Tác giả:

Bước ra từ sân bay, một cô gái 17 tuổi với làn da trắng như tuyết, khôn mặt V-line, cặp mắt to màu đen láy, hàng mi cong vút, sống mũi cao, đôi môi anh đào hồng hào kết hợp với mái tóc nâu cafe dài ngang lưng, cô mặc chiếc váy trắng kẻ sọc đen có ghi số 17 ở giữa, lộ ra đôi chân dài trắng nõn nhưng không kém phần kh*** g**, cô đi một đổi giày thể thao trắng đơn giản, mặc dù giản dị nhưng trông cô như thiên thần, thu hút không ít những ánh nhìn của đàn ông. Phải, đó là Hani ( Hàn Thục Nhi), sát thủ máu lạnh ẩn dấu không một ai biết tới nhưng ở đây lại là một cô gái trẻ trung năng động xinh xắn. - Ôi, nước Mỹ thân yêu, ta về với ngươi rồi đây!! Sinh sống ở Hàn Quốc 10 năm với họ hàng cuối cùng nó cũng đến Mỹ để du học đồng thời lập nghiệp ở nơi đây. Kéo vali ra ngoài sân bay, nó bắt một chiếc taxi: - Phiền chú cho cháu đến đường xx - Nó ngồi ngay ngắn trong chiếc taxi và nói với ông tài xế Đeo chiếc tai nghe lên, nó vừa đi vừa ngắm khung cảnh ở bên ngoài. Những toà nhà cao ốc đồ sộ cao…

Chương 46: An an và trương anh bình

Người Tôi Thích... Chính Là EmTác giả: Linh MèoBước ra từ sân bay, một cô gái 17 tuổi với làn da trắng như tuyết, khôn mặt V-line, cặp mắt to màu đen láy, hàng mi cong vút, sống mũi cao, đôi môi anh đào hồng hào kết hợp với mái tóc nâu cafe dài ngang lưng, cô mặc chiếc váy trắng kẻ sọc đen có ghi số 17 ở giữa, lộ ra đôi chân dài trắng nõn nhưng không kém phần kh*** g**, cô đi một đổi giày thể thao trắng đơn giản, mặc dù giản dị nhưng trông cô như thiên thần, thu hút không ít những ánh nhìn của đàn ông. Phải, đó là Hani ( Hàn Thục Nhi), sát thủ máu lạnh ẩn dấu không một ai biết tới nhưng ở đây lại là một cô gái trẻ trung năng động xinh xắn. - Ôi, nước Mỹ thân yêu, ta về với ngươi rồi đây!! Sinh sống ở Hàn Quốc 10 năm với họ hàng cuối cùng nó cũng đến Mỹ để du học đồng thời lập nghiệp ở nơi đây. Kéo vali ra ngoài sân bay, nó bắt một chiếc taxi: - Phiền chú cho cháu đến đường xx - Nó ngồi ngay ngắn trong chiếc taxi và nói với ông tài xế Đeo chiếc tai nghe lên, nó vừa đi vừa ngắm khung cảnh ở bên ngoài. Những toà nhà cao ốc đồ sộ cao… Kết thúc một ngày học, hắn đưa nó về nhà hắn. Nhìn thấy con trai, An An đang chăm sóc cây trong vườn thì chạy ra đón. - Con trai yêu dấu, về rồi sao?- Con chào mẹ, đây là Hani, con dâu của mẹ. - Hắn ôm nó vào lòng.- Dạ.. con chào bác ạ - Nó ấp úng nói- Sao gọi là bác vậy? Gọi mẹ xem nào. Con dâu của ta thật xinh đẹp nha.- Dạ..cảm ơn...mẹ ạ- Thôi hai đứa vào nhà đi. Mẹ đi chuẩn bị đồ ăn.- Tuân lệnh mẫu hậu. - Hắn cười.Rồi hắn đưa nó lên phòng.- Anh và em trong một phòng không sợ bố mẹ anh nói gì sao? - Nó ngồi xuống giường.- Họ sẽ nói gì?- Thì..- Cô gái bé nhỏ, em nghĩ gì đen tối đó à?- Đâu..có.- Nhìn mặt em là biết, đỏ như cà chua rồi kìa.- Đâu có. - Nó lấy hai tay ôm mặt.- Sao em thích chối vậy nhỉ? - Hắn tiến đến gần.- Anh..anh làm gì vậy?- Em nghĩ anh sẽ làm gì? - Hắn cười xấu xa.Rồi hắn ép nó xuống giường, hôn nó một cách ngấu nghiến- E hèm, mẹ bảo ta gọi các con xuống. - Trương Anh Bình tựa lưng vào cửa lên tiếng.- Bố, sao bố phá chuyện tốt của con hả? - Hắn thấy bị làm phiền đâm ra khó chịu- Chẳng phải con đầy lần cũng phá chuyện tốt của ta sao?- Bố không nhường con trai này được sao?- Không. Muốn thì tốt nhất nên đợi đến lúc kết hôn - Trương Anh Bình liếc qua nhìn nó.Thấy Trương Anh Bình nói như vậy, mặt nó dần đỏ như quả gấc chín.- Người sống ở thời đại nào mà vẫn có cái tục lệ đó?- Chẳng lẽ con muốn bác sĩ bảo cưới?- Đằng nào cô ấy cũng là vợ con. - Hắn kéo nó vào lòng.- Tuỳ các con, xuống nhà đi. Mẹ con đang đợi.Ở dưới nhà, An An đang chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn để mừng gia đình sum họp.- Mẹ yêu dấu, sao mẹ chuẩn bị nhiều thế?- Con trai, ta làm toàn món các con thích. Không biết Hani thích ăn gì nên ta cứ chuẩn bị vậy thôi.- Dạ, con ăn gì cũng được mà mẹ.- Ít nhất cũng phải ăn ngon rồi kiếm cháu cho mẹ. - An An cười.- Mẹ đừng lo. Trước sau gì cũng có thôi.Nghe đến đây, mặt nó lại đỏ ửng thêm một lần nữa. Gì mà muốn nó làm mẹ sớm như vậy chứ >.

