Tú đặt chân lên đất Sài Gòn một lần nữa sau sáu năm xa cách. Tú không biết phải nghĩ về việc này như thế nào. Trong những năm vừa qua sinh sống tại nước ngoài, Tú đã cố gắng để mình có thể hoà nhập với cuộc sống ở một miền đất mới. Nhưng vừa lúc Tú cảm thấy mình đã bắt đầu có thể hoà nhập, cũng là lúc mẹ Tú báo tin cả gia đình sẽ phải trở về Sài Gòn, bởi vì anh trai của Tú vừa được nhận vào một công ty truyền thông lớn. “Gia đình chúng ta cần phải ở bên nhau. Mình sẽ dọn về Sài Gòn!” Tú nhớ lại những lời mẹ nói trong hớn hở. Từ khi biết tin, Tú cảm nhận được mẹ và bà trông vui hơn hẳn. Cứ như người đang lạc trong màn đêm u tối tìm được ai đó thắp cho một ánh sáng dẫn đường. Mẹ cứ kể mãi với Tú về những quán cà phê mà mẹ muốn ghé sau khi quay trở lại, còn bà thì rất mong gặp lại những bạn bè ngày trước để chơi bài hay nói về đủ thứ chuyện trên đời. Ngày ấy, người đòi đi cũng là mẹ. Bây giờ người muốn về cũng là mẹ. Tú biết cả nhà ai cũng nhớ Sài Gòn. Dù sao đi nữa, đối với…
Chương 35: [Thơ] Có một ngày...
Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng TaTác giả: twosongbirds Tú đặt chân lên đất Sài Gòn một lần nữa sau sáu năm xa cách. Tú không biết phải nghĩ về việc này như thế nào. Trong những năm vừa qua sinh sống tại nước ngoài, Tú đã cố gắng để mình có thể hoà nhập với cuộc sống ở một miền đất mới. Nhưng vừa lúc Tú cảm thấy mình đã bắt đầu có thể hoà nhập, cũng là lúc mẹ Tú báo tin cả gia đình sẽ phải trở về Sài Gòn, bởi vì anh trai của Tú vừa được nhận vào một công ty truyền thông lớn. “Gia đình chúng ta cần phải ở bên nhau. Mình sẽ dọn về Sài Gòn!” Tú nhớ lại những lời mẹ nói trong hớn hở. Từ khi biết tin, Tú cảm nhận được mẹ và bà trông vui hơn hẳn. Cứ như người đang lạc trong màn đêm u tối tìm được ai đó thắp cho một ánh sáng dẫn đường. Mẹ cứ kể mãi với Tú về những quán cà phê mà mẹ muốn ghé sau khi quay trở lại, còn bà thì rất mong gặp lại những bạn bè ngày trước để chơi bài hay nói về đủ thứ chuyện trên đời. Ngày ấy, người đòi đi cũng là mẹ. Bây giờ người muốn về cũng là mẹ. Tú biết cả nhà ai cũng nhớ Sài Gòn. Dù sao đi nữa, đối với… Có một ngày trời thu tháng MườiNgày trở về với lòng buồn lạnh cămNhững tháng năm xem nơi ấy là nhàMà giờ đây khung cảnh đã đổi thay.Có một ngày trời đông tháng Mười MộtEm lại gần làm tim nhảy thật nhanhMắt long lanh làn môi em hững hờĐêm đến lại nằm mộng mang em vào.Có một ngày trời đông tháng Mười HaiNắm tay em cùng xoay theo điệu nhạcNhư trẻ lạc tôi đi tìm ánh sángMặt trời nhỏ em trao thắp sáng lòng.Có một ngày trời xuân tháng MộtEm nói rằng chúng ta chẳng thể yêuKhông phải trêu cũng chẳng phải đang đùaVì định mệnh đưa lệnh, bắt mình xa!Có một ngày trời xuân tháng HaiTrao lá thư em thay lời từ biệtDòng chữ viết tôi đọc cùng nước mắtHà Nội ơi, Sài Gòn có người thương.Có những ngày có nắng rồi lại mưaGửi nỗi nhớ em qua từng trang giấyMở mắt thấy trời đã sang mùa hạMây bay à đừng che mặt trời nha.Rồi ngày thu tháng Mười quay trở lạiTôi mang cả cơn mưa đến tìm emNhìn mắt em tôi gọi tên mãi mãiCùng nắm tay trao lời hứa hẹn lòng.Có một ngày trời đông tháng Mười MộtNgày đó trở về nhà với người thươngVẫn mùi hương, vẫn những cảm giác ấyChợt nhận ra rằng em chính là nhà.Những ngày Xuân, Hạ, Thu, rồi lại ĐôngĐan tay nhau dẫn lối chuyện chúng mìnhDuyên được định qua bao năm bao thángGiữa khu vườn cầm bút viết thêm chương.-30.08.2015-
Có một ngày trời thu tháng Mười
Ngày trở về với lòng buồn lạnh căm
Những tháng năm xem nơi ấy là nhà
Mà giờ đây khung cảnh đã đổi thay.
