Bầu trời đầy sương, gió nhè nhẹ thổi, từng cánh hoa rung rinh, rung rinh đón nắng sớm. Gần đó có một ngôi biệt thự xa hoa, lộng lẫy mang kiến trúc cổ điển nhưng cũng không kém phần hiện đại. Chủ nhân của ngôi biệt thự ấy là Trần phu nhân, Trần Diễm Lệ, một người phụ nữ không hề tầm thường. Chồng mất cách đây nhiều năm đã giao lại công ty THE MINE cho bà, bà đã tự mình dẫn dắt, lãnh đạo công ty cho đến ngày hôm nay. Bà còn có hai người con một trai và một gái, chúng đều xinh như công chúa, hoàng tử trong truyện cổ tích và đặc biệt chúng cũng thông minh, tài giỏi không kém gì bà mẹ của chúng. Nhưng bà có vẻ đau đầu với cô con gái út. Cô ấy khá là quậy phá và ắc hẳn bà phải mau chóng tìm chồng cho cô nếu không bà con phải khổ dài dài........... 5h30' Hôm nay cô công chúa của chúng ta dậy hơi sớm thì phải. Cũng đúng thôi vì hôm nay là ngày cô ấy bước chân vào cổng trường đại học ấy mà. Nhưng hình như đó không phải lí do. Nếu là những người khác thì đây ắc hẳn sẽ là một cái cớ to đùng để…
Chương 8: Những ấn tượng đầu tiên
Nè Quậy! Em Là Của AnhTác giả: Ngọc TrâmTruyện Ngôn TìnhBầu trời đầy sương, gió nhè nhẹ thổi, từng cánh hoa rung rinh, rung rinh đón nắng sớm. Gần đó có một ngôi biệt thự xa hoa, lộng lẫy mang kiến trúc cổ điển nhưng cũng không kém phần hiện đại. Chủ nhân của ngôi biệt thự ấy là Trần phu nhân, Trần Diễm Lệ, một người phụ nữ không hề tầm thường. Chồng mất cách đây nhiều năm đã giao lại công ty THE MINE cho bà, bà đã tự mình dẫn dắt, lãnh đạo công ty cho đến ngày hôm nay. Bà còn có hai người con một trai và một gái, chúng đều xinh như công chúa, hoàng tử trong truyện cổ tích và đặc biệt chúng cũng thông minh, tài giỏi không kém gì bà mẹ của chúng. Nhưng bà có vẻ đau đầu với cô con gái út. Cô ấy khá là quậy phá và ắc hẳn bà phải mau chóng tìm chồng cho cô nếu không bà con phải khổ dài dài........... 5h30' Hôm nay cô công chúa của chúng ta dậy hơi sớm thì phải. Cũng đúng thôi vì hôm nay là ngày cô ấy bước chân vào cổng trường đại học ấy mà. Nhưng hình như đó không phải lí do. Nếu là những người khác thì đây ắc hẳn sẽ là một cái cớ to đùng để… -Anh thử nghĩ xem, như thế này có phải tôi rất tội nghiệp hay không?-nó bất mãn xị mặt xuống gương mặt vô vô cùng...."Càng nhìn càng thấy cô ấy đang yêu", Phải gương mặt của nó lúc này khiến tim của một vài người nào đó lỗi mất một nhịp. Nói là một vài bởi vì có tới hai người nhìn nó, đó là Phong và hắn. Phong rất có ấn tượng với nó ngay từ cái nhìn lần đầu tiên. Gương mặt đẹp đến từng xen-ti-mét không một tì vết, đôi mắt biết nói ánh lên sự tinh nghịch khiến Phong cảm thấy con tim mình đang đập liên hồi. Lại nói ấn tượng của hắn đối với nó thì chỉ có một từ "thú vị". Nó đứng trước sắc đẹp "nghiêng thành đổ nước" (có ai cho tg mượn cái xô) mà không hề điêu đứng ngược lại còn bắt bẻ, vặn vẹo lời nói của hắn, đã thế còn đe dọa hắn, tưởng hắn là ai chứ. Ngồi gần hắn là mơ ước của biết bao nhiêu người, trong khi đó nó lại than thở có phải nó không phải là con gái không? Hắn mải nghĩ mà không thèm để ý đến lời nó nói, điều này làm nó khá bực bội.-Này tên kia! Khinh người quá đấy nhé!-nó bực bội quát vào mặt hắn làm hắn giật mình. Thế nhưng hắn vẫn không trả lời chỉ nhếch mép một cách vô cùng đều.