràng hoặc giả như hắn đã nói nhưng Chung Tử Kỳ không tin nhưng ta cũng đành chịu, ta đành chờ mọi việc lắng xuống thôi. Cô ta muốn diễn kịch, muốn thể hiện này nọ thì cứ thể hiện đi, ta không quan tâm.