Bước vào căn phòng được bao phủ bởi sắc hồng và được trang trí bởi những món đồ tinh xảo, trong lòng Linh Lung không khỏi cười lạnh, song cô vẫn tươi cười nói với người giúp việc: “Cám ơn”. Đợi cho người giúp việc rời khỏi, Linh Lung mới có thể trút bỏ được bộ mặt giả dối khi nãy Trong cuộc sống không phải lúc nào mọi việc cũng có thể như ý nên đôi lúc cô phải khoác lên một bộ mặt giả dối. Để tránh khỏi những rắc rối không đáng có cô đã tập cho mình thói quen đeo 1 bộ mặt tươi cười ngây ngô với người khác để che dấu tính cách bản thân “Haiz……” cô thở dài. Thượng Quan Tấn thoạt nhìn cũng không có ý không hoan nghênh cô, mà Thượng Quan Ngự Quân cũng vậy, trong lòng có lẽ cũng xem nhẹ mẹ con cô nhưng với cô dù sao đây cũng chỉ là 1 ngôi nhà tạm thời. Chỉ còn 3 năm, sau 3 năm cô có thể tự lập không cần sống mà phải nương theo sắc mặt người khác nữa. Chỉ cần nghĩ vậy cô liền cảm thấy hoàn cảnh hiện tại vẫn không đến nỗi quá tệ Vất vả cả ngày, Linh Lung rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi. Lấy tay…
Tác giả: