Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 31

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Sau khi hát xong, Tiểu Thiên còn thâm tình nhìn Hoàng Phủ Tấn, ở trong lòng thở dài, aiThật sự là đáng tiếc a, tính tình xấu đến nỗi thành cái dạng này, tóm lại a, ai gả cho hắn cũng chẳng có gì hay ho, may mắn cô nãi nãi ta bị hắn tống đến lãnh cung, làm nữ nhân của hắn, quả thực so với chết còn thảm hơn.Xướng xong một khúc, ngón tay đang đặt trên huyền cầm cũng ngừng lại, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, mới phát hiện lúc này Hoàng Phủ Tấn đang bình tĩnh nhìn mình chằm chằm.Hừm, bạo quân sao lại thế này, nghe một khúc nhạc hay như vậy, người ta đều nghe đến say mê, cho dù hắn không có tâm hồn lãng mạn nhưng sau khi nghe xong cũng đừng bày ra cái khuôn mặt khó coi kia chứ.“Hoàng Thượng, ta hát hay không.” Thật sự không thể tiếp tục chịu đựng tình thế này, Tỉêu Thiên buông đàn ghi-ta, miễn cưỡng mở miệng nói.Hoàng Phủ Tấn đem tầm mắt chuyển hướng Tiểu Thiên, lạnh lùng cười, trong lời nói mang theo nồng đậm ý tứ châm chọc “Niếp Tiểu Thiên, ngươi muốn mượn khúc ca này cùng trẫm thổ lộ? Trẫm nói cho ngươi, dâm phụ như ngươi không có tư cách!”Hả, lại mắng nàng dâm phụ! Nàng thế thân cho hoàng hậu kia rốt cuộc đã trêu chọc đến ai.Tiểu Thiên tức giận đến nghiến răng, cẩu hoàng đế đúng là cũng qua tốt bụng đi, nàng mượn khúc cùng hắn thổ lộ?À, ha ha, hắn thật sự là suy nghĩ nhiều quá.Khinh thường mà bĩu bĩu môi, khoé miệng nhếch lên lạnh lùng, Tiểu Thiên đột nhiên ghé sát vào Hoàng Phủ Tấn, nhẹ tay ôm lấy cổ Hoàng Phủ Tấn, cười đến kiều mỵ, trong mắt lại mang theo thâm tình nồng đậm, “Phu quân, thiên trường, địa cửu, thiếp nguyện sống chết cùng người!”Biểu hiện của Tiểu Thiên như vậy làm cho Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhất là nhu tình trong mắt nàng làm Hoàng Phủ Tấn không hiểu sao lại căng thẳng, cảm giác tim cũng đập nhanh hơn bình thường.Ngay lúc hắn đang sợ đến độ không nói lên lời, chỉ nghe Tiểu Thiên xì một tiếng bật cười, thoát ly người hắn, “Thế nào, thực cảm động có đúng không? Đáng tiếc, những lời này của ta không phải nói với ngươi.”Đắc ý cuốn cuốn tóc, Tiểu Thiên tiếp tục nói: “Hoàng Thượng, tuy rằng ngài nói rất đúng, rất nhiều người dùng một khúc nhạc để thổ lộ tình cảm của mình, nhưng mà hơi đáng tiếc a, khúc nhạc ta vừa xướng đơn giản chỉ là để nghe mà thôi, đương nhiên, chờ sau này ta gặp người đáng để cho ta thổ lộ, nói không chừng ta sẽ hát cho hắn nghe khúc ca này, chính là, nhất định người đó không phải là ngươi, hiểu chưa?” Nói đến đây, nàng tạm dừng một chút, xem sắc măt Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng đen, Tiểu Thiên thực sư đang tức giận đến độ đã không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, nhìn Hoàng Phủ Tấn liếc mắt một cái, nàng tiếp tục nói: “Cho nên, Hoàng Thượng, ngài ngàn vạn lần đừng tự đánh giá cao chính mình, không phải tất cả nữ nhân đều coi trọng ngài, đồng thời, ngài cũng đừng xem nhẹ con mắt nhìn người của ta, ánh mắt của ta có kém mấy cũng nhất định không chọn ngươi.”

Sau khi hát xong, Tiểu Thiên còn thâm tình nhìn Hoàng Phủ Tấn, ở trong lòng thở dài, ai

Thật sự là đáng tiếc a, tính tình xấu đến nỗi thành cái dạng này, tóm lại a, ai gả cho hắn cũng chẳng có gì hay ho, may mắn cô nãi nãi ta bị hắn tống đến lãnh cung, làm nữ nhân của hắn, quả thực so với chết còn thảm hơn.

Xướng xong một khúc, ngón tay đang đặt trên huyền cầm cũng ngừng lại, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, mới phát hiện lúc này Hoàng Phủ Tấn đang bình tĩnh nhìn mình chằm chằm.

Hừm, bạo quân sao lại thế này, nghe một khúc nhạc hay như vậy, người ta đều nghe đến say mê, cho dù hắn không có tâm hồn lãng mạn nhưng sau khi nghe xong cũng đừng bày ra cái khuôn mặt khó coi kia chứ.

“Hoàng Thượng, ta hát hay không.” Thật sự không thể tiếp tục chịu đựng tình thế này, Tỉêu Thiên buông đàn ghi-ta, miễn cưỡng mở miệng nói.

Hoàng Phủ Tấn đem tầm mắt chuyển hướng Tiểu Thiên, lạnh lùng cười, trong lời nói mang theo nồng đậm ý tứ châm chọc “Niếp Tiểu Thiên, ngươi muốn mượn khúc ca này cùng trẫm thổ lộ? Trẫm nói cho ngươi, dâm phụ như ngươi không có tư cách!”

Hả, lại mắng nàng dâm phụ! Nàng thế thân cho hoàng hậu kia rốt cuộc đã trêu chọc đến ai.

Tiểu Thiên tức giận đến nghiến răng, cẩu hoàng đế đúng là cũng qua tốt bụng đi, nàng mượn khúc cùng hắn thổ lộ?

À, ha ha, hắn thật sự là suy nghĩ nhiều quá.

Khinh thường mà bĩu bĩu môi, khoé miệng nhếch lên lạnh lùng, Tiểu Thiên đột nhiên ghé sát vào Hoàng Phủ Tấn, nhẹ tay ôm lấy cổ Hoàng Phủ Tấn, cười đến kiều mỵ, trong mắt lại mang theo thâm tình nồng đậm, “Phu quân, thiên trường, địa cửu, thiếp nguyện sống chết cùng người!”

Biểu hiện của Tiểu Thiên như vậy làm cho Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhất là nhu tình trong mắt nàng làm Hoàng Phủ Tấn không hiểu sao lại căng thẳng, cảm giác tim cũng đập nhanh hơn bình thường.

Ngay lúc hắn đang sợ đến độ không nói lên lời, chỉ nghe Tiểu Thiên xì một tiếng bật cười, thoát ly người hắn, “Thế nào, thực cảm động có đúng không? Đáng tiếc, những lời này của ta không phải nói với ngươi.”

Đắc ý cuốn cuốn tóc, Tiểu Thiên tiếp tục nói: “Hoàng Thượng, tuy rằng ngài nói rất đúng, rất nhiều người dùng một khúc nhạc để thổ lộ tình cảm của mình, nhưng mà hơi đáng tiếc a, khúc nhạc ta vừa xướng đơn giản chỉ là để nghe mà thôi, đương nhiên, chờ sau này ta gặp người đáng để cho ta thổ lộ, nói không chừng ta sẽ hát cho hắn nghe khúc ca này, chính là, nhất định người đó không phải là ngươi, hiểu chưa?” Nói đến đây, nàng tạm dừng một chút, xem sắc măt Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng đen, Tiểu Thiên thực sư đang tức giận đến độ đã không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, nhìn Hoàng Phủ Tấn liếc mắt một cái, nàng tiếp tục nói: “Cho nên, Hoàng Thượng, ngài ngàn vạn lần đừng tự đánh giá cao chính mình, không phải tất cả nữ nhân đều coi trọng ngài, đồng thời, ngài cũng đừng xem nhẹ con mắt nhìn người của ta, ánh mắt của ta có kém mấy cũng nhất định không chọn ngươi.”

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Sau khi hát xong, Tiểu Thiên còn thâm tình nhìn Hoàng Phủ Tấn, ở trong lòng thở dài, aiThật sự là đáng tiếc a, tính tình xấu đến nỗi thành cái dạng này, tóm lại a, ai gả cho hắn cũng chẳng có gì hay ho, may mắn cô nãi nãi ta bị hắn tống đến lãnh cung, làm nữ nhân của hắn, quả thực so với chết còn thảm hơn.Xướng xong một khúc, ngón tay đang đặt trên huyền cầm cũng ngừng lại, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, mới phát hiện lúc này Hoàng Phủ Tấn đang bình tĩnh nhìn mình chằm chằm.Hừm, bạo quân sao lại thế này, nghe một khúc nhạc hay như vậy, người ta đều nghe đến say mê, cho dù hắn không có tâm hồn lãng mạn nhưng sau khi nghe xong cũng đừng bày ra cái khuôn mặt khó coi kia chứ.“Hoàng Thượng, ta hát hay không.” Thật sự không thể tiếp tục chịu đựng tình thế này, Tỉêu Thiên buông đàn ghi-ta, miễn cưỡng mở miệng nói.Hoàng Phủ Tấn đem tầm mắt chuyển hướng Tiểu Thiên, lạnh lùng cười, trong lời nói mang theo nồng đậm ý tứ châm chọc “Niếp Tiểu Thiên, ngươi muốn mượn khúc ca này cùng trẫm thổ lộ? Trẫm nói cho ngươi, dâm phụ như ngươi không có tư cách!”Hả, lại mắng nàng dâm phụ! Nàng thế thân cho hoàng hậu kia rốt cuộc đã trêu chọc đến ai.Tiểu Thiên tức giận đến nghiến răng, cẩu hoàng đế đúng là cũng qua tốt bụng đi, nàng mượn khúc cùng hắn thổ lộ?À, ha ha, hắn thật sự là suy nghĩ nhiều quá.Khinh thường mà bĩu bĩu môi, khoé miệng nhếch lên lạnh lùng, Tiểu Thiên đột nhiên ghé sát vào Hoàng Phủ Tấn, nhẹ tay ôm lấy cổ Hoàng Phủ Tấn, cười đến kiều mỵ, trong mắt lại mang theo thâm tình nồng đậm, “Phu quân, thiên trường, địa cửu, thiếp nguyện sống chết cùng người!”Biểu hiện của Tiểu Thiên như vậy làm cho Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhất là nhu tình trong mắt nàng làm Hoàng Phủ Tấn không hiểu sao lại căng thẳng, cảm giác tim cũng đập nhanh hơn bình thường.Ngay lúc hắn đang sợ đến độ không nói lên lời, chỉ nghe Tiểu Thiên xì một tiếng bật cười, thoát ly người hắn, “Thế nào, thực cảm động có đúng không? Đáng tiếc, những lời này của ta không phải nói với ngươi.”Đắc ý cuốn cuốn tóc, Tiểu Thiên tiếp tục nói: “Hoàng Thượng, tuy rằng ngài nói rất đúng, rất nhiều người dùng một khúc nhạc để thổ lộ tình cảm của mình, nhưng mà hơi đáng tiếc a, khúc nhạc ta vừa xướng đơn giản chỉ là để nghe mà thôi, đương nhiên, chờ sau này ta gặp người đáng để cho ta thổ lộ, nói không chừng ta sẽ hát cho hắn nghe khúc ca này, chính là, nhất định người đó không phải là ngươi, hiểu chưa?” Nói đến đây, nàng tạm dừng một chút, xem sắc măt Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng đen, Tiểu Thiên thực sư đang tức giận đến độ đã không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, nhìn Hoàng Phủ Tấn liếc mắt một cái, nàng tiếp tục nói: “Cho nên, Hoàng Thượng, ngài ngàn vạn lần đừng tự đánh giá cao chính mình, không phải tất cả nữ nhân đều coi trọng ngài, đồng thời, ngài cũng đừng xem nhẹ con mắt nhìn người của ta, ánh mắt của ta có kém mấy cũng nhất định không chọn ngươi.”

Chương 31