Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 39

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Vâng, vâng, Hoàng Thượng, thần, thần tuân chỉ.” Vội chạy tới, thái y sớm đã sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng bọn họ đều hiểu được, nội thương của Thái Hoàng Thái Hậu đã ngấm vào tận xương tuỷ, thật sự là. . . . . . Vô lực xoay chuyển trời đất .“Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu người. . . . . .”“Nói rõ ràng cho trẫm!” vẻ mặt của Hoàng Phủ Tấn lúc này thực đáng sợ , như là chỉ cần thái y nói ra một câu mà hắn không muốn nghe, sẽ mất mạng ngay lập tức.“Khởi. . . . . . Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu người. . . . . . Người lão nhân gia nội thương đã muốn. . . . . . Thần. . . . . . Thần thật sự là bất. . . . . . Bất lực.” Nói xong câu đó, Lí Tĩnh đã sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.Quả nhiên, sau khi Hoàng Phủ Tấn nghe Lí Tĩnh nói xong, mặt nháy mắt đã đen hơn phân nửa.“Tốt, tốt lắm.” Hoàng Phủ Tấn cắn răng, trong mắt mang theo vài phần nguy hiểm, “Ngươi đã bất lực, trẫm lưu trữ ngươi cũng vô dụng.”Ánh mắt lạnh lùng, Hoàng Phủ Tấn âm trầm ra lệnh: “Người đâu, đem thái y viện tất cả nhốt vào thiên lao, ba ngày sau xử trảm!”Các Thái y nghe được Hoàng Phủ Tấn hạ lệnh như vậy, nháy mắt xụi lơ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, “Hoàng Thượng tha mạng a, Hoàng Thượng.”“Đều là một lũ lang băm, lưu các ngươi cũng vô dụng, giải chúng đi!” Hoàng Phủ Tấn không chút dao động nói.“Tấn nhi. . . . . .” Thái Hoàng Thái Hậu miễn cưỡng tỉnh lại.Tính tình đứa cháu này của bà ngày càng trở nên tàn bạo, càng ngày càng làm cho người ta khó có thể tin, bà cũng không hy vọng đứa cháu ngoan này trở thành một bạo quân bị cả thiên hạ phỉ nhổ.“Hoàng tổ mẫu!” Nghe được thanh âm Thái Hoàng Thái Hậu, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn lập tức dịu xuống, “Hoàng tổ mẫu, người đã tỉnh.”“Tấn nhi, con nghe Hoàng tổ mẫu nói, nội thương của Hoàng tổ mẫu không liên quan tới thái y viện, bọn họ đã tận lực chữa bệnh cho Ai gia, dù biết không có một tia hi vọng nhưng cũng không bao giờ bỏ cuộc, nếu vẫn là không thể chữa khỏi, thì cũng là ý trời, nói không chừng là Hoàng gia gia của ngươi muốn ta đi cùng, người hãy nghe lời Hoàng tổ mẫu, đừng giận chó đánh mèo có được không?”“Hoàng tổ mẫu, người đừng nói như vậy , tôn nhi nhất định nghĩ cách chữa khỏi nội thương cho người, nhất định sẽ chữa khỏi.” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần run rẩy.“Tấn nhi ngươi đáp ứng hoàng tổ mẫu, không giết thái y viện có được không?”

“Vâng, vâng, Hoàng Thượng, thần, thần tuân chỉ.” Vội chạy tới, thái y sớm đã sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng bọn họ đều hiểu được, nội thương của Thái Hoàng Thái Hậu đã ngấm vào tận xương tuỷ, thật sự là. . . . . . Vô lực xoay chuyển trời đất .

“Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu người. . . . . .”

“Nói rõ ràng cho trẫm!” vẻ mặt của Hoàng Phủ Tấn lúc này thực đáng sợ , như là chỉ cần thái y nói ra một câu mà hắn không muốn nghe, sẽ mất mạng ngay lập tức.

“Khởi. . . . . . Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu người. . . . . . Người lão nhân gia nội thương đã muốn. . . . . . Thần. . . . . . Thần thật sự là bất. . . . . . Bất lực.” Nói xong câu đó, Lí Tĩnh đã sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.

Quả nhiên, sau khi Hoàng Phủ Tấn nghe Lí Tĩnh nói xong, mặt nháy mắt đã đen hơn phân nửa.

“Tốt, tốt lắm.” Hoàng Phủ Tấn cắn răng, trong mắt mang theo vài phần nguy hiểm, “Ngươi đã bất lực, trẫm lưu trữ ngươi cũng vô dụng.”

Ánh mắt lạnh lùng, Hoàng Phủ Tấn âm trầm ra lệnh: “Người đâu, đem thái y viện tất cả nhốt vào thiên lao, ba ngày sau xử trảm!”

Các Thái y nghe được Hoàng Phủ Tấn hạ lệnh như vậy, nháy mắt xụi lơ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, “Hoàng Thượng tha mạng a, Hoàng Thượng.”

“Đều là một lũ lang băm, lưu các ngươi cũng vô dụng, giải chúng đi!” Hoàng Phủ Tấn không chút dao động nói.

“Tấn nhi. . . . . .” Thái Hoàng Thái Hậu miễn cưỡng tỉnh lại.

Tính tình đứa cháu này của bà ngày càng trở nên tàn bạo, càng ngày càng làm cho người ta khó có thể tin, bà cũng không hy vọng đứa cháu ngoan này trở thành một bạo quân bị cả thiên hạ phỉ nhổ.

“Hoàng tổ mẫu!” Nghe được thanh âm Thái Hoàng Thái Hậu, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn lập tức dịu xuống, “Hoàng tổ mẫu, người đã tỉnh.”

“Tấn nhi, con nghe Hoàng tổ mẫu nói, nội thương của Hoàng tổ mẫu không liên quan tới thái y viện, bọn họ đã tận lực chữa bệnh cho Ai gia, dù biết không có một tia hi vọng nhưng cũng không bao giờ bỏ cuộc, nếu vẫn là không thể chữa khỏi, thì cũng là ý trời, nói không chừng là Hoàng gia gia của ngươi muốn ta đi cùng, người hãy nghe lời Hoàng tổ mẫu, đừng giận chó đánh mèo có được không?”

“Hoàng tổ mẫu, người đừng nói như vậy , tôn nhi nhất định nghĩ cách chữa khỏi nội thương cho người, nhất định sẽ chữa khỏi.” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần run rẩy.

“Tấn nhi ngươi đáp ứng hoàng tổ mẫu, không giết thái y viện có được không?”

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Vâng, vâng, Hoàng Thượng, thần, thần tuân chỉ.” Vội chạy tới, thái y sớm đã sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng bọn họ đều hiểu được, nội thương của Thái Hoàng Thái Hậu đã ngấm vào tận xương tuỷ, thật sự là. . . . . . Vô lực xoay chuyển trời đất .“Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu người. . . . . .”“Nói rõ ràng cho trẫm!” vẻ mặt của Hoàng Phủ Tấn lúc này thực đáng sợ , như là chỉ cần thái y nói ra một câu mà hắn không muốn nghe, sẽ mất mạng ngay lập tức.“Khởi. . . . . . Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu người. . . . . . Người lão nhân gia nội thương đã muốn. . . . . . Thần. . . . . . Thần thật sự là bất. . . . . . Bất lực.” Nói xong câu đó, Lí Tĩnh đã sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.Quả nhiên, sau khi Hoàng Phủ Tấn nghe Lí Tĩnh nói xong, mặt nháy mắt đã đen hơn phân nửa.“Tốt, tốt lắm.” Hoàng Phủ Tấn cắn răng, trong mắt mang theo vài phần nguy hiểm, “Ngươi đã bất lực, trẫm lưu trữ ngươi cũng vô dụng.”Ánh mắt lạnh lùng, Hoàng Phủ Tấn âm trầm ra lệnh: “Người đâu, đem thái y viện tất cả nhốt vào thiên lao, ba ngày sau xử trảm!”Các Thái y nghe được Hoàng Phủ Tấn hạ lệnh như vậy, nháy mắt xụi lơ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, “Hoàng Thượng tha mạng a, Hoàng Thượng.”“Đều là một lũ lang băm, lưu các ngươi cũng vô dụng, giải chúng đi!” Hoàng Phủ Tấn không chút dao động nói.“Tấn nhi. . . . . .” Thái Hoàng Thái Hậu miễn cưỡng tỉnh lại.Tính tình đứa cháu này của bà ngày càng trở nên tàn bạo, càng ngày càng làm cho người ta khó có thể tin, bà cũng không hy vọng đứa cháu ngoan này trở thành một bạo quân bị cả thiên hạ phỉ nhổ.“Hoàng tổ mẫu!” Nghe được thanh âm Thái Hoàng Thái Hậu, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn lập tức dịu xuống, “Hoàng tổ mẫu, người đã tỉnh.”“Tấn nhi, con nghe Hoàng tổ mẫu nói, nội thương của Hoàng tổ mẫu không liên quan tới thái y viện, bọn họ đã tận lực chữa bệnh cho Ai gia, dù biết không có một tia hi vọng nhưng cũng không bao giờ bỏ cuộc, nếu vẫn là không thể chữa khỏi, thì cũng là ý trời, nói không chừng là Hoàng gia gia của ngươi muốn ta đi cùng, người hãy nghe lời Hoàng tổ mẫu, đừng giận chó đánh mèo có được không?”“Hoàng tổ mẫu, người đừng nói như vậy , tôn nhi nhất định nghĩ cách chữa khỏi nội thương cho người, nhất định sẽ chữa khỏi.” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần run rẩy.“Tấn nhi ngươi đáp ứng hoàng tổ mẫu, không giết thái y viện có được không?”

Chương 39