Á…Một tiếng thét chói tai cực kỳ thống khổ xâm nhập vào trong đầu Tiêu Khuynh Thành. Những gương mặt ghê tỏm lần lượt xuất hiện, làm cho người ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Lòng của nàng nhịn không được trở nên hết sức căng thẳng, hình ảnh tái hiện lần nữa, hồng y xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc bị che đậy bởi lớp phấn trang điểm dày cộm... Là ai? Đây không phải là mình? Đầu đau quá, ngón tay nhẹ run, toàn thân từ trên xuống dưới đau đớn không sao tả được. Từng hình ảnh liên tục xâm nhập vào đầu óc, từ từ hiện ra một câu chuyện hoàn chỉnh. Tay của nàng không thể cử động, hai mắt bỗng dưng mở to, đập vào mắt chính là sự bày trí kiểu cổ xưa, dễ nhận thấy tất cả đều đã cũ. Tiêu Khuynh Thành? Lục tiểu thư vô dụng của phủ Đại Công chúa, ở chỗ này bị người người khi dễ, đánh không cãi lại, mắng không đánh trả, còn là một bông hoa si ngốc. Bị tỷ tỷ ruột thưởng cho roi vọt bởi vì nàng được người yêu của tỷ tỷ ái mộ, ha ha... Thật là một tỷ tỷ không dịu dàng nha? Nghiêng đầu nhìn thấy bốn chậu…
Chương 33: Học quản lý (2)
Chính Phi Của Độc VươngTác giả: Dạ Khinh ThànhTruyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngÁ…Một tiếng thét chói tai cực kỳ thống khổ xâm nhập vào trong đầu Tiêu Khuynh Thành. Những gương mặt ghê tỏm lần lượt xuất hiện, làm cho người ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Lòng của nàng nhịn không được trở nên hết sức căng thẳng, hình ảnh tái hiện lần nữa, hồng y xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc bị che đậy bởi lớp phấn trang điểm dày cộm... Là ai? Đây không phải là mình? Đầu đau quá, ngón tay nhẹ run, toàn thân từ trên xuống dưới đau đớn không sao tả được. Từng hình ảnh liên tục xâm nhập vào đầu óc, từ từ hiện ra một câu chuyện hoàn chỉnh. Tay của nàng không thể cử động, hai mắt bỗng dưng mở to, đập vào mắt chính là sự bày trí kiểu cổ xưa, dễ nhận thấy tất cả đều đã cũ. Tiêu Khuynh Thành? Lục tiểu thư vô dụng của phủ Đại Công chúa, ở chỗ này bị người người khi dễ, đánh không cãi lại, mắng không đánh trả, còn là một bông hoa si ngốc. Bị tỷ tỷ ruột thưởng cho roi vọt bởi vì nàng được người yêu của tỷ tỷ ái mộ, ha ha... Thật là một tỷ tỷ không dịu dàng nha? Nghiêng đầu nhìn thấy bốn chậu… Editor: thuyvu115257Đức Lâm không cam tâm tình nguyện ngồi xuống, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành rời đi.Tiêu Khuynh Thành ra khỏi Lâm Thủy uyển, vượt qua cổng vòm, lại tiếp tục băng qua dải hành lang gấp khúc thật dài, đi thêm vài bước nữa là đến thư phòng bên trong đại viện. Hiện tại khoảng cách giữa chỗ ở Lâm Thủy uyển của nàng và đại viện rất gần nhau, vài bước xa, đây chính là sự khác biệt giữa được sủng ái và không được sủng ái.Bước vào trong viện, liền nhìn thấy người hầu hạ bên cạnh Hạ Hầu Vân - Cẩm Nương đang đứng dưới mái hiên chờ đợi, thấy nàng đến, chỉ gọi một tiếng tượng trưng "Vinh Quận chúa". Nhớ lại trước đây bà ta hung hăng kiêu ngạo, ý cười trên miệng nàng càng thêm sâu sắc, "Buổi sáng Cẩm cô cô ăn thiếu hay sao mà ũ rũ như vậy? Người ngoài không biết còn tưởng rằng Tiêu phủ đã cắt xén đồ ăn của lão nhân gia ngài."Thân thể Cẩm Nương không khỏi thoáng run lên, lập tức khom người đứng dậy, "Lão nô bái kiến Vinh Quận chúa, Quận chúa điện hạ vạn an. Đa tạ Quận chúa quan tâm, lão nô chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, hơn nữa quý phủ cũng không có bạc đãi lão nô."Tiêu Khuynh Thành chỉ khẽ cười, đụng nhẹ thân thể của bà ta trước khi đi vào thư phòng, dáng vẻ hết sức khinh cuồng. Lạnh lẽo không thể tiếp cận, cao quý khinh cuồng hòa chung một chỗ, quả thực là vô song.Cẩm Nương nhìn bóng lưng của nàng, tay gắt gao vò khăn gấm, thời gian qua quen thói hung hăng càn quấy trong phủ, thật không ngờ sẽ có một ngày cúi đầu khom lưng với một thứ nữ như vậy, lại còn rước lấy nhục nhã.Tiêu Khuynh Thành đi vào thư phòng, liền nhìn thấy hai người Hạ Hầu Vân và Tiêu Thiên kính đang ngồi ở trên sạp đánh cờ. Hạ Hầu Vân nghe tiếng, lập tức đặt quân cờ xuống, thân thiết tiến lên lôi kéo tay mềm của nàng, "Khuynh Thành con vừa tới đó à, đến đây... Thay mẫu thân chơi ván này với cha con đi. Mẫu thân thật sự là hết đường đi rồi."Tiêu Thiên Kính cười sảng khoái, "Nàng thật biết xoay chuyển thời thế, lại có thể kéo Khuynh Thành ra làm lá chắn, chẳng qua ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Khuynh Thành đến đây đi... Hai cha con chúng ta quyết đấu một phen."Tiêu Khuynh Thành gật đầu đồng ý, Hạ Hầu Vân này trở mặt thật nhanh, khiến cho nàng tránh không khỏi sợ hãi cùng thán phục, quả nhiên là người của Hoàng thất, tất cả mọi người đều đang diễn trò, chẳng qua là xem ai diễn hay nhất, giống y như thật nhất mà thôi."Khuynh Thành không thế nào lĩnh hội được hết ván cờ này, phụ thân cần phải hạ thủ lưu tình mới được nha." Khi nói chuyện, nàng quan sát quân cờ trắng của Hạ Hầu Vân một phen, sau đó đánh một viên cờ trắng xuống, động tác cực kỳ ung dung.Tiêu Thiên Kính thấy nàng đi một bước kia, mím môi cười cười, "Ngươi đi nước cờ như vậy thật sự là... Ài... Tóm lại cũng do vi phụ đã không trông nom ngươi, mẫu thân ngươi vì thế mà phiền não rất lâu."Tiêu Khuynh Thành mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên Kính, "Ý phụ thân là con đánh cờ rất tốt sao?" Nàng vốn chẳng biết đánh cờ vây, đấy chẳng qua là đánh bừa mà trúng thôi!Tiêu Thiên Kính chỉ cười không nói gì, lại cầm một viên cờ đen đấu tiếp với nàng, điều làm ông ta kinh ngạc chính là tiểu cô nương này thật kỳ lạ, chỉ đánh cờ loạn xạ nhưng lại tạo thành đường cờ thông suốt. Cuối cùng ông ta chiến thắng, cất tiếng cười to: "Sau này có rảnh học tập mẫu thân ngươi một ít, kỳ nghệ này thật là làm cho người ta xấu hổ. Cờ cũng đã đánh xong rồi, nói chính sự thôi.""Khuynh Thành nhất định sẽ theo mẫu thân học tập thật tốt, không để cho phụ thân thất vọng." Nhưng thật ra, chính xác thì phải học cho thật xuất sắc loại cờ này, người cổ đại yêu thích đánh cờ, đó là niềm vui thú của bọn họ.Tiêu Thiên Kính ừ một tiếng, kéo tay Hạ Hầu Vân ngồi vào bên cạnh mình, "Hoàng Thượng phong ngươi là Quận chúa, đây là vinh quang của toàn bộ kinh đô. Một mình mẫu thân ngươi quản lý chuyện lớn nhỏ của quý phủ quả thực hơi có chút vất vả, về sau ngươi theo nàng học tập, sau đó giúp đỡ mẫu thân ngươi cùng nhau quản lý."Tiêu Khuynh Thành nghe xong, khẽ nâng mắt, sau đó thu lại nét mặt. Nước cờ này đúng thật là vô cùng hiểm độc, rõ ràng làm cho nàng phải làm việc dưới mi mắt của bà ta, muốn nắm điểm yếu của nàng sao?
