Vù vù...grao…grao… Trời mưa như bão, hay chính xác là bão. Trên sân thượng tòa chung cư cũ kĩ, một bóng dáng mỏng manh, yếu ớt vịn vào lan can bảo vệ. Thái Vy đang khóc, nước mắt hòa lẫn nước mưa ướt nhòa trên khuôn mặt tái nhợt. Như Rowan Atkinson đã nói “Tôi thích đi dạo trong mưa vì lúc đó sẽ chẳng ai thấy được những giọt nước mắt của tôi...”Nếu có ai bất chợt lên sân thượng lúc này, sẽ tưởng như Thái Vy có sở thích điên rồ, hay muốn tìm về thời thơ ấu chẳng hạn... Nhưng thời tiết này mà có người lên đây thỳ người đó thần kinh ắt có vấn đề. Mưa mỗi lúc một nặng hơn, bầu trời đen kịt. Thái Vy không khóc nữa, cô lặng lẽ nhìn xuống dưới, mặt đất cũng một màu đen kịt. Khẽ nhấc chân, do quá mệt mỏi và dầm mưa lâu, nên người cô run lên từng đợt, tưởng dễ nhưng phải dùng sức rất lâu cô mới đứng lên được lan can. Cảm giác đầu tiên là chênh vênh, Thái Vy nắm chặt tay, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, sau đó toàn thân cô nhẹ bẫng. oOo - Con bé đó chưa tỉnh sao? - Dạ, bẩm bà,…
Chương 15
Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh, Thế Có Được KhôngTác giả: TunoTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngVù vù...grao…grao… Trời mưa như bão, hay chính xác là bão. Trên sân thượng tòa chung cư cũ kĩ, một bóng dáng mỏng manh, yếu ớt vịn vào lan can bảo vệ. Thái Vy đang khóc, nước mắt hòa lẫn nước mưa ướt nhòa trên khuôn mặt tái nhợt. Như Rowan Atkinson đã nói “Tôi thích đi dạo trong mưa vì lúc đó sẽ chẳng ai thấy được những giọt nước mắt của tôi...”Nếu có ai bất chợt lên sân thượng lúc này, sẽ tưởng như Thái Vy có sở thích điên rồ, hay muốn tìm về thời thơ ấu chẳng hạn... Nhưng thời tiết này mà có người lên đây thỳ người đó thần kinh ắt có vấn đề. Mưa mỗi lúc một nặng hơn, bầu trời đen kịt. Thái Vy không khóc nữa, cô lặng lẽ nhìn xuống dưới, mặt đất cũng một màu đen kịt. Khẽ nhấc chân, do quá mệt mỏi và dầm mưa lâu, nên người cô run lên từng đợt, tưởng dễ nhưng phải dùng sức rất lâu cô mới đứng lên được lan can. Cảm giác đầu tiên là chênh vênh, Thái Vy nắm chặt tay, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, sau đó toàn thân cô nhẹ bẫng. oOo - Con bé đó chưa tỉnh sao? - Dạ, bẩm bà,… Thái Vy đi đi lại lại duyên dáng, đoạn đưa mắt về phía thầy kép cất giọng:“ NúiThuyềnMâyNướcThuyền ta ngược thuyền ta xuôi giữa dòng nước bạc nhịp chèo ta bơiAi đắp đập ?Ai phá núi ?Cho hồ nước đầy là mặt gương soi...Nhìn bóng chiều in ngấn nướcTa nhìn đất trời một dòng nghiêng soiNghe tiếng rừngNghe tiếng suốiXốn xang mái chèo nhịp đời sinh sôiThuyền về bến mớiCá nặng lưới đầyCá nặng lưới đầy…”Thầy kép dĩ nhiên vẫn như mọi khi, nghe cô hát với vẻ mặt tâm đắc cực điểm. Miệng không ngớt đưa cô lên chín tầng mây, rồi lơ lửng ở đó mãi. Thái Vy thấy vui vui. Kế ra, thầy kép tuổi cũng cỡ cha cô rồi, ngoài dạy cô mấy bài thơ, cách hát sao cho phù hợp…thầy còn kể chuyện đời, khuyên cô nhiều việc. Cha cô hồi trước cũng thế, những người đàn ông tuổi này, họ đã gần như nếm đủ chuyện đời, những lời tâm sự của họ không phải kiểu bà tám, mà tựa như ngọn đuốc trong một hành trình, đặt phía trước để tiến tới, lúc rọi lại phía sau để xem xét…oOoThái Vy khom người tỉa tót lại cây hoa nhài, dạo này bận rộn, lá úa rụng đầy gốc rồi.- Sao chị không sai thằng hầu, con sen làm mấy việc vặt này.Một trong ba đào rượu mới tuyển, đon đả lại gần cô. Khuôn mặt tròn phúc hậu, thêm cái lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu. Thái Vy nheo mắt nhìn, có biết sắp tới phải làm gì không, mà có thể vô tư như vây.- Thú vui của tôi, cũng không tính là việc gì nặng nhọc.Trong lời nói đã tỏ rõ xa cách, nhưng cô bé vẫn cười toe:- Cây này có hoa thơm nhỉ, em cũng thích có một cây trước cửa.- Cô sai thằng Tũn đi mua, trước nó cũng mua cây này cho tôi.Cô bé lắc đầu nguây nguẩy:- Thôi em chả dám đâu, thân phận em đâu có như chị, hì hì.Thái Vy không nhịn được cười:- Thân phận tôi làm sao? Cô nghe người ta nói cái gì hay ho rồi?Cô bé bĩu môi ra vẻ giận dỗi:- Em không có giống bọn họ đâu, em thích chị lắm. Em tên Vân, là bà ba đặt cho, chứ thật ra tên cúng cơm của em là Tủn, hì hì.Thái Vy móc ra hai hào, nghĩ nghĩ rồi lại thêm hai hào nữa, đưa cho Tủn:- Cho em tiền ăn quà vặt, có thích ăn bánh đúc không?Nghe đến bánh đúc, mắt Tủn lập tức sáng lên, gật gật.- Giờ này hay có gánh bánh đúc đi qua đấy, em lấy một hào mua mấy cái mà ăn, phần còn lại, thích ăn gì mua gì thỳ cứ xài.Cái Tủn nhón lấy một hào, nhoẻn miệng cười:- Em lấy một hào thôi, chị đợi ở đây, em mua xong hai chị em mình cùng ăn.Thấy bộ dạng vui mừng nhảy chân sáo của con Tủn, Thái Vy chợt nhớ đến cái Tí. Trong lòng đượm buồn.Cái Tủn rốt cuộc mang bánh đúc trở lại thật, bánh đúc chấm mắm tôm, dầm thêm quả ớt chỉ thiên cho cay, ăn quả rất ngon, nhưng không tốt cho một đào nương, do cần giữ giọng, bởi vậy Thái Vy không ăn. Mặc dù cũng thèm, nhưng sau này còn có thể ăn mà, phải lo cho việc trước mắt. Cái Tủn thấy vậy tiu nghỉu, nhưng cũng chén hết sạch.- Sắp đến giờ cơm rồi, sao không để mấy cái tối ăn?Cái Tủn lại trề môi:- Mỗi bữa chỉ được lưng bát thôi hà. Sợ gì no chứ.Hầu rượu bị đối xử bạc bẽo không kém người ở. Mà con bé này vẫn hồn nhiên như vậy, xem ra ở lâu trong cái khổ, nên không thấy biết khổ là gì.oOoBên này đào Tuyết quăng đến cái chén thứ mấy cũng không biết nữa, tiếng sành va vào nền gạch loảng xoảng.- Không thể tin được, cho nó thành nghệ sớm như thế, cầm chầu lại là quan lớn, chứ không phải quan viên như thường lệ... Bà đây sẽ không để mày toại nguyện.Người cô run lên, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Bên cạnh, con sen mặt đã tái mét, lát thế nào cũng phải đưa tiền nói khéo bọn nhà bếp mua bộ chén khác thế vào. Nhưng sợ nhất là đào Tuyết điên lên lại lấy thân nó ra mà đấm đá bình bịch thỳ khổ.Bên kia Thái Vy hắt xì một cái, cô vội lấy hộp cao Sao Vàng, quẹt nhẹ lên mũi. Tối nay bà lớn qua, mà bị cảm là khổ, thời gian từ giờ là vàng là bạc, cần tận dụng triệt để, có vậy mới sớm rời khỏi đây được.Thái Vy ngồi trước bàn trang điểm, yên lặng nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương. Khuôn mặt trái xoan, lông mày mảnh được tỉa gọn gàng, mũi nhỏ thẳng tắp, mắt to tròn long lanh. Quả thực càng ngắm càng yêu, khi cười lại toát lên được vẻ thanh khiết, đủ khiến nam nhân đối diện phải ngẩn ngơ. Vì da trắng sẵn, nên cô không đánh phấn, mà chỉ tô chút son hồng cánh sen, rồi thay bộ áo dài màu thiên thanh, khoác thêm áo voan mỏng phủ bên ngoài. Mấy bộ này đều được sửa theo kiểu đang thịnh hành là chiết eo, và cổ trái tim, như vậy cũng bớt nóng nực. Xong xuôi lại vấn tóc đuôi gà, rồi mới cầm phách ra trước hiên ngồi đợi.Bà lớn cùng thầy kép mới bước vào sân, đã nghe tiếng ca trong trẻo quyện cùng nhịp phách, cả hai không nói mà cùng dừng bước, lắng nghe.“ Tuyết muốn lấy ông…Xưa…ngày xưa Tuyết muốn lấy ôngÔng chê, ông chê Tuyết bé Tuyết không biết gìĐến thì, bây giờ Tuyết đã đến thìÔng muốn lấy TuyếtTuyết, Tuyết chê ông già…”
Thái Vy đi đi lại lại duyên dáng, đoạn đưa mắt về phía thầy kép cất giọng:
“ Núi
Thuyền
Mây
Nước
Thuyền ta ngược thuyền ta xuôi giữa dòng nước bạc nhịp chèo ta bơi
Ai đắp đập ?
Ai phá núi ?
Cho hồ nước đầy là mặt gương soi...
Nhìn bóng chiều in ngấn nước
Ta nhìn đất trời một dòng nghiêng soi
Nghe tiếng rừng
Nghe tiếng suối
Xốn xang mái chèo nhịp đời sinh sôi
Thuyền về bến mới
Cá nặng lưới đầy
Cá nặng lưới đầy…”
Thầy kép dĩ nhiên vẫn như mọi khi, nghe cô hát với vẻ mặt tâm đắc cực
điểm. Miệng không ngớt đưa cô lên chín tầng mây, rồi lơ lửng ở đó mãi.
Thái Vy thấy vui vui. Kế ra, thầy kép tuổi cũng cỡ cha cô rồi, ngoài
dạy cô mấy bài thơ, cách hát sao cho phù hợp…thầy còn kể chuyện đời,
khuyên cô nhiều việc. Cha cô hồi trước cũng thế, những người đàn ông
tuổi này, họ đã gần như nếm đủ chuyện đời, những lời tâm sự của họ không phải kiểu bà tám, mà tựa như ngọn đuốc trong một hành trình, đặt phía
trước để tiến tới, lúc rọi lại phía sau để xem xét…
oOo
Thái Vy khom người tỉa tót lại cây hoa nhài, dạo này bận rộn, lá úa rụng đầy gốc rồi.
- Sao chị không sai thằng hầu, con sen làm mấy việc vặt này.
Một trong ba đào rượu mới tuyển, đon đả lại gần cô. Khuôn mặt tròn phúc
hậu, thêm cái lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu. Thái Vy nheo mắt nhìn,
có biết sắp tới phải làm gì không, mà có thể vô tư như vây.
- Thú vui của tôi, cũng không tính là việc gì nặng nhọc.
Trong lời nói đã tỏ rõ xa cách, nhưng cô bé vẫn cười toe:
- Cây này có hoa thơm nhỉ, em cũng thích có một cây trước cửa.
- Cô sai thằng Tũn đi mua, trước nó cũng mua cây này cho tôi.
Cô bé lắc đầu nguây nguẩy:
- Thôi em chả dám đâu, thân phận em đâu có như chị, hì hì.
Thái Vy không nhịn được cười:
- Thân phận tôi làm sao? Cô nghe người ta nói cái gì hay ho rồi?
Cô bé bĩu môi ra vẻ giận dỗi:
- Em không có giống bọn họ đâu, em thích chị lắm. Em tên Vân,
là bà ba đặt cho, chứ thật ra tên cúng cơm của em là Tủn, hì hì.
Thái Vy móc ra hai hào, nghĩ nghĩ rồi lại thêm hai hào nữa, đưa cho Tủn:
- Cho em tiền ăn quà vặt, có thích ăn bánh đúc không?
Nghe đến bánh đúc, mắt Tủn lập tức sáng lên, gật gật.
- Giờ này hay có gánh bánh đúc đi qua đấy, em lấy một hào mua
mấy cái mà ăn, phần còn lại, thích ăn gì mua gì thỳ cứ xài.
Cái Tủn nhón lấy một hào, nhoẻn miệng cười:
- Em lấy một hào thôi, chị đợi ở đây, em mua xong hai chị em mình cùng ăn.
Thấy bộ dạng vui mừng nhảy chân sáo của con Tủn, Thái Vy chợt nhớ đến cái Tí. Trong lòng đượm buồn.
Cái Tủn rốt cuộc mang bánh đúc trở lại thật, bánh đúc chấm mắm tôm, dầm
thêm quả ớt chỉ thiên cho cay, ăn quả rất ngon, nhưng không tốt cho một
đào nương, do cần giữ giọng, bởi vậy Thái Vy không ăn. Mặc dù cũng thèm, nhưng sau này còn có thể ăn mà, phải lo cho việc trước mắt. Cái Tủn
thấy vậy tiu nghỉu, nhưng cũng chén hết sạch.
- Sắp đến giờ cơm rồi, sao không để mấy cái tối ăn?
Cái Tủn lại trề môi:
- Mỗi bữa chỉ được lưng bát thôi hà. Sợ gì no chứ.
Hầu rượu bị đối xử bạc bẽo không kém người ở. Mà con bé này vẫn hồn
nhiên như vậy, xem ra ở lâu trong cái khổ, nên không thấy biết khổ là
gì.
oOo
Bên này đào Tuyết quăng đến cái chén thứ mấy cũng không biết nữa, tiếng sành va vào nền gạch loảng xoảng.
- Không thể tin được, cho nó thành nghệ sớm như thế, cầm chầu
lại là quan lớn, chứ không phải quan viên như thường lệ... Bà đây sẽ
không để mày toại nguyện.
Người cô run lên, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Bên cạnh, con sen mặt
đã tái mét, lát thế nào cũng phải đưa tiền nói khéo bọn nhà bếp mua bộ
chén khác thế vào. Nhưng sợ nhất là đào Tuyết điên lên lại lấy thân nó
ra mà đấm đá bình bịch thỳ khổ.
Bên kia Thái Vy hắt xì một cái, cô vội lấy hộp cao Sao Vàng, quẹt nhẹ
lên mũi. Tối nay bà lớn qua, mà bị cảm là khổ, thời gian từ giờ là vàng
là bạc, cần tận dụng triệt để, có vậy mới sớm rời khỏi đây được.
Thái Vy ngồi trước bàn trang điểm, yên lặng nhìn gương mặt xinh đẹp
trong gương. Khuôn mặt trái xoan, lông mày mảnh được tỉa gọn gàng, mũi
nhỏ thẳng tắp, mắt to tròn long lanh. Quả thực càng ngắm càng yêu, khi
cười lại toát lên được vẻ thanh khiết, đủ khiến nam nhân đối diện phải
ngẩn ngơ. Vì da trắng sẵn, nên cô không đánh phấn, mà chỉ tô chút son
hồng cánh sen, rồi thay bộ áo dài màu thiên thanh, khoác thêm áo voan
mỏng phủ bên ngoài. Mấy bộ này đều được sửa theo kiểu đang thịnh hành là chiết eo, và cổ trái tim, như vậy cũng bớt nóng nực. Xong xuôi lại vấn
tóc đuôi gà, rồi mới cầm phách ra trước hiên ngồi đợi.
Bà lớn cùng thầy kép mới bước vào sân, đã nghe tiếng ca trong trẻo quyện cùng nhịp phách, cả hai không nói mà cùng dừng bước, lắng nghe.
“ Tuyết muốn lấy ông…
Xưa…ngày xưa Tuyết muốn lấy ông
Ông chê, ông chê Tuyết bé Tuyết không biết gì
Đến thì, bây giờ Tuyết đã đến thì
Ông muốn lấy Tuyết
Tuyết, Tuyết chê ông già…”
Bước Một Chân Vào Trái Tim Anh, Thế Có Được KhôngTác giả: TunoTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngVù vù...grao…grao… Trời mưa như bão, hay chính xác là bão. Trên sân thượng tòa chung cư cũ kĩ, một bóng dáng mỏng manh, yếu ớt vịn vào lan can bảo vệ. Thái Vy đang khóc, nước mắt hòa lẫn nước mưa ướt nhòa trên khuôn mặt tái nhợt. Như Rowan Atkinson đã nói “Tôi thích đi dạo trong mưa vì lúc đó sẽ chẳng ai thấy được những giọt nước mắt của tôi...”Nếu có ai bất chợt lên sân thượng lúc này, sẽ tưởng như Thái Vy có sở thích điên rồ, hay muốn tìm về thời thơ ấu chẳng hạn... Nhưng thời tiết này mà có người lên đây thỳ người đó thần kinh ắt có vấn đề. Mưa mỗi lúc một nặng hơn, bầu trời đen kịt. Thái Vy không khóc nữa, cô lặng lẽ nhìn xuống dưới, mặt đất cũng một màu đen kịt. Khẽ nhấc chân, do quá mệt mỏi và dầm mưa lâu, nên người cô run lên từng đợt, tưởng dễ nhưng phải dùng sức rất lâu cô mới đứng lên được lan can. Cảm giác đầu tiên là chênh vênh, Thái Vy nắm chặt tay, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, sau đó toàn thân cô nhẹ bẫng. oOo - Con bé đó chưa tỉnh sao? - Dạ, bẩm bà,… Thái Vy đi đi lại lại duyên dáng, đoạn đưa mắt về phía thầy kép cất giọng:“ NúiThuyềnMâyNướcThuyền ta ngược thuyền ta xuôi giữa dòng nước bạc nhịp chèo ta bơiAi đắp đập ?Ai phá núi ?Cho hồ nước đầy là mặt gương soi...Nhìn bóng chiều in ngấn nướcTa nhìn đất trời một dòng nghiêng soiNghe tiếng rừngNghe tiếng suốiXốn xang mái chèo nhịp đời sinh sôiThuyền về bến mớiCá nặng lưới đầyCá nặng lưới đầy…”Thầy kép dĩ nhiên vẫn như mọi khi, nghe cô hát với vẻ mặt tâm đắc cực điểm. Miệng không ngớt đưa cô lên chín tầng mây, rồi lơ lửng ở đó mãi. Thái Vy thấy vui vui. Kế ra, thầy kép tuổi cũng cỡ cha cô rồi, ngoài dạy cô mấy bài thơ, cách hát sao cho phù hợp…thầy còn kể chuyện đời, khuyên cô nhiều việc. Cha cô hồi trước cũng thế, những người đàn ông tuổi này, họ đã gần như nếm đủ chuyện đời, những lời tâm sự của họ không phải kiểu bà tám, mà tựa như ngọn đuốc trong một hành trình, đặt phía trước để tiến tới, lúc rọi lại phía sau để xem xét…oOoThái Vy khom người tỉa tót lại cây hoa nhài, dạo này bận rộn, lá úa rụng đầy gốc rồi.- Sao chị không sai thằng hầu, con sen làm mấy việc vặt này.Một trong ba đào rượu mới tuyển, đon đả lại gần cô. Khuôn mặt tròn phúc hậu, thêm cái lúm đồng tiền, trông rất đáng yêu. Thái Vy nheo mắt nhìn, có biết sắp tới phải làm gì không, mà có thể vô tư như vây.- Thú vui của tôi, cũng không tính là việc gì nặng nhọc.Trong lời nói đã tỏ rõ xa cách, nhưng cô bé vẫn cười toe:- Cây này có hoa thơm nhỉ, em cũng thích có một cây trước cửa.- Cô sai thằng Tũn đi mua, trước nó cũng mua cây này cho tôi.Cô bé lắc đầu nguây nguẩy:- Thôi em chả dám đâu, thân phận em đâu có như chị, hì hì.Thái Vy không nhịn được cười:- Thân phận tôi làm sao? Cô nghe người ta nói cái gì hay ho rồi?Cô bé bĩu môi ra vẻ giận dỗi:- Em không có giống bọn họ đâu, em thích chị lắm. Em tên Vân, là bà ba đặt cho, chứ thật ra tên cúng cơm của em là Tủn, hì hì.Thái Vy móc ra hai hào, nghĩ nghĩ rồi lại thêm hai hào nữa, đưa cho Tủn:- Cho em tiền ăn quà vặt, có thích ăn bánh đúc không?Nghe đến bánh đúc, mắt Tủn lập tức sáng lên, gật gật.- Giờ này hay có gánh bánh đúc đi qua đấy, em lấy một hào mua mấy cái mà ăn, phần còn lại, thích ăn gì mua gì thỳ cứ xài.Cái Tủn nhón lấy một hào, nhoẻn miệng cười:- Em lấy một hào thôi, chị đợi ở đây, em mua xong hai chị em mình cùng ăn.Thấy bộ dạng vui mừng nhảy chân sáo của con Tủn, Thái Vy chợt nhớ đến cái Tí. Trong lòng đượm buồn.Cái Tủn rốt cuộc mang bánh đúc trở lại thật, bánh đúc chấm mắm tôm, dầm thêm quả ớt chỉ thiên cho cay, ăn quả rất ngon, nhưng không tốt cho một đào nương, do cần giữ giọng, bởi vậy Thái Vy không ăn. Mặc dù cũng thèm, nhưng sau này còn có thể ăn mà, phải lo cho việc trước mắt. Cái Tủn thấy vậy tiu nghỉu, nhưng cũng chén hết sạch.- Sắp đến giờ cơm rồi, sao không để mấy cái tối ăn?Cái Tủn lại trề môi:- Mỗi bữa chỉ được lưng bát thôi hà. Sợ gì no chứ.Hầu rượu bị đối xử bạc bẽo không kém người ở. Mà con bé này vẫn hồn nhiên như vậy, xem ra ở lâu trong cái khổ, nên không thấy biết khổ là gì.oOoBên này đào Tuyết quăng đến cái chén thứ mấy cũng không biết nữa, tiếng sành va vào nền gạch loảng xoảng.- Không thể tin được, cho nó thành nghệ sớm như thế, cầm chầu lại là quan lớn, chứ không phải quan viên như thường lệ... Bà đây sẽ không để mày toại nguyện.Người cô run lên, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Bên cạnh, con sen mặt đã tái mét, lát thế nào cũng phải đưa tiền nói khéo bọn nhà bếp mua bộ chén khác thế vào. Nhưng sợ nhất là đào Tuyết điên lên lại lấy thân nó ra mà đấm đá bình bịch thỳ khổ.Bên kia Thái Vy hắt xì một cái, cô vội lấy hộp cao Sao Vàng, quẹt nhẹ lên mũi. Tối nay bà lớn qua, mà bị cảm là khổ, thời gian từ giờ là vàng là bạc, cần tận dụng triệt để, có vậy mới sớm rời khỏi đây được.Thái Vy ngồi trước bàn trang điểm, yên lặng nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương. Khuôn mặt trái xoan, lông mày mảnh được tỉa gọn gàng, mũi nhỏ thẳng tắp, mắt to tròn long lanh. Quả thực càng ngắm càng yêu, khi cười lại toát lên được vẻ thanh khiết, đủ khiến nam nhân đối diện phải ngẩn ngơ. Vì da trắng sẵn, nên cô không đánh phấn, mà chỉ tô chút son hồng cánh sen, rồi thay bộ áo dài màu thiên thanh, khoác thêm áo voan mỏng phủ bên ngoài. Mấy bộ này đều được sửa theo kiểu đang thịnh hành là chiết eo, và cổ trái tim, như vậy cũng bớt nóng nực. Xong xuôi lại vấn tóc đuôi gà, rồi mới cầm phách ra trước hiên ngồi đợi.Bà lớn cùng thầy kép mới bước vào sân, đã nghe tiếng ca trong trẻo quyện cùng nhịp phách, cả hai không nói mà cùng dừng bước, lắng nghe.“ Tuyết muốn lấy ông…Xưa…ngày xưa Tuyết muốn lấy ôngÔng chê, ông chê Tuyết bé Tuyết không biết gìĐến thì, bây giờ Tuyết đã đến thìÔng muốn lấy TuyếtTuyết, Tuyết chê ông già…”