"Tôi là xử nữ! Tôi muốn phá thân! Tôi muốn một đêm một trăm vạn! Còn nữa, tôi chưa nói hết! Tôi muốn một người đàn ông có kĩ thuật tốt, diện mạo phải anh tuấn, thân thể lại cường tráng. Có không, có không? Khuôn mặt của cô gái nhỏ kia trang điểm thật đậm đặc. Lời nói của cô vừa vang lên, nhất thời khiến cho đại sảnh trở nên yên tỉnh. Nhìn bộ dạng cô gái kia cũng khoảng 17, 18 tuổi , làn da trắng nõn nà của một thiếu nữ lộ ra, nhìn giống như một búp bê sữa vậy Đầu tóc cô rối tung, hàng lông mi giả dầy đặc, tựa như muốn che đi ngũ quan vốn có của cô. Sau một hồi yên tĩnh, một tiếng cười nhẹ từ trong góc tối truyền ra.... “ A……Thì ra không có người đàn ông nào được như ý của tôi cả.” – Cô khinh thường, bĩu môi. Hộc hộc! Một người đàn ông tức giận đứng lên hét: “ Má! Sao mà đắt như vậy? Cô tự xem lại bản thân mình đi! Mẹ kiếp, cô cho rằng mình là Marilyn Monroe sao? Ta khinh!” Ngay lập tức, một người đàn ông khác cũng đứng lên cười lớn: “ Bố mày chỉ cần một vạn là có thể cùng một lúc chơi…
Chương 258: Nam Nữ Dùng Chung Suối Nước Nóng 5
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới ĐâyTác giả: Chân Huyến LệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Tôi là xử nữ! Tôi muốn phá thân! Tôi muốn một đêm một trăm vạn! Còn nữa, tôi chưa nói hết! Tôi muốn một người đàn ông có kĩ thuật tốt, diện mạo phải anh tuấn, thân thể lại cường tráng. Có không, có không? Khuôn mặt của cô gái nhỏ kia trang điểm thật đậm đặc. Lời nói của cô vừa vang lên, nhất thời khiến cho đại sảnh trở nên yên tỉnh. Nhìn bộ dạng cô gái kia cũng khoảng 17, 18 tuổi , làn da trắng nõn nà của một thiếu nữ lộ ra, nhìn giống như một búp bê sữa vậy Đầu tóc cô rối tung, hàng lông mi giả dầy đặc, tựa như muốn che đi ngũ quan vốn có của cô. Sau một hồi yên tĩnh, một tiếng cười nhẹ từ trong góc tối truyền ra.... “ A……Thì ra không có người đàn ông nào được như ý của tôi cả.” – Cô khinh thường, bĩu môi. Hộc hộc! Một người đàn ông tức giận đứng lên hét: “ Má! Sao mà đắt như vậy? Cô tự xem lại bản thân mình đi! Mẹ kiếp, cô cho rằng mình là Marilyn Monroe sao? Ta khinh!” Ngay lập tức, một người đàn ông khác cũng đứng lên cười lớn: “ Bố mày chỉ cần một vạn là có thể cùng một lúc chơi… “Tôi sẽ không.”“Em còn muốn cưỡi ngựa không? Sợ sẽ té xuống à?”“Anh có thể dạy tôi hả? Này, con ngựa này có quen với anh không?”Ngũ Y Y vừa nhìn thấy con ngựa há miệng le lưỡi, sợ tới mức chạy trốn sau lưng Hoắc Phi Đoạt, gắt gao ôm lấy eo hắn.“Ừm, con ngựa này tên Lung Linh, nó là tiểu bảo bối của tôi.”“Cái gì? Nó cũng có tên à? Là ngựa cái hả?”Thật buồn nôn, xem con ngựa là tiểu bảo bối, Hoắc lão đại thật buồn nôn.“Ừ, là một con ngựa cái rất ngoan. Có phải rất đẹp không?”Ngũ Y Y lập tức bĩu môi: “Tôi nhìn nó không đẹp một chút nào, không phải là mũi ngựa mặt ngựa thôi sao? Thật bình thường. Tôi không cưỡi nó, tôi cưỡi con khác đi.”“Nó rất ngoan. Tại sao không cưỡi nó?” Hoắc Phi Đoạt ngạc nhiên nhìn Ngũ Y Y.Ngũ Y Y đi đến chỗ con ngựa khác, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận: “Tôi chán ghét tiểu bảo bối của anh, chán ghét, anh thích thì cưỡi nó đi! Tôi mới không cần nó!”Hoắc Phi Đoạt ngớ ra, lập tức nỏ nụ cười: “Em cũng ăn giấm chua với một con ngựa à?”Tâm tình hắn lại rất tốt.“Cái gì? Tôi không có ghen! Tôi chỉ sợ đè chết con tiểu bảo bối của anh thôi!”Ngũ Y Y mở to hai mắt, bĩu cong môi, vẻ mặt rõ ràng đang rất tức giận.Hoắc Phi Đoạt cười thầm, hắn đi qua, chỉ vào một con ngựa trắng: “Nó cũng rất ngoan, mà còn rất khỏe mạnh. Em cưỡi nó được đó!”Ngũ Y Y mở to mắt nhìn qua: “Nó cũng là con ngựa cái? Cũng là tiểu bảo bối của anh hả?”“Ha ha” Hoắc Phi Đoạt cười khẽ: “Nó không phải, nó là con ngựa đực.”“Ngựa đực tốt, tôi sẽ cưỡi ngựa đực.”“Tại sao?”“Anh không biết à? Nam nữ kết hợp làm việc sẽ không phiền phức.”Hoắc Phi Đoạt nhịn không được liền cười nhẹ, đưa tay v**t v* mái tóc Ngũ Y Y: “Tôi và em sống cùng một chỗ, cũng không có phiền phức gì.”Ngũ Y Y không nghe rõ người kia đang nói gì, cô nắm lấy dây cương, một chân đạp lên bàn đạp, một chân dùng sức, nhún người một cái muốn nhảy lên ngựa.Đáng tiếc là con ngựa kia cao quá, mà Ngũ Y Y thì rất thấp, làm sao cũng không thể leo lên được.Hoắc Phi Đoạt cười thầm, đưa tay qua n*ng m*ng Ngũ Y Y lên, chỗ đó của cô thịt rất nhiều, sờ vào cảm giác thật tốt.Hắn không nhịn được liền v**t v* vài cái, giọng nói đầy say mê vang lên: “Thịt thật nhiều.”“Hả? Anh nói cái gì?”“Tôi nói chân em thật ngắn.” Hoắc Phi Đoạt nâng Ngũ Y Y lên ngựa, Ngũ Y Y ngồi trên lưng con ngựa, vừa hưng phấn vừa vui vẻ, lại nói lơ đễnh: “Chân ngắn thì làm sao? Chân tôi ngắn đó! Hừ, tôi không phải là người mẫu, làm sao có chân dài được chứ?”Lại coi thường cô. Hừ! Kém cỏi! truyện được lấy từ Doc Truyen . o r gHoắc Phi Đoạt đứng bên thân con ngựa gần đó, một tay nắm lấy dây cương, quay đầu lại hỏi Ngũ Y Y: “Đê tôi dắt em đi một đoạn đường thử xem?”“Được được, anh đừng dắt đi nhanh quá nha.”Hoắc Phi Đoạt dùng một tay để trên lưng Ngũ Y Y: “ngồi thẳng lưng.”Sau đó lại sờ lên chỗ đùi cô, ánh mắt nóng bỏng, giọng nói ám muội: “kẹp chặt chân…….”Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà trong giờ phút này Hoắc Phi Đoạt lại nghĩ đến, cái đêm điên loan đảo phượng kia chứ.Cô khít chặt làm cho hắn gần như điên lên.“Này này này, tiếp theo tôi phải làm gì hả?” Ngũ Y Y gọi Hoắc Phi Đoạt vài tiếng, người này đang ngẩn người, cô dùng chân đá đá vào ngực Hoắc Phi Đoạt, lúc này hắn mới hoàn hồn lại.Hoắc Phi Đoạt nhìn về phía ánh mắt của Ngũ Y Y, sự ngang ngược lộ ra trôi trào, phải khống chế lại sự trôi trào vô hạn đó.Ngũ Y Y nhìn thấy liền bối rối.
“Tôi sẽ không.”
“Em còn muốn cưỡi ngựa không? Sợ sẽ té xuống à?”
“Anh có thể dạy tôi hả? Này, con ngựa này có quen với anh không?”
Ngũ Y Y vừa nhìn thấy con ngựa há miệng le lưỡi, sợ tới mức chạy trốn sau lưng Hoắc Phi Đoạt, gắt gao ôm lấy eo hắn.
“Ừm, con ngựa này tên Lung Linh, nó là tiểu bảo bối của tôi.”
“Cái gì? Nó cũng có tên à? Là ngựa cái hả?”
Thật buồn nôn, xem con ngựa là tiểu bảo bối, Hoắc lão đại thật buồn nôn.
“Ừ, là một con ngựa cái rất ngoan. Có phải rất đẹp không?”
Ngũ Y Y lập tức bĩu môi: “Tôi nhìn nó không đẹp một chút nào, không phải là mũi ngựa mặt ngựa thôi sao? Thật bình thường. Tôi không cưỡi nó, tôi cưỡi con khác đi.”
“Nó rất ngoan. Tại sao không cưỡi nó?” Hoắc Phi Đoạt ngạc nhiên nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y đi đến chỗ con ngựa khác, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận: “Tôi chán ghét tiểu bảo bối của anh, chán ghét, anh thích thì cưỡi nó đi! Tôi mới không cần nó!”
Hoắc Phi Đoạt ngớ ra, lập tức nỏ nụ cười: “Em cũng ăn giấm chua với một con ngựa à?”
Tâm tình hắn lại rất tốt.
“Cái gì? Tôi không có ghen! Tôi chỉ sợ đè chết con tiểu bảo bối của anh thôi!”
Ngũ Y Y mở to hai mắt, bĩu cong môi, vẻ mặt rõ ràng đang rất tức giận.
Hoắc Phi Đoạt cười thầm, hắn đi qua, chỉ vào một con ngựa trắng: “Nó cũng rất ngoan, mà còn rất khỏe mạnh. Em cưỡi nó được đó!”
Ngũ Y Y mở to mắt nhìn qua: “Nó cũng là con ngựa cái? Cũng là tiểu bảo bối của anh hả?”
“Ha ha” Hoắc Phi Đoạt cười khẽ: “Nó không phải, nó là con ngựa đực.”
“Ngựa đực tốt, tôi sẽ cưỡi ngựa đực.”
“Tại sao?”
“Anh không biết à? Nam nữ kết hợp làm việc sẽ không phiền phức.”
Hoắc Phi Đoạt nhịn không được liền cười nhẹ, đưa tay v**t v* mái tóc Ngũ Y Y: “Tôi và em sống cùng một chỗ, cũng không có phiền phức gì.”
Ngũ Y Y không nghe rõ người kia đang nói gì, cô nắm lấy dây cương, một chân đạp lên bàn đạp, một chân dùng sức, nhún người một cái muốn nhảy lên ngựa.
Đáng tiếc là con ngựa kia cao quá, mà Ngũ Y Y thì rất thấp, làm sao cũng không thể leo lên được.
Hoắc Phi Đoạt cười thầm, đưa tay qua n*ng m*ng Ngũ Y Y lên, chỗ đó của cô thịt rất nhiều, sờ vào cảm giác thật tốt.
Hắn không nhịn được liền v**t v* vài cái, giọng nói đầy say mê vang lên: “Thịt thật nhiều.”
“Hả? Anh nói cái gì?”
“Tôi nói chân em thật ngắn.” Hoắc Phi Đoạt nâng Ngũ Y Y lên ngựa, Ngũ Y Y ngồi trên lưng con ngựa, vừa hưng phấn vừa vui vẻ, lại nói lơ đễnh: “Chân ngắn thì làm sao? Chân tôi ngắn đó! Hừ, tôi không phải là người mẫu, làm sao có chân dài được chứ?”
Lại coi thường cô. Hừ! Kém cỏi! truyện được lấy từ Doc Truyen . o r g
Hoắc Phi Đoạt đứng bên thân con ngựa gần đó, một tay nắm lấy dây cương, quay đầu lại hỏi Ngũ Y Y: “Đê tôi dắt em đi một đoạn đường thử xem?”
“Được được, anh đừng dắt đi nhanh quá nha.”
Hoắc Phi Đoạt dùng một tay để trên lưng Ngũ Y Y: “ngồi thẳng lưng.”
Sau đó lại sờ lên chỗ đùi cô, ánh mắt nóng bỏng, giọng nói ám muội: “kẹp chặt chân…….”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà trong giờ phút này Hoắc Phi Đoạt lại nghĩ đến, cái đêm điên loan đảo phượng kia chứ.
Cô khít chặt làm cho hắn gần như điên lên.
“Này này này, tiếp theo tôi phải làm gì hả?” Ngũ Y Y gọi Hoắc Phi Đoạt vài tiếng, người này đang ngẩn người, cô dùng chân đá đá vào ngực Hoắc Phi Đoạt, lúc này hắn mới hoàn hồn lại.
Hoắc Phi Đoạt nhìn về phía ánh mắt của Ngũ Y Y, sự ngang ngược lộ ra trôi trào, phải khống chế lại sự trôi trào vô hạn đó.
Ngũ Y Y nhìn thấy liền bối rối.
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới ĐâyTác giả: Chân Huyến LệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Tôi là xử nữ! Tôi muốn phá thân! Tôi muốn một đêm một trăm vạn! Còn nữa, tôi chưa nói hết! Tôi muốn một người đàn ông có kĩ thuật tốt, diện mạo phải anh tuấn, thân thể lại cường tráng. Có không, có không? Khuôn mặt của cô gái nhỏ kia trang điểm thật đậm đặc. Lời nói của cô vừa vang lên, nhất thời khiến cho đại sảnh trở nên yên tỉnh. Nhìn bộ dạng cô gái kia cũng khoảng 17, 18 tuổi , làn da trắng nõn nà của một thiếu nữ lộ ra, nhìn giống như một búp bê sữa vậy Đầu tóc cô rối tung, hàng lông mi giả dầy đặc, tựa như muốn che đi ngũ quan vốn có của cô. Sau một hồi yên tĩnh, một tiếng cười nhẹ từ trong góc tối truyền ra.... “ A……Thì ra không có người đàn ông nào được như ý của tôi cả.” – Cô khinh thường, bĩu môi. Hộc hộc! Một người đàn ông tức giận đứng lên hét: “ Má! Sao mà đắt như vậy? Cô tự xem lại bản thân mình đi! Mẹ kiếp, cô cho rằng mình là Marilyn Monroe sao? Ta khinh!” Ngay lập tức, một người đàn ông khác cũng đứng lên cười lớn: “ Bố mày chỉ cần một vạn là có thể cùng một lúc chơi… “Tôi sẽ không.”“Em còn muốn cưỡi ngựa không? Sợ sẽ té xuống à?”“Anh có thể dạy tôi hả? Này, con ngựa này có quen với anh không?”Ngũ Y Y vừa nhìn thấy con ngựa há miệng le lưỡi, sợ tới mức chạy trốn sau lưng Hoắc Phi Đoạt, gắt gao ôm lấy eo hắn.“Ừm, con ngựa này tên Lung Linh, nó là tiểu bảo bối của tôi.”“Cái gì? Nó cũng có tên à? Là ngựa cái hả?”Thật buồn nôn, xem con ngựa là tiểu bảo bối, Hoắc lão đại thật buồn nôn.“Ừ, là một con ngựa cái rất ngoan. Có phải rất đẹp không?”Ngũ Y Y lập tức bĩu môi: “Tôi nhìn nó không đẹp một chút nào, không phải là mũi ngựa mặt ngựa thôi sao? Thật bình thường. Tôi không cưỡi nó, tôi cưỡi con khác đi.”“Nó rất ngoan. Tại sao không cưỡi nó?” Hoắc Phi Đoạt ngạc nhiên nhìn Ngũ Y Y.Ngũ Y Y đi đến chỗ con ngựa khác, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận: “Tôi chán ghét tiểu bảo bối của anh, chán ghét, anh thích thì cưỡi nó đi! Tôi mới không cần nó!”Hoắc Phi Đoạt ngớ ra, lập tức nỏ nụ cười: “Em cũng ăn giấm chua với một con ngựa à?”Tâm tình hắn lại rất tốt.“Cái gì? Tôi không có ghen! Tôi chỉ sợ đè chết con tiểu bảo bối của anh thôi!”Ngũ Y Y mở to hai mắt, bĩu cong môi, vẻ mặt rõ ràng đang rất tức giận.Hoắc Phi Đoạt cười thầm, hắn đi qua, chỉ vào một con ngựa trắng: “Nó cũng rất ngoan, mà còn rất khỏe mạnh. Em cưỡi nó được đó!”Ngũ Y Y mở to mắt nhìn qua: “Nó cũng là con ngựa cái? Cũng là tiểu bảo bối của anh hả?”“Ha ha” Hoắc Phi Đoạt cười khẽ: “Nó không phải, nó là con ngựa đực.”“Ngựa đực tốt, tôi sẽ cưỡi ngựa đực.”“Tại sao?”“Anh không biết à? Nam nữ kết hợp làm việc sẽ không phiền phức.”Hoắc Phi Đoạt nhịn không được liền cười nhẹ, đưa tay v**t v* mái tóc Ngũ Y Y: “Tôi và em sống cùng một chỗ, cũng không có phiền phức gì.”Ngũ Y Y không nghe rõ người kia đang nói gì, cô nắm lấy dây cương, một chân đạp lên bàn đạp, một chân dùng sức, nhún người một cái muốn nhảy lên ngựa.Đáng tiếc là con ngựa kia cao quá, mà Ngũ Y Y thì rất thấp, làm sao cũng không thể leo lên được.Hoắc Phi Đoạt cười thầm, đưa tay qua n*ng m*ng Ngũ Y Y lên, chỗ đó của cô thịt rất nhiều, sờ vào cảm giác thật tốt.Hắn không nhịn được liền v**t v* vài cái, giọng nói đầy say mê vang lên: “Thịt thật nhiều.”“Hả? Anh nói cái gì?”“Tôi nói chân em thật ngắn.” Hoắc Phi Đoạt nâng Ngũ Y Y lên ngựa, Ngũ Y Y ngồi trên lưng con ngựa, vừa hưng phấn vừa vui vẻ, lại nói lơ đễnh: “Chân ngắn thì làm sao? Chân tôi ngắn đó! Hừ, tôi không phải là người mẫu, làm sao có chân dài được chứ?”Lại coi thường cô. Hừ! Kém cỏi! truyện được lấy từ Doc Truyen . o r gHoắc Phi Đoạt đứng bên thân con ngựa gần đó, một tay nắm lấy dây cương, quay đầu lại hỏi Ngũ Y Y: “Đê tôi dắt em đi một đoạn đường thử xem?”“Được được, anh đừng dắt đi nhanh quá nha.”Hoắc Phi Đoạt dùng một tay để trên lưng Ngũ Y Y: “ngồi thẳng lưng.”Sau đó lại sờ lên chỗ đùi cô, ánh mắt nóng bỏng, giọng nói ám muội: “kẹp chặt chân…….”Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà trong giờ phút này Hoắc Phi Đoạt lại nghĩ đến, cái đêm điên loan đảo phượng kia chứ.Cô khít chặt làm cho hắn gần như điên lên.“Này này này, tiếp theo tôi phải làm gì hả?” Ngũ Y Y gọi Hoắc Phi Đoạt vài tiếng, người này đang ngẩn người, cô dùng chân đá đá vào ngực Hoắc Phi Đoạt, lúc này hắn mới hoàn hồn lại.Hoắc Phi Đoạt nhìn về phía ánh mắt của Ngũ Y Y, sự ngang ngược lộ ra trôi trào, phải khống chế lại sự trôi trào vô hạn đó.Ngũ Y Y nhìn thấy liền bối rối.