Dòng người hối hả, thành phố rộn ràng liệu có ai thấu hiểu những nỗi buồn man mác? Nỗi buồn này... c*̉a ai đây? ____ Căn nhà khá rộng rãi với ánh đèn ấm cúng, người con gái ngừng ăn, tay còn cầm đôi đũa khẽ nói: - Dạ! Tiếng dạ vang lên nhẹ tênh, người nói dường như chưa suy nghĩ gì thì phải. Sao lại thế? Trên chiếc bàn ăn sang trọng, hai vợ chồng trung niên thở dài nhìn đứa con gái đang ăn mà lòng quặng thắt. Cứ tưởng nó sẽ ngừng, nó sẽ hỏi tại sao, nó sẽ la hét phản kháng... nhưng không, nó chỉ nói một từ “dạ” dễ dàng. - Con đã suy nghĩ chưa hả Ly? - Bà mẹ xót xa nhìn con. - Được rồi mà mẹ... - Vẫn cái giọng nhẹ tênh đó, Lưu Ly trả lời. Im lặng. Những người làm đứng quanh đó c*̃ng không nén được tiếng thở dài, con bé cái gì c*̃ng dạ, cái gì c*̃ng gật, chưa một lần phản kháng cho bản thân cả. Thiết nghĩ không biết con bé đang sống cho ai trên cuộc đời này nữa. - Con ăn đi, cuối tuần sẽ…
Tác giả: