“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 37
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Không phải là nàng không sợ chết mà là nàng biết, Hoàng Phủ Tấn dù cho có không thể nhịn được nữa nhưng nhất định sẽ không làm trái ý Thái Hoàng Thái Hậu mà ra tay giết nàng, hơn nữa, nếu thật hắn muốn giết nàng, tối hôm qua khi nàng đem ghế đập vào trán hắn, hắn đã có thể lấy được đầu của nàng rồi, cần gì phải nói câu “Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện hoàng tổ mẫu trường mệnh trăm tuổi, nếu không, ngươi kiếp này cũng đững nghĩ có thể sống lâu !” Lời này còn có thể giải thích cái gì? Ý tứ chẳng phải là, chỉ cần lão thái thái bất tử, nàng có thể sống bình yên vô sự mãi sao.Nếu như vậy, nàng còn lo lắng cái gì, để làm chi những lo sợ không đâu.Nhưng Đoá nhi cùng những nữ nhân kia không thể suy nghĩ thấu đáo như nàng được, cả ngày đều ở trước mặt nàng cau có mặt mày.“Tiểu thư, ngài đừng ở đấy mà chơi ‘ đá hắn ’ nữa (là đàn ghi-ta đó, nếu như bạn nào không nhớ có thể xem lại các chương trước), mau nghĩ biện pháp đi.” Đoá nhi nổi giận, nhìn bộ dạng lúc này của Tỉêu Thiên, tựa hồ dường như không vì chính mình mà tìm một đuờng lui.“Ai nha, đã bảo gọi là đàn ghi-ta, đừng gọi là ‘ đá hắn ’ nữa, sao ngươi có thể nhanh quên như vậy chứ.” Tỉêu Thiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng một cái, căn bản là không thấy được sự khẩn trương trong lời nói của Đoá nhi.“Tỉêu thư. . . . . .”“Được rồi, được rồi, ngươi đừng khẩn trương .” Vì không muốn Đoá nhi tiếp tục như vậy, Tỉêu Thiên quyết định mở miệng trấn an một chút lo lắng của nàng, “Ta biết hôn quân hắn sẽ không giết ta .” Tiểu Thiên nói với vẻ mặt đắc ý, có lão thái thái ở đó, hôn quân kia nhất định sẽ không “tạo phản”.Chính là. . . . . .Trong lòng Tiểu Thiên bắt đầu hiện lên một tia lo lắng, tuy rằng nàng chỉ học ở mẹ một chút Trung y, nhưng tối hôm qua khi bắt mạch cho lão thái thái, nàng vẫn cảm nhân được nội thương của người thực rất nặng, nếu không cẩn thận chữa trị, chỉ sợ,…Tiểu Thiên nhíu mày, nội thương kia quả thật không tốt.“Grandma, ngài ngàn vạn lần không thể có việc a, mạng nhỏ của Thiên Thiên còn phải dựa vào người mà.”Tiểu Thiên nhìn ra ngoài lãnh cung tự nhủ thầm.“Hoàng tổ mẫu, mấy ngày nay, người có thấy trong người khá hơn chút nào không?” Hoàng Phủ Tấn giúp Thái Hoàng Thái Hậu tản bộ trong ngự hoa viên, trong mắt hiện rõ sự lo lắng cùng sợ hãi khiến Thái Hoàng Thái Hậu thực đau lòng.Bà biết, trong lòng đứa cháu này thật sự vô cùng sợ hãi một ngày nào đó bà sẽ rời đi, giống như sự kiện năm đó, thực sự đã trở thành một bóng ma trong lòng hắn.
Không phải là nàng không sợ chết mà là nàng biết, Hoàng Phủ Tấn dù cho có không thể nhịn được nữa nhưng nhất định sẽ không làm trái ý Thái Hoàng Thái Hậu mà ra tay giết nàng, hơn nữa, nếu thật hắn muốn giết nàng, tối hôm qua khi nàng đem ghế đập vào trán hắn, hắn đã có thể lấy được đầu của nàng rồi, cần gì phải nói câu “Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện hoàng tổ mẫu trường mệnh trăm tuổi, nếu không, ngươi kiếp này cũng đững nghĩ có thể sống lâu !” Lời này còn có thể giải thích cái gì? Ý tứ chẳng phải là, chỉ cần lão thái thái bất tử, nàng có thể sống bình yên vô sự mãi sao.
Nếu như vậy, nàng còn lo lắng cái gì, để làm chi những lo sợ không đâu.
Nhưng Đoá nhi cùng những nữ nhân kia không thể suy nghĩ thấu đáo như nàng được, cả ngày đều ở trước mặt nàng cau có mặt mày.
“Tiểu thư, ngài đừng ở đấy mà chơi ‘ đá hắn ’ nữa (là đàn ghi-ta đó, nếu như bạn nào không nhớ có thể xem lại các chương trước), mau nghĩ biện pháp đi.” Đoá nhi nổi giận, nhìn bộ dạng lúc này của Tỉêu Thiên, tựa hồ dường như không vì chính mình mà tìm một đuờng lui.
“Ai nha, đã bảo gọi là đàn ghi-ta, đừng gọi là ‘ đá hắn ’ nữa, sao ngươi có thể nhanh quên như vậy chứ.” Tỉêu Thiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng một cái, căn bản là không thấy được sự khẩn trương trong lời nói của Đoá nhi.
“Tỉêu thư. . . . . .”
“Được rồi, được rồi, ngươi đừng khẩn trương .” Vì không muốn Đoá nhi tiếp tục như vậy, Tỉêu Thiên quyết định mở miệng trấn an một chút lo lắng của nàng, “Ta biết hôn quân hắn sẽ không giết ta .” Tiểu Thiên nói với vẻ mặt đắc ý, có lão thái thái ở đó, hôn quân kia nhất định sẽ không “tạo phản”.
Chính là. . . . . .
Trong lòng Tiểu Thiên bắt đầu hiện lên một tia lo lắng, tuy rằng nàng chỉ học ở mẹ một chút Trung y, nhưng tối hôm qua khi bắt mạch cho lão thái thái, nàng vẫn cảm nhân được nội thương của người thực rất nặng, nếu không cẩn thận chữa trị, chỉ sợ,…
Tiểu Thiên nhíu mày, nội thương kia quả thật không tốt.
“Grandma, ngài ngàn vạn lần không thể có việc a, mạng nhỏ của Thiên Thiên còn phải dựa vào người mà.”
Tiểu Thiên nhìn ra ngoài lãnh cung tự nhủ thầm.
“Hoàng tổ mẫu, mấy ngày nay, người có thấy trong người khá hơn chút nào không?” Hoàng Phủ Tấn giúp Thái Hoàng Thái Hậu tản bộ trong ngự hoa viên, trong mắt hiện rõ sự lo lắng cùng sợ hãi khiến Thái Hoàng Thái Hậu thực đau lòng.
Bà biết, trong lòng đứa cháu này thật sự vô cùng sợ hãi một ngày nào đó bà sẽ rời đi, giống như sự kiện năm đó, thực sự đã trở thành một bóng ma trong lòng hắn.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Không phải là nàng không sợ chết mà là nàng biết, Hoàng Phủ Tấn dù cho có không thể nhịn được nữa nhưng nhất định sẽ không làm trái ý Thái Hoàng Thái Hậu mà ra tay giết nàng, hơn nữa, nếu thật hắn muốn giết nàng, tối hôm qua khi nàng đem ghế đập vào trán hắn, hắn đã có thể lấy được đầu của nàng rồi, cần gì phải nói câu “Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện hoàng tổ mẫu trường mệnh trăm tuổi, nếu không, ngươi kiếp này cũng đững nghĩ có thể sống lâu !” Lời này còn có thể giải thích cái gì? Ý tứ chẳng phải là, chỉ cần lão thái thái bất tử, nàng có thể sống bình yên vô sự mãi sao.Nếu như vậy, nàng còn lo lắng cái gì, để làm chi những lo sợ không đâu.Nhưng Đoá nhi cùng những nữ nhân kia không thể suy nghĩ thấu đáo như nàng được, cả ngày đều ở trước mặt nàng cau có mặt mày.“Tiểu thư, ngài đừng ở đấy mà chơi ‘ đá hắn ’ nữa (là đàn ghi-ta đó, nếu như bạn nào không nhớ có thể xem lại các chương trước), mau nghĩ biện pháp đi.” Đoá nhi nổi giận, nhìn bộ dạng lúc này của Tỉêu Thiên, tựa hồ dường như không vì chính mình mà tìm một đuờng lui.“Ai nha, đã bảo gọi là đàn ghi-ta, đừng gọi là ‘ đá hắn ’ nữa, sao ngươi có thể nhanh quên như vậy chứ.” Tỉêu Thiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng một cái, căn bản là không thấy được sự khẩn trương trong lời nói của Đoá nhi.“Tỉêu thư. . . . . .”“Được rồi, được rồi, ngươi đừng khẩn trương .” Vì không muốn Đoá nhi tiếp tục như vậy, Tỉêu Thiên quyết định mở miệng trấn an một chút lo lắng của nàng, “Ta biết hôn quân hắn sẽ không giết ta .” Tiểu Thiên nói với vẻ mặt đắc ý, có lão thái thái ở đó, hôn quân kia nhất định sẽ không “tạo phản”.Chính là. . . . . .Trong lòng Tiểu Thiên bắt đầu hiện lên một tia lo lắng, tuy rằng nàng chỉ học ở mẹ một chút Trung y, nhưng tối hôm qua khi bắt mạch cho lão thái thái, nàng vẫn cảm nhân được nội thương của người thực rất nặng, nếu không cẩn thận chữa trị, chỉ sợ,…Tiểu Thiên nhíu mày, nội thương kia quả thật không tốt.“Grandma, ngài ngàn vạn lần không thể có việc a, mạng nhỏ của Thiên Thiên còn phải dựa vào người mà.”Tiểu Thiên nhìn ra ngoài lãnh cung tự nhủ thầm.“Hoàng tổ mẫu, mấy ngày nay, người có thấy trong người khá hơn chút nào không?” Hoàng Phủ Tấn giúp Thái Hoàng Thái Hậu tản bộ trong ngự hoa viên, trong mắt hiện rõ sự lo lắng cùng sợ hãi khiến Thái Hoàng Thái Hậu thực đau lòng.Bà biết, trong lòng đứa cháu này thật sự vô cùng sợ hãi một ngày nào đó bà sẽ rời đi, giống như sự kiện năm đó, thực sự đã trở thành một bóng ma trong lòng hắn.