Rất nhiều năm sau, khi kiến trúc sư nổi tiếng Kiều Tín Sinh thấy hình ảnh tiều tụy, cô đơn của chính mình trong gương: khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cùng tấm lưng còng thì kí ức của ông lần nữa lại trở về sinh nhật ông năm bốn mươi bảy tuổi. Buổi chiều xa xôi đó, khi ông lái xe trở về từ công trường xây dựng nhà hát kịch, đỗ xe cẩn thận rồi nhanh nhẹn leo lên mấy tầng cầu thang để về nhà. Trên bàn ăn bằng ngọc lưu ly đặt một bình hoa hồng màu mận chín, hoa hồng đã nở rộ, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào. Bình hoa này sáng nay trước khi đi làm ông chưa thấy. Ông nhìn thoáng qua, vui vẻ nghĩ: “Đây là giống hoa hồng gì nhỉ? Trước kia chưa từng gặp qua bao giờ…” Hoa tươi nào cũng đẹp cả, miễn đừng trông thấy chúng khi héo tàn. Ông bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật lần thứ bốn mươi bảy của mình, song cũng không thấy chạnh lòng, ngược lại càng cảm thấy bản thân ngày một tốt hơn. Vài năm sau, nhà hát kịch bên bờ biển kia sẽ hoàn công, không nghi ngờ gì, đó sẽ là dấu mốc quan trọng trong…
Chương 27
Ngày Anh Mãi Yêu EmTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhRất nhiều năm sau, khi kiến trúc sư nổi tiếng Kiều Tín Sinh thấy hình ảnh tiều tụy, cô đơn của chính mình trong gương: khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cùng tấm lưng còng thì kí ức của ông lần nữa lại trở về sinh nhật ông năm bốn mươi bảy tuổi. Buổi chiều xa xôi đó, khi ông lái xe trở về từ công trường xây dựng nhà hát kịch, đỗ xe cẩn thận rồi nhanh nhẹn leo lên mấy tầng cầu thang để về nhà. Trên bàn ăn bằng ngọc lưu ly đặt một bình hoa hồng màu mận chín, hoa hồng đã nở rộ, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào. Bình hoa này sáng nay trước khi đi làm ông chưa thấy. Ông nhìn thoáng qua, vui vẻ nghĩ: “Đây là giống hoa hồng gì nhỉ? Trước kia chưa từng gặp qua bao giờ…” Hoa tươi nào cũng đẹp cả, miễn đừng trông thấy chúng khi héo tàn. Ông bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật lần thứ bốn mươi bảy của mình, song cũng không thấy chạnh lòng, ngược lại càng cảm thấy bản thân ngày một tốt hơn. Vài năm sau, nhà hát kịch bên bờ biển kia sẽ hoàn công, không nghi ngờ gì, đó sẽ là dấu mốc quan trọng trong… Em biết em không phải là người phụ nữ duy nhất từng qua đêm ở nhà anh.Em cũng biết em không phải là người phụ nữ duy nhất được anh đưa chìa khóa nhà cho.Nhưng em khẳng định em là người phụ nữ duy nhất được anh xây cho một phòng vẽ trong nhà anh.Vì thế, em có thể mỗi ngày ở trong phòng vẽ của mình để vẽ tranh, chờ anh tan tầm trở về, cùng anh ăn cơm, cùng anh nói chuyện phiếm, cùng anh nghe nhạc.Một hôm, khi em đang ở trong phòng vẽ tranh thì anh tan ca về sớm, lặng lẽ tiến vào phòng, nhìn em say đắm.Trước kia em chưa gặp qua loại ánh mắt này của anh. Anh tự giễu nói:“Tôi nhất định điên rồi. Trước kia tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác không thể ngừng nhớ nhung một cô gái, đến mức lập tức muốn bắt xe vội vã trở về để nhìn cô ấy như thế này.”Tin Sinh, em vẫn luôn yêu anh, yêu anh là số phận của em.Nhưng, trước nay anh nào có yêu ai bao giờ, em không biết anh sẽ yêu em bao lâu.Cuối cùng anh yêu em, là bởi vì anh cảm thấy chính mình không còn trẻ nữa? Hay là vì em đã xuất hiện khi anh đang ngã lòng?Thứ anh yêu là em, hay là thời thanh xuân đã mất của mình?Thật khó trả lời, vĩnh viễn sẽ không có đáp án.Nhưng, nếu không có anh, thanh xuân của em chỉ là chuỗi ngày vô nghĩa
Em biết em không phải là người phụ nữ duy nhất từng qua đêm ở nhà anh.
Em cũng biết em không phải là người phụ nữ duy nhất được anh đưa chìa khóa nhà cho.
Nhưng em khẳng định em là người phụ nữ duy nhất được anh xây cho một phòng vẽ trong nhà anh.
Vì thế, em có thể mỗi ngày ở trong phòng vẽ của mình để vẽ tranh, chờ anh tan tầm trở về, cùng anh ăn cơm, cùng anh nói chuyện phiếm, cùng anh nghe nhạc.
Một hôm, khi em đang ở trong phòng vẽ tranh thì anh tan ca về sớm, lặng lẽ tiến vào phòng, nhìn em say đắm.
Trước kia em chưa gặp qua loại ánh mắt này của anh. Anh tự giễu nói:
“Tôi nhất định điên rồi. Trước kia tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác không thể ngừng nhớ nhung một cô gái, đến mức lập tức muốn bắt xe vội vã trở về để nhìn cô ấy như thế này.”
Tin Sinh, em vẫn luôn yêu anh, yêu anh là số phận của em.
Nhưng, trước nay anh nào có yêu ai bao giờ, em không biết anh sẽ yêu em bao lâu.
Cuối cùng anh yêu em, là bởi vì anh cảm thấy chính mình không còn trẻ nữa? Hay là vì em đã xuất hiện khi anh đang ngã lòng?
Thứ anh yêu là em, hay là thời thanh xuân đã mất của mình?
Thật khó trả lời, vĩnh viễn sẽ không có đáp án.
Nhưng, nếu không có anh, thanh xuân của em chỉ là chuỗi ngày vô nghĩa
Ngày Anh Mãi Yêu EmTác giả: Trương Tiểu NhànTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhRất nhiều năm sau, khi kiến trúc sư nổi tiếng Kiều Tín Sinh thấy hình ảnh tiều tụy, cô đơn của chính mình trong gương: khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cùng tấm lưng còng thì kí ức của ông lần nữa lại trở về sinh nhật ông năm bốn mươi bảy tuổi. Buổi chiều xa xôi đó, khi ông lái xe trở về từ công trường xây dựng nhà hát kịch, đỗ xe cẩn thận rồi nhanh nhẹn leo lên mấy tầng cầu thang để về nhà. Trên bàn ăn bằng ngọc lưu ly đặt một bình hoa hồng màu mận chín, hoa hồng đã nở rộ, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào. Bình hoa này sáng nay trước khi đi làm ông chưa thấy. Ông nhìn thoáng qua, vui vẻ nghĩ: “Đây là giống hoa hồng gì nhỉ? Trước kia chưa từng gặp qua bao giờ…” Hoa tươi nào cũng đẹp cả, miễn đừng trông thấy chúng khi héo tàn. Ông bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật lần thứ bốn mươi bảy của mình, song cũng không thấy chạnh lòng, ngược lại càng cảm thấy bản thân ngày một tốt hơn. Vài năm sau, nhà hát kịch bên bờ biển kia sẽ hoàn công, không nghi ngờ gì, đó sẽ là dấu mốc quan trọng trong… Em biết em không phải là người phụ nữ duy nhất từng qua đêm ở nhà anh.Em cũng biết em không phải là người phụ nữ duy nhất được anh đưa chìa khóa nhà cho.Nhưng em khẳng định em là người phụ nữ duy nhất được anh xây cho một phòng vẽ trong nhà anh.Vì thế, em có thể mỗi ngày ở trong phòng vẽ của mình để vẽ tranh, chờ anh tan tầm trở về, cùng anh ăn cơm, cùng anh nói chuyện phiếm, cùng anh nghe nhạc.Một hôm, khi em đang ở trong phòng vẽ tranh thì anh tan ca về sớm, lặng lẽ tiến vào phòng, nhìn em say đắm.Trước kia em chưa gặp qua loại ánh mắt này của anh. Anh tự giễu nói:“Tôi nhất định điên rồi. Trước kia tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác không thể ngừng nhớ nhung một cô gái, đến mức lập tức muốn bắt xe vội vã trở về để nhìn cô ấy như thế này.”Tin Sinh, em vẫn luôn yêu anh, yêu anh là số phận của em.Nhưng, trước nay anh nào có yêu ai bao giờ, em không biết anh sẽ yêu em bao lâu.Cuối cùng anh yêu em, là bởi vì anh cảm thấy chính mình không còn trẻ nữa? Hay là vì em đã xuất hiện khi anh đang ngã lòng?Thứ anh yêu là em, hay là thời thanh xuân đã mất của mình?Thật khó trả lời, vĩnh viễn sẽ không có đáp án.Nhưng, nếu không có anh, thanh xuân của em chỉ là chuỗi ngày vô nghĩa