Kết thúc một ngày học, hắn đưa nó về nhà hắn. Nhìn thấy con trai, An An đang chăm sóc cây trong vườn thì chạy ra đón. - Con trai yêu dấu, về rồi sao?

- Con chào mẹ, đây là Hani, con dâu của mẹ. - Hắn ôm nó vào lòng.

- Dạ.. con chào bác ạ - Nó ấp úng nói

- Sao gọi là bác vậy? Gọi mẹ xem nào. Con dâu của ta thật xinh đẹp nha.

- Dạ..cảm ơn...mẹ ạ

- Thôi hai đứa vào nhà đi. Mẹ đi chuẩn bị đồ ăn.

- Tuân lệnh mẫu hậu. - Hắn cười.

Rồi hắn đưa nó lên phòng.

- Anh và em trong một phòng không sợ bố mẹ anh nói gì sao? - Nó ngồi xuống giường.

- Họ sẽ nói gì?

- Thì..

- Cô gái bé nhỏ, em nghĩ gì đen tối đó à?

- Đâu..có.

- Nhìn mặt em là biết, đỏ như cà chua rồi kìa.

- Đâu có. - Nó lấy hai tay ôm mặt.

- Sao em thích chối vậy nhỉ? - Hắn tiến đến gần.

- Anh..anh làm gì vậy?

- Em nghĩ anh sẽ làm gì? - Hắn cười xấu xa.

Rồi hắn ép nó xuống giường, hôn nó một cách ngấu nghiến

- E hèm, mẹ bảo ta gọi các con xuống. - Trương Anh Bình tựa lưng vào cửa lên tiếng.

- Bố, sao bố phá chuyện tốt của con hả? - Hắn thấy bị làm phiền đâm ra khó chịu

- Chẳng phải con đầy lần cũng phá chuyện tốt của ta sao?

- Bố không nhường con trai này được sao?

- Không. Muốn thì tốt nhất nên đợi đến lúc kết hôn - Trương Anh Bình liếc qua nhìn nó.

Thấy Trương Anh Bình nói như vậy, mặt nó dần đỏ như quả gấc chín.

- Người sống ở thời đại nào mà vẫn có cái tục lệ đó?

- Chẳng lẽ con muốn bác sĩ bảo cưới?

- Đằng nào cô ấy cũng là vợ con. - Hắn kéo nó vào lòng.

- Tuỳ các con, xuống nhà đi. Mẹ con đang đợi.

Ở dưới nhà, An An đang chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn để mừng gia đình sum họp.

- Mẹ yêu dấu, sao mẹ chuẩn bị nhiều thế?

- Con trai, ta làm toàn món các con thích. Không biết Hani thích ăn gì nên ta cứ chuẩn bị vậy thôi.

- Dạ, con ăn gì cũng được mà mẹ.

- Ít nhất cũng phải ăn ngon rồi kiếm cháu cho mẹ. - An An cười.

- Mẹ đừng lo. Trước sau gì cũng có thôi.

Nghe đến đây, mặt nó lại đỏ ửng thêm một lần nữa. Gì mà muốn nó làm mẹ sớm như vậy chứ >.

Người Tôi Thích... Chính Là EmTác giả: Linh MèoBước ra từ sân bay, một cô gái 17 tuổi với làn da trắng như tuyết, khôn mặt V-line, cặp mắt to màu đen láy, hàng mi cong vút, sống mũi cao, đôi môi anh đào hồng hào kết hợp với mái tóc nâu cafe dài ngang lưng, cô mặc chiếc váy trắng kẻ sọc đen có ghi số 17 ở giữa, lộ ra đôi chân dài trắng nõn nhưng không kém phần kh*** g**, cô đi một đổi giày thể thao trắng đơn giản, mặc dù giản dị nhưng trông cô như thiên thần, thu hút không ít những ánh nhìn của đàn ông. Phải, đó là Hani ( Hàn Thục Nhi), sát thủ máu lạnh ẩn dấu không một ai biết tới nhưng ở đây lại là một cô gái trẻ trung năng động xinh xắn. - Ôi, nước Mỹ thân yêu, ta về với ngươi rồi đây!! Sinh sống ở Hàn Quốc 10 năm với họ hàng cuối cùng nó cũng đến Mỹ để du học đồng thời lập nghiệp ở nơi đây. Kéo vali ra ngoài sân bay, nó bắt một chiếc taxi: - Phiền chú cho cháu đến đường xx - Nó ngồi ngay ngắn trong chiếc taxi và nói với ông tài xế Đeo chiếc tai nghe lên, nó vừa đi vừa ngắm khung cảnh ở bên ngoài. Những toà nhà cao ốc đồ sộ cao… Kết thúc một ngày học, hắn đưa nó về nhà hắn. Nhìn thấy con trai, An An đang chăm sóc cây trong vườn thì chạy ra đón. - Con trai yêu dấu, về rồi sao?- Con chào mẹ, đây là Hani, con dâu của mẹ. - Hắn ôm nó vào lòng.- Dạ.. con chào bác ạ - Nó ấp úng nói- Sao gọi là bác vậy? Gọi mẹ xem nào. Con dâu của ta thật xinh đẹp nha.- Dạ..cảm ơn...mẹ ạ- Thôi hai đứa vào nhà đi. Mẹ đi chuẩn bị đồ ăn.- Tuân lệnh mẫu hậu. - Hắn cười.Rồi hắn đưa nó lên phòng.- Anh và em trong một phòng không sợ bố mẹ anh nói gì sao? - Nó ngồi xuống giường.- Họ sẽ nói gì?- Thì..- Cô gái bé nhỏ, em nghĩ gì đen tối đó à?- Đâu..có.- Nhìn mặt em là biết, đỏ như cà chua rồi kìa.- Đâu có. - Nó lấy hai tay ôm mặt.- Sao em thích chối vậy nhỉ? - Hắn tiến đến gần.- Anh..anh làm gì vậy?- Em nghĩ anh sẽ làm gì? - Hắn cười xấu xa.Rồi hắn ép nó xuống giường, hôn nó một cách ngấu nghiến- E hèm, mẹ bảo ta gọi các con xuống. - Trương Anh Bình tựa lưng vào cửa lên tiếng.- Bố, sao bố phá chuyện tốt của con hả? - Hắn thấy bị làm phiền đâm ra khó chịu- Chẳng phải con đầy lần cũng phá chuyện tốt của ta sao?- Bố không nhường con trai này được sao?- Không. Muốn thì tốt nhất nên đợi đến lúc kết hôn - Trương Anh Bình liếc qua nhìn nó.Thấy Trương Anh Bình nói như vậy, mặt nó dần đỏ như quả gấc chín.- Người sống ở thời đại nào mà vẫn có cái tục lệ đó?- Chẳng lẽ con muốn bác sĩ bảo cưới?- Đằng nào cô ấy cũng là vợ con. - Hắn kéo nó vào lòng.- Tuỳ các con, xuống nhà đi. Mẹ con đang đợi.Ở dưới nhà, An An đang chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn để mừng gia đình sum họp.- Mẹ yêu dấu, sao mẹ chuẩn bị nhiều thế?- Con trai, ta làm toàn món các con thích. Không biết Hani thích ăn gì nên ta cứ chuẩn bị vậy thôi.- Dạ, con ăn gì cũng được mà mẹ.- Ít nhất cũng phải ăn ngon rồi kiếm cháu cho mẹ. - An An cười.- Mẹ đừng lo. Trước sau gì cũng có thôi.Nghe đến đây, mặt nó lại đỏ ửng thêm một lần nữa. Gì mà muốn nó làm mẹ sớm như vậy chứ >.

Chương 46: An an và trương anh bình