Tác giả:

Trong ánh trăng mờ, Khuynh Anh dường như nghe thấy có người nói chuyện ở bên tai nàng. Đầu đau muốn nứt, giống như là muốn nổ tung, thật vất vả mở to mắt, lại mơ hồ thấy hai người lùn mặc áo choàng ở bên cạnh nhích tới nhích lui, thấy nàng tỉnh, càng nháo lợi hại hơn. “Nàng… nàng động!!!” “Cống phẩm ở tiên đài truyền lên thậm chí có cả nhân loại!! Vẫn còn sống!” “Làm thế nào đây! Làm thế nào đây! Làm thế nào đây!!” “…” Rốt cục, Khuynh Anh thật sự không cách nào tiếp tục nằm ngay đơ như vậy nữa, đi xuống, nhẹ xoa giữa lông mày, chậm rãi ngồi dậy. “A a a a!!! Nàng ta sắp tới!!!” “Không sạch sẽ, lui ra!! Không sạch sẽ, lui ra!!!” Một người lùn trong đó liền tung ra một trận hoa tử vi, hương thơm nhất thời tràn ngập cả căn phòng, nàng không khỏi vươn tay, đón lấy vài đóa. Đóa hoa mỏng manh chạm vào làn da, giống như là tuyết, nhẹ nhàng hòa tan. Khuynh Anh mới chợt nhớ, trước đó không lâu, nàng được trưởng thôn chỉ dẫn, đi đến miếu Trường Sinh giữa sườn núi cầu phúc cho bà nội đang bị bệnh…

Truyện chữ