Cố Tịch mặt mày đau khổ từ nhà vệ sinh khách sạn bước ra, cảm giác buồn nôn lại ập đến. Cô rủa thầm một câu rồi dựa vào tường, hơi cúi xuống định nôn hết những thứ khác lạ trong dạ dày ra. Nhưng cái cảm giác vướng mắc ở cổ họng, không lên không xuống được ấy lại khiến cô càng thêm khó chịu. Biết sớm thế đã không ăn nhiều như vậy. Nhưng thấy đồ ăn ngon mà không ăn thì chẳng phải có lỗi với danh xưng “Mỹ thực tiểu bá vương” của cô hay sao? Hơn nữa Phương Phi còn ăn nhiều gấp mấy lần cô, sao cô nàng không bị gì, lẽ nào cô đã ăn quá nhiều hải sản? Cố Tịch bực bội bước vào thang máy, yếu ớt dựa lên vách tường, chịu đựng cảm giác bị cả bụng lẫn dạ dày hành hạ. Cố Tịch nhìn đèn thang máy từ từ thay đổi, nghĩ đến chuyện hôm nay không chỉ là ngày công ty tổ chức ăn tất niên, mà trùng hợp cũng là sinh nhật đón chào tuổi hai mươi tám của cô. Mọi năm công ty mở tiệc vào cuối tháng Mười hai, nhưng năm nay do Tết đến muộn, mà cuối tháng Mười hai nhiệm vụ kinh doanh quá nặng nên mọi người đều tập…

Truyện chữ