Rất nhiều năm sau, khi kiến trúc sư nổi tiếng Kiều Tín Sinh thấy hình ảnh tiều tụy, cô đơn của chính mình trong gương: khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cùng tấm lưng còng thì kí ức của ông lần nữa lại trở về sinh nhật ông năm bốn mươi bảy tuổi. Buổi chiều xa xôi đó, khi ông lái xe trở về từ công trường xây dựng nhà hát kịch, đỗ xe cẩn thận rồi nhanh nhẹn leo lên mấy tầng cầu thang để về nhà. Trên bàn ăn bằng ngọc lưu ly đặt một bình hoa hồng màu mận chín, hoa hồng đã nở rộ, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào. Bình hoa này sáng nay trước khi đi làm ông chưa thấy. Ông nhìn thoáng qua, vui vẻ nghĩ: “Đây là giống hoa hồng gì nhỉ? Trước kia chưa từng gặp qua bao giờ…” Hoa tươi nào cũng đẹp cả, miễn đừng trông thấy chúng khi héo tàn. Ông bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật lần thứ bốn mươi bảy của mình, song cũng không thấy chạnh lòng, ngược lại càng cảm thấy bản thân ngày một tốt hơn. Vài năm sau, nhà hát kịch bên bờ biển kia sẽ hoàn công, không nghi ngờ gì, đó sẽ là dấu mốc quan trọng trong…
Chương 22
Ngày Anh Mãi Yêu EmTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhRất nhiều năm sau, khi kiến trúc sư nổi tiếng Kiều Tín Sinh thấy hình ảnh tiều tụy, cô đơn của chính mình trong gương: khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cùng tấm lưng còng thì kí ức của ông lần nữa lại trở về sinh nhật ông năm bốn mươi bảy tuổi. Buổi chiều xa xôi đó, khi ông lái xe trở về từ công trường xây dựng nhà hát kịch, đỗ xe cẩn thận rồi nhanh nhẹn leo lên mấy tầng cầu thang để về nhà. Trên bàn ăn bằng ngọc lưu ly đặt một bình hoa hồng màu mận chín, hoa hồng đã nở rộ, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào. Bình hoa này sáng nay trước khi đi làm ông chưa thấy. Ông nhìn thoáng qua, vui vẻ nghĩ: “Đây là giống hoa hồng gì nhỉ? Trước kia chưa từng gặp qua bao giờ…” Hoa tươi nào cũng đẹp cả, miễn đừng trông thấy chúng khi héo tàn. Ông bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật lần thứ bốn mươi bảy của mình, song cũng không thấy chạnh lòng, ngược lại càng cảm thấy bản thân ngày một tốt hơn. Vài năm sau, nhà hát kịch bên bờ biển kia sẽ hoàn công, không nghi ngờ gì, đó sẽ là dấu mốc quan trọng trong… “Xong rồi.” Phu Nhân Hoa Hồng bỏ chiếc cọ vẽ xuống.Em đứng lên khỏi ghế, nơm nớp lo sợ nhìn bức tranh.Cô gái trong tranh là em khi vừa mới gặp anh.“Giờ hãy trở về đi, Tây Tây.” Phu Nhân Hoa Hồng nói với em.Em lắp bắp kinh hãi. Sao cô ta biết em là Tây Tây? Em chưa từng nói cho cô ta biết.Mặt cô ta thoáng hiện vẻ quỷ dị, mỉm cười nói:“Bức tranh này cô để lại đây đi, ngày nào đó cô sẽ trở lại.”Em tràn ngập nghi hoặc đi khỏi phòng vẽ tranh đầy hương hoa hồng đó. Khi đi tới cửa, em đột nhiên quay đầu lại, Phu Nhân Hoa Hồng vẫn đứng đó nhìn em.“Đó là hoa gì vậy?” Em ngắm nghía loại hoa hồng trong phòng, hỏi cô ta.Mắt cô ta thoáng biến hóa, nói cho em biết:“Cô không biết sao? Chúng có cái tên rất đẹp: Hôm qua.”Em đi khỏi phòng triển lãm tranh, nhìn đồng hồ. Lúc em đi vào là khoảng mười rưỡi đêm, nhưng, khi em đi ra, đồng hồ vẫn dừng ở mười giờ rưỡi như cũ, ngày cũng không đổi, tựa hồ như thời gian chưa từng trôi qua vậy.
“Xong rồi.” Phu Nhân Hoa Hồng bỏ chiếc cọ vẽ xuống.
Em đứng lên khỏi ghế, nơm nớp lo sợ nhìn bức tranh.
Cô gái trong tranh là em khi vừa mới gặp anh.
“Giờ hãy trở về đi, Tây Tây.” Phu Nhân Hoa Hồng nói với em.
Em lắp bắp kinh hãi. Sao cô ta biết em là Tây Tây? Em chưa từng nói cho cô ta biết.
Mặt cô ta thoáng hiện vẻ quỷ dị, mỉm cười nói:
“Bức tranh này cô để lại đây đi, ngày nào đó cô sẽ trở lại.”
Em tràn ngập nghi hoặc đi khỏi phòng vẽ tranh đầy hương hoa hồng đó. Khi đi tới cửa, em đột nhiên quay đầu lại, Phu Nhân Hoa Hồng vẫn đứng đó nhìn em.
“Đó là hoa gì vậy?” Em ngắm nghía loại hoa hồng trong phòng, hỏi cô ta.
Mắt cô ta thoáng biến hóa, nói cho em biết:
“Cô không biết sao? Chúng có cái tên rất đẹp: Hôm qua.”
Em đi khỏi phòng triển lãm tranh, nhìn đồng hồ. Lúc em đi vào là khoảng mười rưỡi đêm, nhưng, khi em đi ra, đồng hồ vẫn dừng ở mười giờ rưỡi như cũ, ngày cũng không đổi, tựa hồ như thời gian chưa từng trôi qua vậy.
Ngày Anh Mãi Yêu EmTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhRất nhiều năm sau, khi kiến trúc sư nổi tiếng Kiều Tín Sinh thấy hình ảnh tiều tụy, cô đơn của chính mình trong gương: khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cùng tấm lưng còng thì kí ức của ông lần nữa lại trở về sinh nhật ông năm bốn mươi bảy tuổi. Buổi chiều xa xôi đó, khi ông lái xe trở về từ công trường xây dựng nhà hát kịch, đỗ xe cẩn thận rồi nhanh nhẹn leo lên mấy tầng cầu thang để về nhà. Trên bàn ăn bằng ngọc lưu ly đặt một bình hoa hồng màu mận chín, hoa hồng đã nở rộ, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào. Bình hoa này sáng nay trước khi đi làm ông chưa thấy. Ông nhìn thoáng qua, vui vẻ nghĩ: “Đây là giống hoa hồng gì nhỉ? Trước kia chưa từng gặp qua bao giờ…” Hoa tươi nào cũng đẹp cả, miễn đừng trông thấy chúng khi héo tàn. Ông bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật lần thứ bốn mươi bảy của mình, song cũng không thấy chạnh lòng, ngược lại càng cảm thấy bản thân ngày một tốt hơn. Vài năm sau, nhà hát kịch bên bờ biển kia sẽ hoàn công, không nghi ngờ gì, đó sẽ là dấu mốc quan trọng trong… “Xong rồi.” Phu Nhân Hoa Hồng bỏ chiếc cọ vẽ xuống.Em đứng lên khỏi ghế, nơm nớp lo sợ nhìn bức tranh.Cô gái trong tranh là em khi vừa mới gặp anh.“Giờ hãy trở về đi, Tây Tây.” Phu Nhân Hoa Hồng nói với em.Em lắp bắp kinh hãi. Sao cô ta biết em là Tây Tây? Em chưa từng nói cho cô ta biết.Mặt cô ta thoáng hiện vẻ quỷ dị, mỉm cười nói:“Bức tranh này cô để lại đây đi, ngày nào đó cô sẽ trở lại.”Em tràn ngập nghi hoặc đi khỏi phòng vẽ tranh đầy hương hoa hồng đó. Khi đi tới cửa, em đột nhiên quay đầu lại, Phu Nhân Hoa Hồng vẫn đứng đó nhìn em.“Đó là hoa gì vậy?” Em ngắm nghía loại hoa hồng trong phòng, hỏi cô ta.Mắt cô ta thoáng biến hóa, nói cho em biết:“Cô không biết sao? Chúng có cái tên rất đẹp: Hôm qua.”Em đi khỏi phòng triển lãm tranh, nhìn đồng hồ. Lúc em đi vào là khoảng mười rưỡi đêm, nhưng, khi em đi ra, đồng hồ vẫn dừng ở mười giờ rưỡi như cũ, ngày cũng không đổi, tựa hồ như thời gian chưa từng trôi qua vậy.