...An vẫn vậy.An vẫn là An năm nào. ... Ai c*̃ng thay đổi! Ai rồi c*̃ng khác. Mọi người vẫn nói như vậy. Chỉ riêng với An, ai c*̃ng bảo: " An vẫn thế, chẳng thay đổi, vẫn là An c*̉a ngày xưa, hiền lành, nhẹ nhàng." Ừ, chỉ riêng An biết, cô đã thay đổi tới mức không ai nhận ra được sự thay đổi đáng sợ c*̉a cô. Mọi người hay bảo An như không bị biến hóa c*̉a cuộc đời làm cho thay đổi. Chỉ là mọi người không biết, vì họ không bao giờ chịu lắng nghe An, mà chỉ muốn An lắng nghe. Nên cô lại càng phải thay đổi, phải mang lên lớp mặt nạ như thể cô vẫn ngây thơ như xưa. Không phải An không muốn nói, mà không có cơ hội nói ra. Mà bản thân cô lại luôn đủ kiên nhẫn cho hàng giờ đồng hồ với câu chuyện c*̉a ai đó chẳng liên quan tới cô. Bố mẹ An là chủ đồn điền nhỏ, họ c*̃ng bận rộn tới mức, cô chỉ có có thể gặp được vào bữa cơm tối, chưa khịp nói hết câu: " Mẹ ơi..." thì họ…
Tác giả: