“Hách Đằng, mấy ngày rồi bác không gặp con, bận lắm sao.” “Cũng tạm.” Hách Đằng nhìn bà bác cười tủm tỉm trước mặt, bụng kêu ùng ục, “Con đi ăn cơm trước.” Bà bác vẫn cười hì hì, “Bây giờ mới ăn à, khoảng mấy giờ con về?” Hách Đằng cảm giác bụng mình quặn đau, cậu biết tiếp theo bà bác này sẽ nói gì, “Khi nào về giúp bác khiêng gạo lên nhé, bác lớn tuổi rồi không khiêng nổi.” Có những chuyện đã thay đổi, nhưng cũng có những chuyện không hề khác. Tuy chuyện bà bác nhờ cậu khiêng gạo trễ hơn trước khi sống lại mấy ngày, nhưng vẫn xảy ra giống hệt, vậy có phải nghĩa là… Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy mình đã sắp nôn ra rồi. “Bác à, con ăn xong còn phải ra ngoài, không biết mấy giờ mới về.” “Ai cha…” Bà bác khó xử, “Bác mua mấy kí gạo, khiêng không nổi, định là nhờ con khiêng giúp, không phải chỉ cách nhau một lầu thôi sao.” Hách Đằng cười cười, “Vậy thì ngại quá, con không ăn cơm cả ngày nay rồi, đói đến đau bụng, buổi chiều còn có việc bận, hay là bác cứ để ở chỗ bảo vệ, chờ khi con trai…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...