-Hừ-nó hừ lạnh một tiếng quay phắc qua Bảo Trâm-Tớ sắp không chịu đựng được nữa-Nó thì thầm vào tai Trâm-Một lát nữa là tới trường rồi, cậu ráng chịu một chút-Trâm nhìn thấy vẻ mặt này của nó thì thầm mỉm cười nhưng ngoài mặt cố an ủi nó. Thật ra từ đầu đến cuối cô đều quan sát nét mặt của nó. Từ gương mặt đểu cáng thường ngày nó chuyển dần sang bực tức. Đây là lần đầu tiên nó bực bội như vậy. Từ nhỏ nó luôn được mẹ cưng chiều, lại nói có Nhật Luân luôn luôn bên cạnh che chở, nó chẳng khi nào là không được vui vẻ cả. Nghĩ rồi cô quay sang chàng trai phía trước. Chàng trai đó gây cho cô một cảm giác gì đó rất khó nói, mặc dù anh ta không hề để ý đến cô nhưng cô lại rất để ý đến anh ta. Hình như...cô đã gặp anh ta ở đâu đó.-mà khoan! Các anh có biết chúng tôi học trường nào không vậy?-nó như sực nhớ, chỉ mãi lo ăn vạ với hắn mà quên mất việc chính, nó nói như quát vào người phía trước-Cô yên tâm đi! Nhìn bộ đồng phục trên người cô cũng đủ biết rồi-Phong hơi cười nói với nó nhưng ánh mắt không hề nhìn nó. "Cô bé này thật là....không xác định người ta là ai đã đòi đi theo không sợ bắt cóc hả"-Phong lại cười với suy nghĩ ngây thơ của mình.
-Anh thử nghĩ xem, như thế này có phải tôi rất tội nghiệp hay không?-nó bất mãn xị mặt xuống gương mặt vô vô cùng....
"Càng nhìn càng thấy cô ấy đang yêu", Phải gương mặt của nó lúc này khiến tim của một vài người nào đó lỗi mất một nhịp. Nói là một vài bởi vì có tới hai người nhìn nó, đó là Phong và hắn. Phong rất có ấn tượng với nó ngay từ cái nhìn lần đầu tiên. Gương mặt đẹp đến từng xen-ti-mét không một tì vết, đôi mắt biết nói ánh lên sự tinh nghịch khiến Phong cảm thấy con tim mình đang đập liên hồi. Lại nói ấn tượng của hắn đối với nó thì chỉ có một từ "thú vị". Nó đứng trước sắc đẹp "nghiêng thành đổ nước" (có ai cho tg mượn cái xô) mà không hề điêu đứng ngược lại còn bắt bẻ, vặn vẹo lời nói của hắn, đã thế còn đe dọa hắn, tưởng hắn là ai chứ. Ngồi gần hắn là mơ ước của biết bao nhiêu người, trong khi đó nó lại than thở có phải nó không phải là con gái không? Hắn mải nghĩ mà không thèm để ý đến lời nó nói, điều này làm nó khá bực bội.
-Này tên kia! Khinh người quá đấy nhé!-nó bực bội quát vào mặt hắn làm hắn giật mình. Thế nhưng hắn vẫn không trả lời chỉ nhếch mép một cách vô cùng đều.
-Hừ-nó hừ lạnh một tiếng quay phắc qua Bảo Trâm
-Tớ sắp không chịu đựng được nữa-Nó thì thầm vào tai Trâm
-Một lát nữa là tới trường rồi, cậu ráng chịu một chút-Trâm nhìn thấy vẻ mặt này của nó thì thầm mỉm cười nhưng ngoài mặt cố an ủi nó. Thật ra từ đầu đến cuối cô đều quan sát nét mặt của nó. Từ gương mặt đểu cáng thường ngày nó chuyển dần sang bực tức. Đây là lần đầu tiên nó bực bội như vậy. Từ nhỏ nó luôn được mẹ cưng chiều, lại nói có Nhật Luân luôn luôn bên cạnh che chở, nó chẳng khi nào là không được vui vẻ cả. Nghĩ rồi cô quay sang chàng trai phía trước. Chàng trai đó gây cho cô một cảm giác gì đó rất khó nói, mặc dù anh ta không hề để ý đến cô nhưng cô lại rất để ý đến anh ta. Hình như...cô đã gặp anh ta ở đâu đó.
-mà khoan! Các anh có biết chúng tôi học trường nào không vậy?-nó như sực nhớ, chỉ mãi lo ăn vạ với hắn mà quên mất việc chính, nó nói như quát vào người phía trước
-Cô yên tâm đi! Nhìn bộ đồng phục trên người cô cũng đủ biết rồi-Phong hơi cười nói với nó nhưng ánh mắt không hề nhìn nó. "Cô bé này thật là....không xác định người ta là ai đã đòi đi theo không sợ bắt cóc hả"-Phong lại cười với suy nghĩ ngây thơ của mình.
Nè Quậy! Em Là Của AnhTác giả: Ngọc TrâmTruyện Ngôn TìnhBầu trời đầy sương, gió nhè nhẹ thổi, từng cánh hoa rung rinh, rung rinh đón nắng sớm. Gần đó có một ngôi biệt thự xa hoa, lộng lẫy mang kiến trúc cổ điển nhưng cũng không kém phần hiện đại. Chủ nhân của ngôi biệt thự ấy là Trần phu nhân, Trần Diễm Lệ, một người phụ nữ không hề tầm thường. Chồng mất cách đây nhiều năm đã giao lại công ty THE MINE cho bà, bà đã tự mình dẫn dắt, lãnh đạo công ty cho đến ngày hôm nay. Bà còn có hai người con một trai và một gái, chúng đều xinh như công chúa, hoàng tử trong truyện cổ tích và đặc biệt chúng cũng thông minh, tài giỏi không kém gì bà mẹ của chúng. Nhưng bà có vẻ đau đầu với cô con gái út. Cô ấy khá là quậy phá và ắc hẳn bà phải mau chóng tìm chồng cho cô nếu không bà con phải khổ dài dài........... 5h30' Hôm nay cô công chúa của chúng ta dậy hơi sớm thì phải. Cũng đúng thôi vì hôm nay là ngày cô ấy bước chân vào cổng trường đại học ấy mà. Nhưng hình như đó không phải lí do. Nếu là những người khác thì đây ắc hẳn sẽ là một cái cớ to đùng để… -Anh thử nghĩ xem, như thế này có phải tôi rất tội nghiệp hay không?-nó bất mãn xị mặt xuống gương mặt vô vô cùng...."Càng nhìn càng thấy cô ấy đang yêu", Phải gương mặt của nó lúc này khiến tim của một vài người nào đó lỗi mất một nhịp. Nói là một vài bởi vì có tới hai người nhìn nó, đó là Phong và hắn. Phong rất có ấn tượng với nó ngay từ cái nhìn lần đầu tiên. Gương mặt đẹp đến từng xen-ti-mét không một tì vết, đôi mắt biết nói ánh lên sự tinh nghịch khiến Phong cảm thấy con tim mình đang đập liên hồi. Lại nói ấn tượng của hắn đối với nó thì chỉ có một từ "thú vị". Nó đứng trước sắc đẹp "nghiêng thành đổ nước" (có ai cho tg mượn cái xô) mà không hề điêu đứng ngược lại còn bắt bẻ, vặn vẹo lời nói của hắn, đã thế còn đe dọa hắn, tưởng hắn là ai chứ. Ngồi gần hắn là mơ ước của biết bao nhiêu người, trong khi đó nó lại than thở có phải nó không phải là con gái không? Hắn mải nghĩ mà không thèm để ý đến lời nó nói, điều này làm nó khá bực bội.-Này tên kia! Khinh người quá đấy nhé!-nó bực bội quát vào mặt hắn làm hắn giật mình. Thế nhưng hắn vẫn không trả lời chỉ nhếch mép một cách vô cùng đều.-Hừ-nó hừ lạnh một tiếng quay phắc qua Bảo Trâm-Tớ sắp không chịu đựng được nữa-Nó thì thầm vào tai Trâm-Một lát nữa là tới trường rồi, cậu ráng chịu một chút-Trâm nhìn thấy vẻ mặt này của nó thì thầm mỉm cười nhưng ngoài mặt cố an ủi nó. Thật ra từ đầu đến cuối cô đều quan sát nét mặt của nó. Từ gương mặt đểu cáng thường ngày nó chuyển dần sang bực tức. Đây là lần đầu tiên nó bực bội như vậy. Từ nhỏ nó luôn được mẹ cưng chiều, lại nói có Nhật Luân luôn luôn bên cạnh che chở, nó chẳng khi nào là không được vui vẻ cả. Nghĩ rồi cô quay sang chàng trai phía trước. Chàng trai đó gây cho cô một cảm giác gì đó rất khó nói, mặc dù anh ta không hề để ý đến cô nhưng cô lại rất để ý đến anh ta. Hình như...cô đã gặp anh ta ở đâu đó.-mà khoan! Các anh có biết chúng tôi học trường nào không vậy?-nó như sực nhớ, chỉ mãi lo ăn vạ với hắn mà quên mất việc chính, nó nói như quát vào người phía trước-Cô yên tâm đi! Nhìn bộ đồng phục trên người cô cũng đủ biết rồi-Phong hơi cười nói với nó nhưng ánh mắt không hề nhìn nó. "Cô bé này thật là....không xác định người ta là ai đã đòi đi theo không sợ bắt cóc hả"-Phong lại cười với suy nghĩ ngây thơ của mình.