Bóng đêm tối đen như mực, bao phủ toàn bộ đất trời. Bên ngoài hiện giờ chỉ là một mảnh đen kịt. Nhưng tại đây, đôi mắt ấy lại đang tỏa sáng. Hắn đang nhìn thấy gì? Một đôi mắt mơ màng, dụ hoặc, rồi lại trở nên đẹp đẽ, sáng ngời một cách kỳ lạ. Một hồi luật động. Đỗ Nhược nằm trên người đàn ông thở hổn hển dừng lại. “Bảo bối.” “Tiền đâu?” Đỗ Nhược chống cằm, sắc mặt có chút biếng nhác giống mèo con, đôi mắt mơ màng lại sáng rực. Người đàn ông nhìn theo ánh mắt ấy mà có chút thất thần, không kiềm lòng được mà muốn hôn lên. Nhưng Đỗ Nhược lại tránh được, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông kia, ra vẻ đáng yêu vô tội nói: “Tiên sinh, thời gian đã hết rồi, nếu ngài còn muốn tiếp tục, xin để ngày mai.” Người đàn ông thẹn quá hóa giận, giận dữ cầm tiền quẳng xuống mặt đất, sau đó không quay đầu lại, liền rời đi. Đỗ Nhược có chút đau đau đứng lên, đem tiền bỏ vào túi, vừa lòng mỉm cười. Trời còn chưa sáng, Đỗ Nhược vẫn không ngủ được, cậu nhớ tới rất nhiều chuyện, ví như Mặc Ngọc, Đàm Mặc Ngọc.…
Chương 68: Bắt cóc
Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ AnhTác giả: Ngư Tiểu VânTruyện Đam MỹBóng đêm tối đen như mực, bao phủ toàn bộ đất trời. Bên ngoài hiện giờ chỉ là một mảnh đen kịt. Nhưng tại đây, đôi mắt ấy lại đang tỏa sáng. Hắn đang nhìn thấy gì? Một đôi mắt mơ màng, dụ hoặc, rồi lại trở nên đẹp đẽ, sáng ngời một cách kỳ lạ. Một hồi luật động. Đỗ Nhược nằm trên người đàn ông thở hổn hển dừng lại. “Bảo bối.” “Tiền đâu?” Đỗ Nhược chống cằm, sắc mặt có chút biếng nhác giống mèo con, đôi mắt mơ màng lại sáng rực. Người đàn ông nhìn theo ánh mắt ấy mà có chút thất thần, không kiềm lòng được mà muốn hôn lên. Nhưng Đỗ Nhược lại tránh được, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông kia, ra vẻ đáng yêu vô tội nói: “Tiên sinh, thời gian đã hết rồi, nếu ngài còn muốn tiếp tục, xin để ngày mai.” Người đàn ông thẹn quá hóa giận, giận dữ cầm tiền quẳng xuống mặt đất, sau đó không quay đầu lại, liền rời đi. Đỗ Nhược có chút đau đau đứng lên, đem tiền bỏ vào túi, vừa lòng mỉm cười. Trời còn chưa sáng, Đỗ Nhược vẫn không ngủ được, cậu nhớ tới rất nhiều chuyện, ví như Mặc Ngọc, Đàm Mặc Ngọc.… Lời tác giả: Tui thật là không muốn ngược Nhược Nhược đâu, buồn quá đi, mọi người đều khinh bỉ tôi sao??? Đúng là tôi có làm như thế (*cười âm hiểm* ~ chỉ cần giơ tay (ý là bả viết truyện í mà :v) là có thê ngược được người khác) nhưng vẫn là có thể bảo chứng với mọi người là kết cục có hậu nha >.
Lời tác giả: Tui thật là không muốn ngược Nhược Nhược đâu, buồn quá đi, mọi người đều khinh bỉ tôi sao??? Đúng là tôi có làm như thế (*cười âm hiểm* ~ chỉ cần giơ tay (ý là bả viết truyện í mà :v) là có thê ngược được người khác) nhưng vẫn là có thể bảo chứng với mọi người là kết cục có hậu nha >.
Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ AnhTác giả: Ngư Tiểu VânTruyện Đam MỹBóng đêm tối đen như mực, bao phủ toàn bộ đất trời. Bên ngoài hiện giờ chỉ là một mảnh đen kịt. Nhưng tại đây, đôi mắt ấy lại đang tỏa sáng. Hắn đang nhìn thấy gì? Một đôi mắt mơ màng, dụ hoặc, rồi lại trở nên đẹp đẽ, sáng ngời một cách kỳ lạ. Một hồi luật động. Đỗ Nhược nằm trên người đàn ông thở hổn hển dừng lại. “Bảo bối.” “Tiền đâu?” Đỗ Nhược chống cằm, sắc mặt có chút biếng nhác giống mèo con, đôi mắt mơ màng lại sáng rực. Người đàn ông nhìn theo ánh mắt ấy mà có chút thất thần, không kiềm lòng được mà muốn hôn lên. Nhưng Đỗ Nhược lại tránh được, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông kia, ra vẻ đáng yêu vô tội nói: “Tiên sinh, thời gian đã hết rồi, nếu ngài còn muốn tiếp tục, xin để ngày mai.” Người đàn ông thẹn quá hóa giận, giận dữ cầm tiền quẳng xuống mặt đất, sau đó không quay đầu lại, liền rời đi. Đỗ Nhược có chút đau đau đứng lên, đem tiền bỏ vào túi, vừa lòng mỉm cười. Trời còn chưa sáng, Đỗ Nhược vẫn không ngủ được, cậu nhớ tới rất nhiều chuyện, ví như Mặc Ngọc, Đàm Mặc Ngọc.… Lời tác giả: Tui thật là không muốn ngược Nhược Nhược đâu, buồn quá đi, mọi người đều khinh bỉ tôi sao??? Đúng là tôi có làm như thế (*cười âm hiểm* ~ chỉ cần giơ tay (ý là bả viết truyện í mà :v) là có thê ngược được người khác) nhưng vẫn là có thể bảo chứng với mọi người là kết cục có hậu nha >.