Có một ngày trời đông tháng Mười Một
Em lại gần làm tim nhảy thật nhanh
Mắt long lanh làn môi em hững hờ
Đêm đến lại nằm mộng mang em vào.
Có một ngày trời đông tháng Mười Hai
Nắm tay em cùng xoay theo điệu nhạc
Như trẻ lạc tôi đi tìm ánh sáng
Mặt trời nhỏ em trao thắp sáng lòng.
Có một ngày trời xuân tháng Một
Em nói rằng chúng ta chẳng thể yêu
Không phải trêu cũng chẳng phải đang đùa
Vì định mệnh đưa lệnh, bắt mình xa!
Có một ngày trời xuân tháng Hai
Trao lá thư em thay lời từ biệt
Dòng chữ viết tôi đọc cùng nước mắt
Hà Nội ơi, Sài Gòn có người thương.
Có những ngày có nắng rồi lại mưa
Gửi nỗi nhớ em qua từng trang giấy
Mở mắt thấy trời đã sang mùa hạ
Mây bay à đừng che mặt trời nha.
Rồi ngày thu tháng Mười quay trở lại
Tôi mang cả cơn mưa đến tìm em
Nhìn mắt em tôi gọi tên mãi mãi
Cùng nắm tay trao lời hứa hẹn lòng.
Có một ngày trời đông tháng Mười Một
Ngày đó trở về nhà với người thương
Vẫn mùi hương, vẫn những cảm giác ấy
Chợt nhận ra rằng em chính là nhà.
Những ngày Xuân, Hạ, Thu, rồi lại Đông
Đan tay nhau dẫn lối chuyện chúng mình
Duyên được định qua bao năm bao tháng
Giữa khu vườn cầm bút viết thêm chương.
-30.08.2015-
Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng TaTác giả: twosongbirds Tú đặt chân lên đất Sài Gòn một lần nữa sau sáu năm xa cách. Tú không biết phải nghĩ về việc này như thế nào. Trong những năm vừa qua sinh sống tại nước ngoài, Tú đã cố gắng để mình có thể hoà nhập với cuộc sống ở một miền đất mới. Nhưng vừa lúc Tú cảm thấy mình đã bắt đầu có thể hoà nhập, cũng là lúc mẹ Tú báo tin cả gia đình sẽ phải trở về Sài Gòn, bởi vì anh trai của Tú vừa được nhận vào một công ty truyền thông lớn. “Gia đình chúng ta cần phải ở bên nhau. Mình sẽ dọn về Sài Gòn!” Tú nhớ lại những lời mẹ nói trong hớn hở. Từ khi biết tin, Tú cảm nhận được mẹ và bà trông vui hơn hẳn. Cứ như người đang lạc trong màn đêm u tối tìm được ai đó thắp cho một ánh sáng dẫn đường. Mẹ cứ kể mãi với Tú về những quán cà phê mà mẹ muốn ghé sau khi quay trở lại, còn bà thì rất mong gặp lại những bạn bè ngày trước để chơi bài hay nói về đủ thứ chuyện trên đời. Ngày ấy, người đòi đi cũng là mẹ. Bây giờ người muốn về cũng là mẹ. Tú biết cả nhà ai cũng nhớ Sài Gòn. Dù sao đi nữa, đối với… Có một ngày trời thu tháng MườiNgày trở về với lòng buồn lạnh cămNhững tháng năm xem nơi ấy là nhàMà giờ đây khung cảnh đã đổi thay.Có một ngày trời đông tháng Mười MộtEm lại gần làm tim nhảy thật nhanhMắt long lanh làn môi em hững hờĐêm đến lại nằm mộng mang em vào.Có một ngày trời đông tháng Mười HaiNắm tay em cùng xoay theo điệu nhạcNhư trẻ lạc tôi đi tìm ánh sángMặt trời nhỏ em trao thắp sáng lòng.Có một ngày trời xuân tháng MộtEm nói rằng chúng ta chẳng thể yêuKhông phải trêu cũng chẳng phải đang đùaVì định mệnh đưa lệnh, bắt mình xa!Có một ngày trời xuân tháng HaiTrao lá thư em thay lời từ biệtDòng chữ viết tôi đọc cùng nước mắtHà Nội ơi, Sài Gòn có người thương.Có những ngày có nắng rồi lại mưaGửi nỗi nhớ em qua từng trang giấyMở mắt thấy trời đã sang mùa hạMây bay à đừng che mặt trời nha.Rồi ngày thu tháng Mười quay trở lạiTôi mang cả cơn mưa đến tìm emNhìn mắt em tôi gọi tên mãi mãiCùng nắm tay trao lời hứa hẹn lòng.Có một ngày trời đông tháng Mười MộtNgày đó trở về nhà với người thươngVẫn mùi hương, vẫn những cảm giác ấyChợt nhận ra rằng em chính là nhà.Những ngày Xuân, Hạ, Thu, rồi lại ĐôngĐan tay nhau dẫn lối chuyện chúng mìnhDuyên được định qua bao năm bao thángGiữa khu vườn cầm bút viết thêm chương.-30.08.2015-