Severus mở mắt. Thay vì sự u tối mịt mùng trong Lều Hét, anh lại thấy một quang cảnh sáng sủa hơn chút xíu. Bầu trời! Thế quái nào mà mình lại nhìn thấy bầu trời? Anh đưa tay dụi mắt. Đúng là bầu trời thật. Cái bầu trời lúc nào cũng xám xịt của Scotland. Severus nhíu mày, cố gắng suy nghĩ trong khi đầu anh đau như búa bổ. Chúa tể Hắc ám. Nagini. Cái đau. Máu. Potter. Lily. Bóng tối. Anh đã chết. Đúng thế, anh đã chết. Đây là cuộc sống của anh sau khi chết chăng? Có lẽ nào anh đang ở đâu đó hơn là cái thế giới cũ: thiên đàng hay địa ngục? Chưa từng có ai đã chết trở về kể cho anh nghe thiên đàng hay địa ngục trông như thế nào, nhưng anh chắc rằng cái chốn anh đang ở đây ít kinh khủng hơn nhiều so với địa ngục và cũng chẳng thể nào tươi đẹp đủ để thành thiên đàng trong tưởng tượng của anh. Severus không bao giờ mơ tưởng mình sẽ được lên thiên đàng, nếu như thiên đàng là nơi của người tốt. Anh không tốt, chắc chắn là như thế. Anh đã làm quá nhiều điều xấu xa, tồi tệ trong đời, đã làm anh…
Tác giả: