Bóng đêm tối đen như mực, bao phủ toàn bộ đất trời. Bên ngoài hiện giờ chỉ là một mảnh đen kịt. Nhưng tại đây, đôi mắt ấy lại đang tỏa sáng. Hắn đang nhìn thấy gì? Một đôi mắt mơ màng, dụ hoặc, rồi lại trở nên đẹp đẽ, sáng ngời một cách kỳ lạ. Một hồi luật động. Đỗ Nhược nằm trên người đàn ông thở hổn hển dừng lại. “Bảo bối.” “Tiền đâu?” Đỗ Nhược chống cằm, sắc mặt có chút biếng nhác giống mèo con, đôi mắt mơ màng lại sáng rực. Người đàn ông nhìn theo ánh mắt ấy mà có chút thất thần, không kiềm lòng được mà muốn hôn lên. Nhưng Đỗ Nhược lại tránh được, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông kia, ra vẻ đáng yêu vô tội nói: “Tiên sinh, thời gian đã hết rồi, nếu ngài còn muốn tiếp tục, xin để ngày mai.” Người đàn ông thẹn quá hóa giận, giận dữ cầm tiền quẳng xuống mặt đất, sau đó không quay đầu lại, liền rời đi. Đỗ Nhược có chút đau đau đứng lên, đem tiền bỏ vào túi, vừa lòng mỉm cười. Trời còn chưa sáng, Đỗ Nhược vẫn không ngủ được, cậu nhớ tới rất nhiều chuyện, ví như Mặc Ngọc, Đàm Mặc Ngọc.…
Chương 16: Ai là ai, là người nào?
Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ AnhTác giả: Ngư Tiểu VânTruyện Đam MỹBóng đêm tối đen như mực, bao phủ toàn bộ đất trời. Bên ngoài hiện giờ chỉ là một mảnh đen kịt. Nhưng tại đây, đôi mắt ấy lại đang tỏa sáng. Hắn đang nhìn thấy gì? Một đôi mắt mơ màng, dụ hoặc, rồi lại trở nên đẹp đẽ, sáng ngời một cách kỳ lạ. Một hồi luật động. Đỗ Nhược nằm trên người đàn ông thở hổn hển dừng lại. “Bảo bối.” “Tiền đâu?” Đỗ Nhược chống cằm, sắc mặt có chút biếng nhác giống mèo con, đôi mắt mơ màng lại sáng rực. Người đàn ông nhìn theo ánh mắt ấy mà có chút thất thần, không kiềm lòng được mà muốn hôn lên. Nhưng Đỗ Nhược lại tránh được, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông kia, ra vẻ đáng yêu vô tội nói: “Tiên sinh, thời gian đã hết rồi, nếu ngài còn muốn tiếp tục, xin để ngày mai.” Người đàn ông thẹn quá hóa giận, giận dữ cầm tiền quẳng xuống mặt đất, sau đó không quay đầu lại, liền rời đi. Đỗ Nhược có chút đau đau đứng lên, đem tiền bỏ vào túi, vừa lòng mỉm cười. Trời còn chưa sáng, Đỗ Nhược vẫn không ngủ được, cậu nhớ tới rất nhiều chuyện, ví như Mặc Ngọc, Đàm Mặc Ngọc.… Thời gian trôi qua rất nhanh. Đỗ Nhược cảm giác muốn đi hóng gió, trong lòng lại có chút không thoải mái. Mắt thấy trời sắp tối cũng không thấy lo lắng, chỉ kêu gào đòi đi ăn cơm cùng Tôn Phiêu Nhiên.Đỗ Nhược bắt đầu nhõng nhẽo, không có nghĩa là Tôn Phiêu Nhiên rồi sẽ thuận theo như thế. Không nói lời nào, Tôn Phiêu Nhiên liền thẳng tay ấn đầu Đỗ Nhược vào trong xe."Tiểu Nhiên, anh làm gì thế? Chúng ta thật vất vả mới gặp mặt nhau một lần, cùng lắm là thôi không ăn cơm nữa." Đỗ Nhược hai mắt linh quang chớp lóe, nói tiếp: "Chúng ta ăn cháo đi." (haha thụ ranh quá >..
Thời gian trôi qua rất nhanh. Đỗ Nhược cảm giác muốn đi hóng gió, trong lòng lại có chút không thoải mái. Mắt thấy trời sắp tối cũng không thấy lo lắng, chỉ kêu gào đòi đi ăn cơm cùng Tôn Phiêu Nhiên.
Đỗ Nhược bắt đầu nhõng nhẽo, không có nghĩa là Tôn Phiêu Nhiên rồi sẽ thuận theo như thế. Không nói lời nào, Tôn Phiêu Nhiên liền thẳng tay ấn đầu Đỗ Nhược vào trong xe.
"Tiểu Nhiên, anh làm gì thế? Chúng ta thật vất vả mới gặp mặt nhau một lần, cùng lắm là thôi không ăn cơm nữa." Đỗ Nhược hai mắt linh quang chớp lóe, nói tiếp: "Chúng ta ăn cháo đi." (haha thụ ranh quá >..
Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ AnhTác giả: Ngư Tiểu VânTruyện Đam MỹBóng đêm tối đen như mực, bao phủ toàn bộ đất trời. Bên ngoài hiện giờ chỉ là một mảnh đen kịt. Nhưng tại đây, đôi mắt ấy lại đang tỏa sáng. Hắn đang nhìn thấy gì? Một đôi mắt mơ màng, dụ hoặc, rồi lại trở nên đẹp đẽ, sáng ngời một cách kỳ lạ. Một hồi luật động. Đỗ Nhược nằm trên người đàn ông thở hổn hển dừng lại. “Bảo bối.” “Tiền đâu?” Đỗ Nhược chống cằm, sắc mặt có chút biếng nhác giống mèo con, đôi mắt mơ màng lại sáng rực. Người đàn ông nhìn theo ánh mắt ấy mà có chút thất thần, không kiềm lòng được mà muốn hôn lên. Nhưng Đỗ Nhược lại tránh được, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông kia, ra vẻ đáng yêu vô tội nói: “Tiên sinh, thời gian đã hết rồi, nếu ngài còn muốn tiếp tục, xin để ngày mai.” Người đàn ông thẹn quá hóa giận, giận dữ cầm tiền quẳng xuống mặt đất, sau đó không quay đầu lại, liền rời đi. Đỗ Nhược có chút đau đau đứng lên, đem tiền bỏ vào túi, vừa lòng mỉm cười. Trời còn chưa sáng, Đỗ Nhược vẫn không ngủ được, cậu nhớ tới rất nhiều chuyện, ví như Mặc Ngọc, Đàm Mặc Ngọc.… Thời gian trôi qua rất nhanh. Đỗ Nhược cảm giác muốn đi hóng gió, trong lòng lại có chút không thoải mái. Mắt thấy trời sắp tối cũng không thấy lo lắng, chỉ kêu gào đòi đi ăn cơm cùng Tôn Phiêu Nhiên.Đỗ Nhược bắt đầu nhõng nhẽo, không có nghĩa là Tôn Phiêu Nhiên rồi sẽ thuận theo như thế. Không nói lời nào, Tôn Phiêu Nhiên liền thẳng tay ấn đầu Đỗ Nhược vào trong xe."Tiểu Nhiên, anh làm gì thế? Chúng ta thật vất vả mới gặp mặt nhau một lần, cùng lắm là thôi không ăn cơm nữa." Đỗ Nhược hai mắt linh quang chớp lóe, nói tiếp: "Chúng ta ăn cháo đi." (haha thụ ranh quá >..