Editor: thuyvu115257
Đức Lâm không cam tâm tình nguyện ngồi xuống, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành rời đi.
Tiêu Khuynh Thành ra khỏi Lâm Thủy uyển, vượt qua cổng vòm, lại tiếp tục băng qua dải hành lang gấp khúc thật dài, đi thêm vài bước nữa là đến thư phòng bên trong đại viện. Hiện tại khoảng cách giữa chỗ ở Lâm Thủy uyển của nàng và đại viện rất gần nhau, vài bước xa, đây chính là sự khác biệt giữa được sủng ái và không được sủng ái.
Bước vào trong viện, liền nhìn thấy người hầu hạ bên cạnh Hạ Hầu Vân - Cẩm Nương đang đứng dưới mái hiên chờ đợi, thấy nàng đến, chỉ gọi một tiếng tượng trưng "Vinh Quận chúa". Nhớ lại trước đây bà ta hung hăng kiêu ngạo, ý cười trên miệng nàng càng thêm sâu sắc, "Buổi sáng Cẩm cô cô ăn thiếu hay sao mà ũ rũ như vậy? Người ngoài không biết còn tưởng rằng Tiêu phủ đã cắt xén đồ ăn của lão nhân gia ngài."
Thân thể Cẩm Nương không khỏi thoáng run lên, lập tức khom người đứng dậy, "Lão nô bái kiến Vinh Quận chúa, Quận chúa điện hạ vạn an. Đa tạ Quận chúa quan tâm, lão nô chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, hơn nữa quý phủ cũng không có bạc đãi lão nô."
Tiêu Khuynh Thành chỉ khẽ cười, đụng nhẹ thân thể của bà ta trước khi đi vào thư phòng, dáng vẻ hết sức khinh cuồng. Lạnh lẽo không thể tiếp cận, cao quý khinh cuồng hòa chung một chỗ, quả thực là vô song.
Cẩm Nương nhìn bóng lưng của nàng, tay gắt gao vò khăn gấm, thời gian qua quen thói hung hăng càn quấy trong phủ, thật không ngờ sẽ có một ngày cúi đầu khom lưng với một thứ nữ như vậy, lại còn rước lấy nhục nhã.
Tiêu Khuynh Thành đi vào thư phòng, liền nhìn thấy hai người Hạ Hầu Vân và Tiêu Thiên kính đang ngồi ở trên sạp đánh cờ. Hạ Hầu Vân nghe tiếng, lập tức đặt quân cờ xuống, thân thiết tiến lên lôi kéo tay mềm của nàng, "Khuynh Thành con vừa tới đó à, đến đây... Thay mẫu thân chơi ván này với cha con đi. Mẫu thân thật sự là hết đường đi rồi."
Tiêu Thiên Kính cười sảng khoái, "Nàng thật biết xoay chuyển thời thế, lại có thể kéo Khuynh Thành ra làm lá chắn, chẳng qua ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Khuynh Thành đến đây đi... Hai cha con chúng ta quyết đấu một phen."
Tiêu Khuynh Thành gật đầu đồng ý, Hạ Hầu Vân này trở mặt thật nhanh, khiến cho nàng tránh không khỏi sợ hãi cùng thán phục, quả nhiên là người của Hoàng thất, tất cả mọi người đều đang diễn trò, chẳng qua là xem ai diễn hay nhất, giống y như thật nhất mà thôi.
"Khuynh Thành không thế nào lĩnh hội được hết ván cờ này, phụ thân cần phải hạ thủ lưu tình mới được nha." Khi nói chuyện, nàng quan sát quân cờ trắng của Hạ Hầu Vân một phen, sau đó đánh một viên cờ trắng xuống, động tác cực kỳ ung dung.
Tiêu Thiên Kính thấy nàng đi một bước kia, mím môi cười cười, "Ngươi đi nước cờ như vậy thật sự là... Ài... Tóm lại cũng do vi phụ đã không trông nom ngươi, mẫu thân ngươi vì thế mà phiền não rất lâu."
Tiêu Khuynh Thành mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên Kính, "Ý phụ thân là con đánh cờ rất tốt sao?" Nàng vốn chẳng biết đánh cờ vây, đấy chẳng qua là đánh bừa mà trúng thôi!
Tiêu Thiên Kính chỉ cười không nói gì, lại cầm một viên cờ đen đấu tiếp với nàng, điều làm ông ta kinh ngạc chính là tiểu cô nương này thật kỳ lạ, chỉ đánh cờ loạn xạ nhưng lại tạo thành đường cờ thông suốt. Cuối cùng ông ta chiến thắng, cất tiếng cười to: "Sau này có rảnh học tập mẫu thân ngươi một ít, kỳ nghệ này thật là làm cho người ta xấu hổ. Cờ cũng đã đánh xong rồi, nói chính sự thôi."
"Khuynh Thành nhất định sẽ theo mẫu thân học tập thật tốt, không để cho phụ thân thất vọng." Nhưng thật ra, chính xác thì phải học cho thật xuất sắc loại cờ này, người cổ đại yêu thích đánh cờ, đó là niềm vui thú của bọn họ.
Tiêu Thiên Kính ừ một tiếng, kéo tay Hạ Hầu Vân ngồi vào bên cạnh mình, "Hoàng Thượng phong ngươi là Quận chúa, đây là vinh quang của toàn bộ kinh đô. Một mình mẫu thân ngươi quản lý chuyện lớn nhỏ của quý phủ quả thực hơi có chút vất vả, về sau ngươi theo nàng học tập, sau đó giúp đỡ mẫu thân ngươi cùng nhau quản lý."
Tiêu Khuynh Thành nghe xong, khẽ nâng mắt, sau đó thu lại nét mặt. Nước cờ này đúng thật là vô cùng hiểm độc, rõ ràng làm cho nàng phải làm việc dưới mi mắt của bà ta, muốn nắm điểm yếu của nàng sao?
Chính Phi Của Độc VươngTác giả: Dạ Khinh ThànhTruyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngÁ…Một tiếng thét chói tai cực kỳ thống khổ xâm nhập vào trong đầu Tiêu Khuynh Thành. Những gương mặt ghê tỏm lần lượt xuất hiện, làm cho người ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Lòng của nàng nhịn không được trở nên hết sức căng thẳng, hình ảnh tái hiện lần nữa, hồng y xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc bị che đậy bởi lớp phấn trang điểm dày cộm... Là ai? Đây không phải là mình? Đầu đau quá, ngón tay nhẹ run, toàn thân từ trên xuống dưới đau đớn không sao tả được. Từng hình ảnh liên tục xâm nhập vào đầu óc, từ từ hiện ra một câu chuyện hoàn chỉnh. Tay của nàng không thể cử động, hai mắt bỗng dưng mở to, đập vào mắt chính là sự bày trí kiểu cổ xưa, dễ nhận thấy tất cả đều đã cũ. Tiêu Khuynh Thành? Lục tiểu thư vô dụng của phủ Đại Công chúa, ở chỗ này bị người người khi dễ, đánh không cãi lại, mắng không đánh trả, còn là một bông hoa si ngốc. Bị tỷ tỷ ruột thưởng cho roi vọt bởi vì nàng được người yêu của tỷ tỷ ái mộ, ha ha... Thật là một tỷ tỷ không dịu dàng nha? Nghiêng đầu nhìn thấy bốn chậu… Editor: thuyvu115257Đức Lâm không cam tâm tình nguyện ngồi xuống, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành rời đi.Tiêu Khuynh Thành ra khỏi Lâm Thủy uyển, vượt qua cổng vòm, lại tiếp tục băng qua dải hành lang gấp khúc thật dài, đi thêm vài bước nữa là đến thư phòng bên trong đại viện. Hiện tại khoảng cách giữa chỗ ở Lâm Thủy uyển của nàng và đại viện rất gần nhau, vài bước xa, đây chính là sự khác biệt giữa được sủng ái và không được sủng ái.Bước vào trong viện, liền nhìn thấy người hầu hạ bên cạnh Hạ Hầu Vân - Cẩm Nương đang đứng dưới mái hiên chờ đợi, thấy nàng đến, chỉ gọi một tiếng tượng trưng "Vinh Quận chúa". Nhớ lại trước đây bà ta hung hăng kiêu ngạo, ý cười trên miệng nàng càng thêm sâu sắc, "Buổi sáng Cẩm cô cô ăn thiếu hay sao mà ũ rũ như vậy? Người ngoài không biết còn tưởng rằng Tiêu phủ đã cắt xén đồ ăn của lão nhân gia ngài."Thân thể Cẩm Nương không khỏi thoáng run lên, lập tức khom người đứng dậy, "Lão nô bái kiến Vinh Quận chúa, Quận chúa điện hạ vạn an. Đa tạ Quận chúa quan tâm, lão nô chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, hơn nữa quý phủ cũng không có bạc đãi lão nô."Tiêu Khuynh Thành chỉ khẽ cười, đụng nhẹ thân thể của bà ta trước khi đi vào thư phòng, dáng vẻ hết sức khinh cuồng. Lạnh lẽo không thể tiếp cận, cao quý khinh cuồng hòa chung một chỗ, quả thực là vô song.Cẩm Nương nhìn bóng lưng của nàng, tay gắt gao vò khăn gấm, thời gian qua quen thói hung hăng càn quấy trong phủ, thật không ngờ sẽ có một ngày cúi đầu khom lưng với một thứ nữ như vậy, lại còn rước lấy nhục nhã.Tiêu Khuynh Thành đi vào thư phòng, liền nhìn thấy hai người Hạ Hầu Vân và Tiêu Thiên kính đang ngồi ở trên sạp đánh cờ. Hạ Hầu Vân nghe tiếng, lập tức đặt quân cờ xuống, thân thiết tiến lên lôi kéo tay mềm của nàng, "Khuynh Thành con vừa tới đó à, đến đây... Thay mẫu thân chơi ván này với cha con đi. Mẫu thân thật sự là hết đường đi rồi."Tiêu Thiên Kính cười sảng khoái, "Nàng thật biết xoay chuyển thời thế, lại có thể kéo Khuynh Thành ra làm lá chắn, chẳng qua ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Khuynh Thành đến đây đi... Hai cha con chúng ta quyết đấu một phen."Tiêu Khuynh Thành gật đầu đồng ý, Hạ Hầu Vân này trở mặt thật nhanh, khiến cho nàng tránh không khỏi sợ hãi cùng thán phục, quả nhiên là người của Hoàng thất, tất cả mọi người đều đang diễn trò, chẳng qua là xem ai diễn hay nhất, giống y như thật nhất mà thôi."Khuynh Thành không thế nào lĩnh hội được hết ván cờ này, phụ thân cần phải hạ thủ lưu tình mới được nha." Khi nói chuyện, nàng quan sát quân cờ trắng của Hạ Hầu Vân một phen, sau đó đánh một viên cờ trắng xuống, động tác cực kỳ ung dung.Tiêu Thiên Kính thấy nàng đi một bước kia, mím môi cười cười, "Ngươi đi nước cờ như vậy thật sự là... Ài... Tóm lại cũng do vi phụ đã không trông nom ngươi, mẫu thân ngươi vì thế mà phiền não rất lâu."Tiêu Khuynh Thành mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên Kính, "Ý phụ thân là con đánh cờ rất tốt sao?" Nàng vốn chẳng biết đánh cờ vây, đấy chẳng qua là đánh bừa mà trúng thôi!Tiêu Thiên Kính chỉ cười không nói gì, lại cầm một viên cờ đen đấu tiếp với nàng, điều làm ông ta kinh ngạc chính là tiểu cô nương này thật kỳ lạ, chỉ đánh cờ loạn xạ nhưng lại tạo thành đường cờ thông suốt. Cuối cùng ông ta chiến thắng, cất tiếng cười to: "Sau này có rảnh học tập mẫu thân ngươi một ít, kỳ nghệ này thật là làm cho người ta xấu hổ. Cờ cũng đã đánh xong rồi, nói chính sự thôi.""Khuynh Thành nhất định sẽ theo mẫu thân học tập thật tốt, không để cho phụ thân thất vọng." Nhưng thật ra, chính xác thì phải học cho thật xuất sắc loại cờ này, người cổ đại yêu thích đánh cờ, đó là niềm vui thú của bọn họ.Tiêu Thiên Kính ừ một tiếng, kéo tay Hạ Hầu Vân ngồi vào bên cạnh mình, "Hoàng Thượng phong ngươi là Quận chúa, đây là vinh quang của toàn bộ kinh đô. Một mình mẫu thân ngươi quản lý chuyện lớn nhỏ của quý phủ quả thực hơi có chút vất vả, về sau ngươi theo nàng học tập, sau đó giúp đỡ mẫu thân ngươi cùng nhau quản lý."Tiêu Khuynh Thành nghe xong, khẽ nâng mắt, sau đó thu lại nét mặt. Nước cờ này đúng thật là vô cùng hiểm độc, rõ ràng làm cho nàng phải làm việc dưới mi mắt của bà ta, muốn nắm điểm yếu của nàng sao?