Tác giả:

Ở một ngôi nhà nhỏ trong vùng nông thôn cách khá xa thành phố, ai cũng nghe thấy tiếng cười đùa của một bé gái. Gia đình cô rất hạnh phúc. Cô lên 6, học ở một trường tiểu học trong làng. Vì cô rất lễ phép nên mọi người ai cũng quý mến cô. Nếu hàng xóm có hỏi cô: - Cháu gái, cháu tên gì thế ? Mặc dù biết rất rõ nhưng họ vẫn hỏi, vì họ rất thích câu trả lời của cô - Dạ, cháu tên Mạc Thiên Giai, con bố Mạc Khiêm và mẹ Quách Từ Nhiên ạ. Đúng vậy, cô có cái tên rất đẹp: Mạc Thiên Giai. Tuy đã 6 tuổi nhưng cô vẫn ngô nghê hỏi mẹ: - Mẹ, mẹ yêu ai nhất? Thì mẹ cô lại cười hiền, xoa đầu cô mà trả lời: - Mẹ yêu Thiên Giai nhất. Hài lòng với câu trả lời đó, cô lại quay sang hỏi ba mình: - Ba, ba yêu ai nhất? -Ba yêu Thiên Giai nhất. - Ba yêu Thiên Giai nhiều như thế nào? - To như cánh đồng lúa nhé. Bỗng cô bé xụ mặt xuống, Mạc Khiêm thấy thế liền hỏi: - Sao thế con gái? - Vì ba thương con ít hơn mẹ. Mạc Khiêm ngạc nhiên, quay sang vợ, Từ Nhiên cũng ngạc nhiên không kém, liền hỏi lại con: -Thiên…

Chương 13

Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?Tác giả: Je t’amieTruyện Ngôn TìnhỞ một ngôi nhà nhỏ trong vùng nông thôn cách khá xa thành phố, ai cũng nghe thấy tiếng cười đùa của một bé gái. Gia đình cô rất hạnh phúc. Cô lên 6, học ở một trường tiểu học trong làng. Vì cô rất lễ phép nên mọi người ai cũng quý mến cô. Nếu hàng xóm có hỏi cô: - Cháu gái, cháu tên gì thế ? Mặc dù biết rất rõ nhưng họ vẫn hỏi, vì họ rất thích câu trả lời của cô - Dạ, cháu tên Mạc Thiên Giai, con bố Mạc Khiêm và mẹ Quách Từ Nhiên ạ. Đúng vậy, cô có cái tên rất đẹp: Mạc Thiên Giai. Tuy đã 6 tuổi nhưng cô vẫn ngô nghê hỏi mẹ: - Mẹ, mẹ yêu ai nhất? Thì mẹ cô lại cười hiền, xoa đầu cô mà trả lời: - Mẹ yêu Thiên Giai nhất. Hài lòng với câu trả lời đó, cô lại quay sang hỏi ba mình: - Ba, ba yêu ai nhất? -Ba yêu Thiên Giai nhất. - Ba yêu Thiên Giai nhiều như thế nào? - To như cánh đồng lúa nhé. Bỗng cô bé xụ mặt xuống, Mạc Khiêm thấy thế liền hỏi: - Sao thế con gái? - Vì ba thương con ít hơn mẹ. Mạc Khiêm ngạc nhiên, quay sang vợ, Từ Nhiên cũng ngạc nhiên không kém, liền hỏi lại con: -Thiên… Thiên Giai sau việc ở phòng thí nghiệm thấy Tĩnh Phong giúp mình nhiều quá nên quyết định sẽ làm món gì ngon cho anh. Cô đi chợ sáng sớm, cất công nấu thật công phu, thật ngon để cảm ơn anh. Giờ ra chơi, biết anh luôn ở trên sân thượng, cô liền mang cơm lên. Đến nơi, cô thấy Tĩnh Phong đang quay lưng lại với mình, tấm lưng có vẻ rất vững chắc. Nhìn anh từ phía sau cũng không giảm bớt được vẻ đẹp thiên bẩm của anh. Có thể nói đẹp như một bức tượng khắc, là một tuyệt phẩm.Sau nhiều việc như vậy, cô thấy anh không quá xa cách, chỉ là do không hiểu con người anh mà thôi.-Lên đây đi. Không cần phải đứng đó đâu. – Tĩnh Phong bất ngờ lên tiếng, anh biết cô ở đằng sau sao?-À, vâng- Thiên Giai liền đi lên- Tôi có nấu chút đồ cho anh đây, gọi là cảm ơn, anh giúp tôi nhiều quá mà tôi chưa làm gì cho anh hết- Thiên Giai đưa hộp cơm cho Tĩnh Phong.-Cô tự làm? Cho tôi? – Tĩnh Phong ngạc nhiên hỏi-Đương nhiên rồi, anh ăn thử đi, hay để trưa rồi ăn?-Ăn giờ luôn đi- Tĩnh Phong lại gần.-Vậy để tôi lấy ra giúp anh.- Thiên Giai nhanh chóng để thức ăn ra , đẩy đến chỗ Tĩnh Phong- Anh ăn đi.Tĩnh Phong điềm đạm gắp từng chút. Phải nói những món cô nấu không phải sơn hào mĩ vị nhưng lại rất ngon.-Ai chỉ cô nấu ăn vậy? Tĩnh Phong dừng ăn , hỏi cô – Mà cô không ăn sao?-À, hồi ở quê, dì tôi có chỉ một chút, lên đây thì tự học tiếp . Tôi không ăn đâu, cái này là nấu riêng cho anh để cảm ơn, tôi mà ăn thì đâu còn gọi là cảm ơn nữa. – Nói rồi Thiên Giai nở nụ cười.- Vậy à? Thế tôi không khách sáo đâu. Cô nấu cũng ngon đấy.- Thật sao? – Thiên Giai vui vẻTĩnh Phong gật đầu. Khi ăn gần hết, anh nói:- Cô, từ nay mỗi ngày mỗi buổi trưa nấu rồi đem lên đây cho tôi ăn. Tôi sẽ đưa tiền cho cô.-Hả, anh bắt ép người sao? – Thiên Giai nhăn mặt – Biết vậy tôi bỏ thêm ít muối cho mặn chết anh luôn đi.-Cô cứ việc thử, tôi không phiền đâu – Tĩnh Phong thản nhiên- Ngộ nhỡ tôi nấu không hợp mùi vị anh thì sao?-Cứ như thế này là được.-Được thôi, tôi nấu dở thì không được chê à nha. Nếu không anh tự nấu ăn đi.-Cô được nước làm tới khi nào vậy? Tôi đuổi học cô bây giờ- Tĩnh Phong có chút đùa-A, nào dám, thôi anh ăn cho xong đi, tôi dọn dẹp rồi còn xuống học.-Cô nghỉ tiết này đi.-Không được, giờ tới tiết Hóa yêu thích của tôi, không thể nghỉ được.-Vậy cô xuống trước đi, hết giờ lên lấy những thứ này về.-Tôi đi trước đây – Thiên Giai đứng dậy, bước nhanh kẻo thầy vào lớp thì trước thì sẽ có chuyện không hay. Thầy nghiêm khắc lắm nhưng ai cũng thương thầyChỉ còn lại Tĩnh Phong trên sân thượng, anh không ngờ Thiên Giai cũng thích môn Hóa, đó là môn thứ hai mà anh thích sau Toán. Nói vậy nhưng anh giỏi cả ba môn tự nhiên. Ngoại ngữ đã có bằng tiếng Anh và tiếng Pháp. Một con người quả thực hoàn hảo. Anh trai của anh đang du học cũng đã lấy được bằng xuất sắc. Con người nhà họ Du thật đáng để mọi người ngưỡng mộ. Cộng với vẻ đẹp trai đến mê người thì không cô gái nào không muốn được làm dâu nhà họ Du.

Thiên Giai sau việc ở phòng thí nghiệm thấy Tĩnh Phong giúp mình nhiều quá nên quyết định sẽ làm món gì ngon cho anh. Cô đi chợ sáng sớm, cất công nấu thật công phu, thật ngon để cảm ơn anh. Giờ ra chơi, biết anh luôn ở trên sân thượng, cô liền mang cơm lên. Đến nơi, cô thấy Tĩnh Phong đang quay lưng lại với mình, tấm lưng có vẻ rất vững chắc. Nhìn anh từ phía sau cũng không giảm bớt được vẻ đẹp thiên bẩm của anh. Có thể nói đẹp như một bức tượng khắc, là một tuyệt phẩm.

Sau nhiều việc như vậy, cô thấy anh không quá xa cách, chỉ là do không hiểu con người anh mà thôi.

-Lên đây đi. Không cần phải đứng đó đâu. – Tĩnh Phong bất ngờ lên tiếng, anh biết cô ở đằng sau sao?

-À, vâng- Thiên Giai liền đi lên- Tôi có nấu chút đồ cho anh đây, gọi là cảm ơn, anh giúp tôi nhiều quá mà tôi chưa làm gì cho anh hết- Thiên Giai đưa hộp cơm cho Tĩnh Phong.

-Cô tự làm? Cho tôi? – Tĩnh Phong ngạc nhiên hỏi

-Đương nhiên rồi, anh ăn thử đi, hay để trưa rồi ăn?

-Ăn giờ luôn đi- Tĩnh Phong lại gần.

-Vậy để tôi lấy ra giúp anh.- Thiên Giai nhanh chóng để thức ăn ra , đẩy đến chỗ Tĩnh Phong- Anh ăn đi.

Tĩnh Phong điềm đạm gắp từng chút. Phải nói những món cô nấu không phải sơn hào mĩ vị nhưng lại rất ngon.

-Ai chỉ cô nấu ăn vậy? Tĩnh Phong dừng ăn , hỏi cô – Mà cô không ăn sao?

-À, hồi ở quê, dì tôi có chỉ một chút, lên đây thì tự học tiếp . Tôi không ăn đâu, cái này là nấu riêng cho anh để cảm ơn, tôi mà ăn thì đâu còn gọi là cảm ơn nữa. – Nói rồi Thiên Giai nở nụ cười.

- Vậy à? Thế tôi không khách sáo đâu. Cô nấu cũng ngon đấy.

- Thật sao? – Thiên Giai vui vẻ

Tĩnh Phong gật đầu. Khi ăn gần hết, anh nói:

- Cô, từ nay mỗi ngày mỗi buổi trưa nấu rồi đem lên đây cho tôi ăn. Tôi sẽ đưa tiền cho cô.

-Hả, anh bắt ép người sao? – Thiên Giai nhăn mặt – Biết vậy tôi bỏ thêm ít muối cho mặn chết anh luôn đi.

-Cô cứ việc thử, tôi không phiền đâu – Tĩnh Phong thản nhiên

- Ngộ nhỡ tôi nấu không hợp mùi vị anh thì sao?

-Cứ như thế này là được.

-Được thôi, tôi nấu dở thì không được chê à nha. Nếu không anh tự nấu ăn đi.

-Cô được nước làm tới khi nào vậy? Tôi đuổi học cô bây giờ- Tĩnh Phong có chút đùa

-A, nào dám, thôi anh ăn cho xong đi, tôi dọn dẹp rồi còn xuống học.

-Cô nghỉ tiết này đi.

-Không được, giờ tới tiết Hóa yêu thích của tôi, không thể nghỉ được.

-Vậy cô xuống trước đi, hết giờ lên lấy những thứ này về.

-Tôi đi trước đây – Thiên Giai đứng dậy, bước nhanh kẻo thầy vào lớp thì trước thì sẽ có chuyện không hay. Thầy nghiêm khắc lắm nhưng ai cũng thương thầy

Chỉ còn lại Tĩnh Phong trên sân thượng, anh không ngờ Thiên Giai cũng thích môn Hóa, đó là môn thứ hai mà anh thích sau Toán. Nói vậy nhưng anh giỏi cả ba môn tự nhiên. Ngoại ngữ đã có bằng tiếng Anh và tiếng Pháp. Một con người quả thực hoàn hảo. Anh trai của anh đang du học cũng đã lấy được bằng xuất sắc. Con người nhà họ Du thật đáng để mọi người ngưỡng mộ. Cộng với vẻ đẹp trai đến mê người thì không cô gái nào không muốn được làm dâu nhà họ Du.

Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?Tác giả: Je t’amieTruyện Ngôn TìnhỞ một ngôi nhà nhỏ trong vùng nông thôn cách khá xa thành phố, ai cũng nghe thấy tiếng cười đùa của một bé gái. Gia đình cô rất hạnh phúc. Cô lên 6, học ở một trường tiểu học trong làng. Vì cô rất lễ phép nên mọi người ai cũng quý mến cô. Nếu hàng xóm có hỏi cô: - Cháu gái, cháu tên gì thế ? Mặc dù biết rất rõ nhưng họ vẫn hỏi, vì họ rất thích câu trả lời của cô - Dạ, cháu tên Mạc Thiên Giai, con bố Mạc Khiêm và mẹ Quách Từ Nhiên ạ. Đúng vậy, cô có cái tên rất đẹp: Mạc Thiên Giai. Tuy đã 6 tuổi nhưng cô vẫn ngô nghê hỏi mẹ: - Mẹ, mẹ yêu ai nhất? Thì mẹ cô lại cười hiền, xoa đầu cô mà trả lời: - Mẹ yêu Thiên Giai nhất. Hài lòng với câu trả lời đó, cô lại quay sang hỏi ba mình: - Ba, ba yêu ai nhất? -Ba yêu Thiên Giai nhất. - Ba yêu Thiên Giai nhiều như thế nào? - To như cánh đồng lúa nhé. Bỗng cô bé xụ mặt xuống, Mạc Khiêm thấy thế liền hỏi: - Sao thế con gái? - Vì ba thương con ít hơn mẹ. Mạc Khiêm ngạc nhiên, quay sang vợ, Từ Nhiên cũng ngạc nhiên không kém, liền hỏi lại con: -Thiên… Thiên Giai sau việc ở phòng thí nghiệm thấy Tĩnh Phong giúp mình nhiều quá nên quyết định sẽ làm món gì ngon cho anh. Cô đi chợ sáng sớm, cất công nấu thật công phu, thật ngon để cảm ơn anh. Giờ ra chơi, biết anh luôn ở trên sân thượng, cô liền mang cơm lên. Đến nơi, cô thấy Tĩnh Phong đang quay lưng lại với mình, tấm lưng có vẻ rất vững chắc. Nhìn anh từ phía sau cũng không giảm bớt được vẻ đẹp thiên bẩm của anh. Có thể nói đẹp như một bức tượng khắc, là một tuyệt phẩm.Sau nhiều việc như vậy, cô thấy anh không quá xa cách, chỉ là do không hiểu con người anh mà thôi.-Lên đây đi. Không cần phải đứng đó đâu. – Tĩnh Phong bất ngờ lên tiếng, anh biết cô ở đằng sau sao?-À, vâng- Thiên Giai liền đi lên- Tôi có nấu chút đồ cho anh đây, gọi là cảm ơn, anh giúp tôi nhiều quá mà tôi chưa làm gì cho anh hết- Thiên Giai đưa hộp cơm cho Tĩnh Phong.-Cô tự làm? Cho tôi? – Tĩnh Phong ngạc nhiên hỏi-Đương nhiên rồi, anh ăn thử đi, hay để trưa rồi ăn?-Ăn giờ luôn đi- Tĩnh Phong lại gần.-Vậy để tôi lấy ra giúp anh.- Thiên Giai nhanh chóng để thức ăn ra , đẩy đến chỗ Tĩnh Phong- Anh ăn đi.Tĩnh Phong điềm đạm gắp từng chút. Phải nói những món cô nấu không phải sơn hào mĩ vị nhưng lại rất ngon.-Ai chỉ cô nấu ăn vậy? Tĩnh Phong dừng ăn , hỏi cô – Mà cô không ăn sao?-À, hồi ở quê, dì tôi có chỉ một chút, lên đây thì tự học tiếp . Tôi không ăn đâu, cái này là nấu riêng cho anh để cảm ơn, tôi mà ăn thì đâu còn gọi là cảm ơn nữa. – Nói rồi Thiên Giai nở nụ cười.- Vậy à? Thế tôi không khách sáo đâu. Cô nấu cũng ngon đấy.- Thật sao? – Thiên Giai vui vẻTĩnh Phong gật đầu. Khi ăn gần hết, anh nói:- Cô, từ nay mỗi ngày mỗi buổi trưa nấu rồi đem lên đây cho tôi ăn. Tôi sẽ đưa tiền cho cô.-Hả, anh bắt ép người sao? – Thiên Giai nhăn mặt – Biết vậy tôi bỏ thêm ít muối cho mặn chết anh luôn đi.-Cô cứ việc thử, tôi không phiền đâu – Tĩnh Phong thản nhiên- Ngộ nhỡ tôi nấu không hợp mùi vị anh thì sao?-Cứ như thế này là được.-Được thôi, tôi nấu dở thì không được chê à nha. Nếu không anh tự nấu ăn đi.-Cô được nước làm tới khi nào vậy? Tôi đuổi học cô bây giờ- Tĩnh Phong có chút đùa-A, nào dám, thôi anh ăn cho xong đi, tôi dọn dẹp rồi còn xuống học.-Cô nghỉ tiết này đi.-Không được, giờ tới tiết Hóa yêu thích của tôi, không thể nghỉ được.-Vậy cô xuống trước đi, hết giờ lên lấy những thứ này về.-Tôi đi trước đây – Thiên Giai đứng dậy, bước nhanh kẻo thầy vào lớp thì trước thì sẽ có chuyện không hay. Thầy nghiêm khắc lắm nhưng ai cũng thương thầyChỉ còn lại Tĩnh Phong trên sân thượng, anh không ngờ Thiên Giai cũng thích môn Hóa, đó là môn thứ hai mà anh thích sau Toán. Nói vậy nhưng anh giỏi cả ba môn tự nhiên. Ngoại ngữ đã có bằng tiếng Anh và tiếng Pháp. Một con người quả thực hoàn hảo. Anh trai của anh đang du học cũng đã lấy được bằng xuất sắc. Con người nhà họ Du thật đáng để mọi người ngưỡng mộ. Cộng với vẻ đẹp trai đến mê người thì không cô gái nào không muốn được làm dâu nhà họ Du.

Chương 13