Tác giả:

"Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc. . . . . ." Duẫn Nặc ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã là ba giờ sáng. Lầu dưới, truyền đến tiếng mở cửa. Cô không chút hoang mang đứng dậy, xỏ dép đi ra khỏi phòng. Đứng ở chân cầu thang, liền nhìn thấy người kia đi vào phòng khách, tây trang cà vạt tiện tay vứt ra, ném lên trên ghế sôfa. Ngay sau đó, cả người cũng đầy vẻ mệt mỏi nằm dài trên ghế, cũng không có ý muốn lên lầu. Cô rũ mắt, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh, nhặt quần áo vứt tứ tung kia lên. "Muộn như thế còn chưa ngủ?" Duẫn Nặc dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Chờ anh." Người đàn ông mở mắt, tùy ý liếc cô một cái, môi mỏng khẽ mở, khinh miệt dâng đầy nơi đáy mắt. Một câu cũng không nói, sau đó liền đứng dậy lướt qua cô đi lên lầu. Duẫn Nặc nhìn theo bóng lưng kia trong lòng ngũ vị tạp trần. Kết hôn ba năm, trừ một tháng trước đây có một lần ngoài ý muốn, anh chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ của một người chồng đúng mực. Mà cô, tựa như con chó nhỏ bị tuột xích, tùy thời tùy…

Truyện chữ