Tại một đồi núi tĩnh lặng, cảnh vật tiêu điều. Mảnh đất mà chỉ có khiến cho người khác đau đớn tan nát cõi lòng. Thu xếp xong xuôi chuyện tang sự, dọn dẹp lại ngăn nắp tất cả di vật của bà nội, sau đó Tả Phạm Y đến từ biệt với bà nội, một lát nữa đây cô sẽ phải quá giang xe để quay về trường học. Nhìn phần mộ vừa mới đắp, nước mắt của Phạm Y như thể vỡ đê dàn dụa tuôn đầy trên mặt, ào ào liên tục chảy xuống, dù cô có lau thế nào cũng không lau khô được. Vội vã trở về, thế nhưng cô vẫn không kịp gặp mặt bà nội một lần cuối, không nghe được lời trăn trối sau cùng của bà, không thấy được đáy mắt đôn hậu và hiền lành của bà. Tiếc nuối này, nỗi đau này, không có lời lẽ nào có thể tả xiết. Mười mấy năm trước, cô mất đi cha mẹ, nỗi đau đó còn chưa kịp nguôi ngoai mà nay lại phải đối mặt với nỗi đau mất thêm người thân cuối cùng nữa. Đau đớn này, cô biết sẻ chia cùng ai, biết giãi bày cùng ai đây? Không có, không có ai cả! Mất đi luôn người thân cuối cùng rồi, sau này cô chỉ là một người cô…
Tác giả: