Tác giả:

"Tôi là xử nữ! Tôi muốn phá thân! Tôi muốn một đêm một trăm vạn! Còn nữa, tôi chưa nói hết! Tôi muốn một người đàn ông có kĩ thuật tốt, diện mạo phải anh tuấn, thân thể lại cường tráng. Có không, có không? Khuôn mặt của cô gái nhỏ kia trang điểm thật đậm đặc. Lời nói của cô vừa vang lên, nhất thời khiến cho đại sảnh trở nên yên tỉnh. Nhìn bộ dạng cô gái kia cũng khoảng 17, 18 tuổi , làn da trắng nõn nà của một thiếu nữ lộ ra, nhìn giống như một búp bê sữa vậy Đầu tóc cô rối tung, hàng lông mi giả dầy đặc, tựa như muốn che đi ngũ quan vốn có của cô. Sau một hồi yên tĩnh, một tiếng cười nhẹ từ trong góc tối truyền ra.... “ A……Thì ra không có người đàn ông nào được như ý của tôi cả.” – Cô khinh thường, bĩu môi. Hộc hộc! Một người đàn ông tức giận đứng lên hét: “ Má! Sao mà đắt như vậy? Cô tự xem lại bản thân mình đi! Mẹ kiếp, cô cho rằng mình là Marilyn Monroe sao? Ta khinh!” Ngay lập tức, một người đàn ông khác cũng đứng lên cười lớn: “ Bố mày chỉ cần một vạn là có thể cùng một lúc chơi…

Chương 420: Chỉ có thể yêu anh 2

Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới ĐâyTác giả: Chân Huyến LệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Tôi là xử nữ! Tôi muốn phá thân! Tôi muốn một đêm một trăm vạn! Còn nữa, tôi chưa nói hết! Tôi muốn một người đàn ông có kĩ thuật tốt, diện mạo phải anh tuấn, thân thể lại cường tráng. Có không, có không? Khuôn mặt của cô gái nhỏ kia trang điểm thật đậm đặc. Lời nói của cô vừa vang lên, nhất thời khiến cho đại sảnh trở nên yên tỉnh. Nhìn bộ dạng cô gái kia cũng khoảng 17, 18 tuổi , làn da trắng nõn nà của một thiếu nữ lộ ra, nhìn giống như một búp bê sữa vậy Đầu tóc cô rối tung, hàng lông mi giả dầy đặc, tựa như muốn che đi ngũ quan vốn có của cô. Sau một hồi yên tĩnh, một tiếng cười nhẹ từ trong góc tối truyền ra.... “ A……Thì ra không có người đàn ông nào được như ý của tôi cả.” – Cô khinh thường, bĩu môi. Hộc hộc! Một người đàn ông tức giận đứng lên hét: “ Má! Sao mà đắt như vậy? Cô tự xem lại bản thân mình đi! Mẹ kiếp, cô cho rằng mình là Marilyn Monroe sao? Ta khinh!” Ngay lập tức, một người đàn ông khác cũng đứng lên cười lớn: “ Bố mày chỉ cần một vạn là có thể cùng một lúc chơi… Phúc Hi cười lạnh, trong nụ cười chỉ có sự vắng lặng: "Anh Phi Đoạt nổ súng chỉ vì một con đàn bà ư?""Không chỉ có thế, hình như tối hôm qua Ngũ Y Y đã xảy ra chuyện gì bất trắc, cả công ty Hắc Đế dốc hết toàn lực đi tìm cô ta, sau khi tìm được, Hoắc Phi Đoạt còn tự mình đưa cô ta tới bệnh viện cấp cứu, vẫn luôn ở cùng."Rầm!Phúc Hi nện một quyền lên chiếc đàn Piano khiến nó phát ra một âm thanh đáng sợ. "Lại xem con nhỏ đó như bảo bối nữa! Hừ! Muốn đoạt đàn ông với Phúc Hi tôi sao, chẳng lẽ cô ta có chín cái mạng? Thạch Ưng, bố trí người g**t ch*t Ngũ Y Y đi!""Dạ!"Phúc Hi cả một bụng uất ức, tức giận không chỗ phát tiết, cô ta đứng lên, dùng sức đá vào cái ghế khiến nó vỡ thành mấy phần."Ngũ Y Y! Đối nghịch với Phúc Hi tao thì cũng đồng nghĩa với việc mày tự tìm đường chết!"Hoắc Phi Đoạt chạy tới công ty, xử lý một đống chuyện lớn khó giải quyết.Thư ký gõ cửa đi vào, nói: "Hoắc tổng, Phúc Hi tiểu thư nói muốn gặp ngài."Hoắc Phi Đoạt đang vùi đầu vào đống tài liệu, nghe vậy liền dừng tay, ngẩng đầu lên chau mày.Phúc Hi?Anh rất muốn quên đi sự tồn tại của cô gái này. Cô ta tới làm gì? Phiền chết mất! "Nói tôi rất bận, không rảnh tiếp cô ta, bảo cô ta về nhà trước đi."Lời còn chưa dứt, Phúc Hi đã tiến vào. "Bảo em về nhà, buổi trưa anh sẽ về ăn cơm sao?"Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại."Ô kìa, tiểu thư, tại sao cô lại tự tiện đi vào thế?" Thư ký kinh ngạc ngăn Phúc Hi lại.Phúc Hi mỉm cười nhưng trong mắt lại ngập tràn sự ác độc, "Không cho tôi vào? Cô biết tôi là ai không? Tôi chính là vợ chưa cưới của Hoắc tổng, tương lai sẽ trở thành bà chủ của mấy người, ngay cả tôi cũng dám đắc tội, có phải cô muốn bị đuổi việc rồi không? Tránh ra!"Vừa nói tránh ra xong, Phúc Hi đã bắt lấy cổ tay của thư ký, nhéo phía sau một cái rồi đá một cước vào mông cô gái, đá cô ta ra ngoài cửa.Cô thư ký nhếch nhác nằm trên sàn nhà, còn lộ ra q**n l*t trong váy ngắn."Hứ, không chịu nổi một đá mà còn dám cản bản tiểu thư? Không biết tự lượng sức mình!" Phúc Hi nhướn mày, vỗ tay một cái.Chuyển sang Hoắc Phi Đoạt, cô ta lập tức tươi cười rực rỡ: "Anh Phi Đoạt, mấy ngày không gặp, em nhớ anh muốn chết. Anh có nhớ em không đó?""Không phải là phải làm thục nữ, không tùy tiện dùng võ được hả? Tại sao hôm nay đột nhiên lại như vậy?"Hoắc Phi Đoạt dựa vào thành ghế, híp mắt nhìn kĩ Phúc Hi. Cảm thấy hôm nay Phúc Hi có chỗ không đúng lắm.Phúc Hi nũng nịu dậm chân một cái: "Ưm hừm, không phải đâu anh Phi Đoạt, em chỉ dùng chút thôi mà, không có lực sát thương gì đâu, sao anh lại nói em như vậy? Không phải bây giờ em rất dịu dàng ư?"Phúc Hi cười nói, vui vẻ chạy đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, dang hai tay ôm lấy anh.Hoắc Phi Đoạt không vui nói: "Đó là cấp dưới của anh, em không thể đối xử thô bạo như vậy với cô ấy được.""Em biết rồi..., sau này sẽ không như vậy nữa, có được không? A, anh à, em nói xin lỗi với anh nhé."Hoắc Phi Đoạt nhìn thư ký, nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"Bạch Mỹ Mỹ lắc đầu, khổ mà không nói được, buồn bực nói: "Không sao đâu.""Em gái tôi xưa nay vẫn bướng bỉnh như thế, tôi sẽ giáo dục nó, chuyện ngày hôm nay, tôi thay nó nhận lỗi với cô. Xin lỗi."Khi Hoắc Phi Đoạt nói chuyện còn cố ý nhấn mạnh ba chữ em gái tôi, rõ ràng là muốn phủi sạch quan hệ giữa anh và Phúc Hi.

Phúc Hi cười lạnh, trong nụ cười chỉ có sự vắng lặng: "Anh Phi Đoạt nổ súng chỉ vì một con đàn bà ư?"

"Không chỉ có thế, hình như tối hôm qua Ngũ Y Y đã xảy ra chuyện gì bất trắc, cả công ty Hắc Đế dốc hết toàn lực đi tìm cô ta, sau khi tìm được, Hoắc Phi Đoạt còn tự mình đưa cô ta tới bệnh viện cấp cứu, vẫn luôn ở cùng."

Rầm!

Phúc Hi nện một quyền lên chiếc đàn Piano khiến nó phát ra một âm thanh đáng sợ. "Lại xem con nhỏ đó như bảo bối nữa! Hừ! Muốn đoạt đàn ông với Phúc Hi tôi sao, chẳng lẽ cô ta có chín cái mạng? Thạch Ưng, bố trí người g**t ch*t Ngũ Y Y đi!"

"Dạ!"

Phúc Hi cả một bụng uất ức, tức giận không chỗ phát tiết, cô ta đứng lên, dùng sức đá vào cái ghế khiến nó vỡ thành mấy phần.

"Ngũ Y Y! Đối nghịch với Phúc Hi tao thì cũng đồng nghĩa với việc mày tự tìm đường chết!"

Hoắc Phi Đoạt chạy tới công ty, xử lý một đống chuyện lớn khó giải quyết.

Thư ký gõ cửa đi vào, nói: "Hoắc tổng, Phúc Hi tiểu thư nói muốn gặp ngài."

Hoắc Phi Đoạt đang vùi đầu vào đống tài liệu, nghe vậy liền dừng tay, ngẩng đầu lên chau mày.

Phúc Hi?

Anh rất muốn quên đi sự tồn tại của cô gái này. Cô ta tới làm gì? Phiền chết mất! "Nói tôi rất bận, không rảnh tiếp cô ta, bảo cô ta về nhà trước đi."

Lời còn chưa dứt, Phúc Hi đã tiến vào. "Bảo em về nhà, buổi trưa anh sẽ về ăn cơm sao?"

Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại.

"Ô kìa, tiểu thư, tại sao cô lại tự tiện đi vào thế?" Thư ký kinh ngạc ngăn Phúc Hi lại.

Phúc Hi mỉm cười nhưng trong mắt lại ngập tràn sự ác độc, "Không cho tôi vào? Cô biết tôi là ai không? Tôi chính là vợ chưa cưới của Hoắc tổng, tương lai sẽ trở thành bà chủ của mấy người, ngay cả tôi cũng dám đắc tội, có phải cô muốn bị đuổi việc rồi không? Tránh ra!"

Vừa nói tránh ra xong, Phúc Hi đã bắt lấy cổ tay của thư ký, nhéo phía sau một cái rồi đá một cước vào mông cô gái, đá cô ta ra ngoài cửa.

Cô thư ký nhếch nhác nằm trên sàn nhà, còn lộ ra q**n l*t trong váy ngắn.

"Hứ, không chịu nổi một đá mà còn dám cản bản tiểu thư? Không biết tự lượng sức mình!" Phúc Hi nhướn mày, vỗ tay một cái.

Chuyển sang Hoắc Phi Đoạt, cô ta lập tức tươi cười rực rỡ: "Anh Phi Đoạt, mấy ngày không gặp, em nhớ anh muốn chết. Anh có nhớ em không đó?"

"Không phải là phải làm thục nữ, không tùy tiện dùng võ được hả? Tại sao hôm nay đột nhiên lại như vậy?"

Hoắc Phi Đoạt dựa vào thành ghế, híp mắt nhìn kĩ Phúc Hi. Cảm thấy hôm nay Phúc Hi có chỗ không đúng lắm.

Phúc Hi nũng nịu dậm chân một cái: "Ưm hừm, không phải đâu anh Phi Đoạt, em chỉ dùng chút thôi mà, không có lực sát thương gì đâu, sao anh lại nói em như vậy? Không phải bây giờ em rất dịu dàng ư?"

Phúc Hi cười nói, vui vẻ chạy đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, dang hai tay ôm lấy anh.

Hoắc Phi Đoạt không vui nói: "Đó là cấp dưới của anh, em không thể đối xử thô bạo như vậy với cô ấy được."

"Em biết rồi..., sau này sẽ không như vậy nữa, có được không? A, anh à, em nói xin lỗi với anh nhé."

Hoắc Phi Đoạt nhìn thư ký, nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Bạch Mỹ Mỹ lắc đầu, khổ mà không nói được, buồn bực nói: "Không sao đâu."

"Em gái tôi xưa nay vẫn bướng bỉnh như thế, tôi sẽ giáo dục nó, chuyện ngày hôm nay, tôi thay nó nhận lỗi với cô. Xin lỗi."

Khi Hoắc Phi Đoạt nói chuyện còn cố ý nhấn mạnh ba chữ em gái tôi, rõ ràng là muốn phủi sạch quan hệ giữa anh và Phúc Hi.

Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới ĐâyTác giả: Chân Huyến LệTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Tôi là xử nữ! Tôi muốn phá thân! Tôi muốn một đêm một trăm vạn! Còn nữa, tôi chưa nói hết! Tôi muốn một người đàn ông có kĩ thuật tốt, diện mạo phải anh tuấn, thân thể lại cường tráng. Có không, có không? Khuôn mặt của cô gái nhỏ kia trang điểm thật đậm đặc. Lời nói của cô vừa vang lên, nhất thời khiến cho đại sảnh trở nên yên tỉnh. Nhìn bộ dạng cô gái kia cũng khoảng 17, 18 tuổi , làn da trắng nõn nà của một thiếu nữ lộ ra, nhìn giống như một búp bê sữa vậy Đầu tóc cô rối tung, hàng lông mi giả dầy đặc, tựa như muốn che đi ngũ quan vốn có của cô. Sau một hồi yên tĩnh, một tiếng cười nhẹ từ trong góc tối truyền ra.... “ A……Thì ra không có người đàn ông nào được như ý của tôi cả.” – Cô khinh thường, bĩu môi. Hộc hộc! Một người đàn ông tức giận đứng lên hét: “ Má! Sao mà đắt như vậy? Cô tự xem lại bản thân mình đi! Mẹ kiếp, cô cho rằng mình là Marilyn Monroe sao? Ta khinh!” Ngay lập tức, một người đàn ông khác cũng đứng lên cười lớn: “ Bố mày chỉ cần một vạn là có thể cùng một lúc chơi… Phúc Hi cười lạnh, trong nụ cười chỉ có sự vắng lặng: "Anh Phi Đoạt nổ súng chỉ vì một con đàn bà ư?""Không chỉ có thế, hình như tối hôm qua Ngũ Y Y đã xảy ra chuyện gì bất trắc, cả công ty Hắc Đế dốc hết toàn lực đi tìm cô ta, sau khi tìm được, Hoắc Phi Đoạt còn tự mình đưa cô ta tới bệnh viện cấp cứu, vẫn luôn ở cùng."Rầm!Phúc Hi nện một quyền lên chiếc đàn Piano khiến nó phát ra một âm thanh đáng sợ. "Lại xem con nhỏ đó như bảo bối nữa! Hừ! Muốn đoạt đàn ông với Phúc Hi tôi sao, chẳng lẽ cô ta có chín cái mạng? Thạch Ưng, bố trí người g**t ch*t Ngũ Y Y đi!""Dạ!"Phúc Hi cả một bụng uất ức, tức giận không chỗ phát tiết, cô ta đứng lên, dùng sức đá vào cái ghế khiến nó vỡ thành mấy phần."Ngũ Y Y! Đối nghịch với Phúc Hi tao thì cũng đồng nghĩa với việc mày tự tìm đường chết!"Hoắc Phi Đoạt chạy tới công ty, xử lý một đống chuyện lớn khó giải quyết.Thư ký gõ cửa đi vào, nói: "Hoắc tổng, Phúc Hi tiểu thư nói muốn gặp ngài."Hoắc Phi Đoạt đang vùi đầu vào đống tài liệu, nghe vậy liền dừng tay, ngẩng đầu lên chau mày.Phúc Hi?Anh rất muốn quên đi sự tồn tại của cô gái này. Cô ta tới làm gì? Phiền chết mất! "Nói tôi rất bận, không rảnh tiếp cô ta, bảo cô ta về nhà trước đi."Lời còn chưa dứt, Phúc Hi đã tiến vào. "Bảo em về nhà, buổi trưa anh sẽ về ăn cơm sao?"Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại."Ô kìa, tiểu thư, tại sao cô lại tự tiện đi vào thế?" Thư ký kinh ngạc ngăn Phúc Hi lại.Phúc Hi mỉm cười nhưng trong mắt lại ngập tràn sự ác độc, "Không cho tôi vào? Cô biết tôi là ai không? Tôi chính là vợ chưa cưới của Hoắc tổng, tương lai sẽ trở thành bà chủ của mấy người, ngay cả tôi cũng dám đắc tội, có phải cô muốn bị đuổi việc rồi không? Tránh ra!"Vừa nói tránh ra xong, Phúc Hi đã bắt lấy cổ tay của thư ký, nhéo phía sau một cái rồi đá một cước vào mông cô gái, đá cô ta ra ngoài cửa.Cô thư ký nhếch nhác nằm trên sàn nhà, còn lộ ra q**n l*t trong váy ngắn."Hứ, không chịu nổi một đá mà còn dám cản bản tiểu thư? Không biết tự lượng sức mình!" Phúc Hi nhướn mày, vỗ tay một cái.Chuyển sang Hoắc Phi Đoạt, cô ta lập tức tươi cười rực rỡ: "Anh Phi Đoạt, mấy ngày không gặp, em nhớ anh muốn chết. Anh có nhớ em không đó?""Không phải là phải làm thục nữ, không tùy tiện dùng võ được hả? Tại sao hôm nay đột nhiên lại như vậy?"Hoắc Phi Đoạt dựa vào thành ghế, híp mắt nhìn kĩ Phúc Hi. Cảm thấy hôm nay Phúc Hi có chỗ không đúng lắm.Phúc Hi nũng nịu dậm chân một cái: "Ưm hừm, không phải đâu anh Phi Đoạt, em chỉ dùng chút thôi mà, không có lực sát thương gì đâu, sao anh lại nói em như vậy? Không phải bây giờ em rất dịu dàng ư?"Phúc Hi cười nói, vui vẻ chạy đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, dang hai tay ôm lấy anh.Hoắc Phi Đoạt không vui nói: "Đó là cấp dưới của anh, em không thể đối xử thô bạo như vậy với cô ấy được.""Em biết rồi..., sau này sẽ không như vậy nữa, có được không? A, anh à, em nói xin lỗi với anh nhé."Hoắc Phi Đoạt nhìn thư ký, nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"Bạch Mỹ Mỹ lắc đầu, khổ mà không nói được, buồn bực nói: "Không sao đâu.""Em gái tôi xưa nay vẫn bướng bỉnh như thế, tôi sẽ giáo dục nó, chuyện ngày hôm nay, tôi thay nó nhận lỗi với cô. Xin lỗi."Khi Hoắc Phi Đoạt nói chuyện còn cố ý nhấn mạnh ba chữ em gái tôi, rõ ràng là muốn phủi sạch quan hệ giữa anh và Phúc Hi.

Chương 420: Chỉ có thể yêu anh 2