“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 44
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Ta. . . . . .” Thái Hoàng Thái Hậu đưa ra yêu cầu làm cho Tiểu Thiên khó xử, không nói đến sau này nàng muốn rời khỏi nơi này, huống hồ tên hôn quân hiện tại nhìn nàng như có thù giết cha không bằng ,hiện tại hắn không giết nàng do nể mặt lão thái thái, còn bảo nàng đi chiếu cố hôn quân? Nếu nàng đáp ứng lời Thái Hậu nói, không phải rõ ràng muốn chết sao?“Thiên Thiên, con. . . . . . Con đừng nhíu mày , đáp ứng Hoàng. . . . . . Hoàng tổ mẫu sẻ khỏe?”“Grandma, ngài không có việc gì phải lo lắng, hôn quân này chỉ có ngài nói được, Thiên Thiên không làm gì được, ngài nhất định sẻ khỏe lại.” Tiểu Thiên quanh do dự cự tuyệt yêu cầu Thái Hoàng Thái Hậu.“Thiên Thiên. . . . . .”“Hoàng tổ mẫu, ngài không sao cả.” Tiểu Thiên ngăn cản Thái Hoàng Thái Hậu trong lời nói.“A ——” Thét lên, Thái Hoàng Thái Hậu đau đớn thét lên, đau đớn cả người mà cuộn mình lại“Hoàng tổ mẫu!”“Grandma!”Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn đồng thời thét chói tai ra tiếng, hoảng sợ trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng phát ra rõ ràng hơn.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi mau nghĩ biện pháp cứu Hoàng tổ mẫu a!” Hoàng Phủ Tấn kích động nhìn Tiểu Thiên hét lên“Ta?” Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, hôn quân là bị dọa nên hóa thành ngu ngốc, thái y cứu không được bà nội của hắn, hắn bảo nàng cứu bằng cách nào?“Ngươi thất thần làm gì? Mau a!” Hốc mắt Hoàng Phủ Tấn đỏ ửng, hắn có thể cho bất luận kẻ nào có việc gì cũng được, hắn có thể không quan tâm sống chết của ai, nhưng Hoàng tổ mẫu thì khác, đây là người thân duy nhất của hắn từ nhỏ đến giờ, là người thân duy nhất của hắn.“Ta. . . . . . Ta không biết làm như thế nào để cứu ?” Tiểu Thiên bị hốc mắt ửng đỏ của Hoàng Phủ Tấn làm ngây ngẩn cả người, hắn rất có hiếu, lòng của nàng có phần đau đớn, nhất là trong đôi mắt kia của Hoàng Phủ Tấn mơ hồ mang theo vài tia đau khổ thương tâm, bất lực, làm cho lòng của nàng cũng đau đớn vài phần.“Ngươi như thế nào sao lại không cứu, ngươi không phải rất giỏi y thuật sao? Ngươi vì cái gì mà không cứu! ! !” Hoàng Phủ Tấn có chút mất đi lý trí , nước mắt của hắn trào ra từ khóe mắt.“Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng!”“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn hét lênTiểu Thiên cắn môi, giờ phút này, nàng tựa hồ có điểm hiểu được, tên hôn quân này thật sự quan tâm đến sự sống chết của Hoàng tổ mẫu, cảm giác mất đi người thân duy nhất làm hắn sợ hãi sự sợ hãi biểu hiện rõ ở trong mắt hắn, đế vương vô tình, vẻ mặt này vốn không nên xuất hiện ở trong mắt đế vương, nàng lại bắt giữ được ở trong mắt Hoàng Phủ Tấn rồi, điểm này, làm cho trong lòng Tiểu Thiên mang theo một tia trắc ẩn.
“Ta. . . . . .” Thái Hoàng Thái Hậu đưa ra yêu cầu làm cho Tiểu Thiên khó xử, không nói đến sau này nàng muốn rời khỏi nơi này, huống hồ tên hôn quân hiện tại nhìn nàng như có thù giết cha không bằng ,hiện tại hắn không giết nàng do nể mặt lão thái thái, còn bảo nàng đi chiếu cố hôn quân? Nếu nàng đáp ứng lời Thái Hậu nói, không phải rõ ràng muốn chết sao?
“Thiên Thiên, con. . . . . . Con đừng nhíu mày , đáp ứng Hoàng. . . . . . Hoàng tổ mẫu sẻ khỏe?”
“Grandma, ngài không có việc gì phải lo lắng, hôn quân này chỉ có ngài nói được, Thiên Thiên không làm gì được, ngài nhất định sẻ khỏe lại.” Tiểu Thiên quanh do dự cự tuyệt yêu cầu Thái Hoàng Thái Hậu.
“Thiên Thiên. . . . . .”
“Hoàng tổ mẫu, ngài không sao cả.” Tiểu Thiên ngăn cản Thái Hoàng Thái Hậu trong lời nói.
“A ——” Thét lên, Thái Hoàng Thái Hậu đau đớn thét lên, đau đớn cả người mà cuộn mình lại
“Hoàng tổ mẫu!”
“Grandma!”
Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn đồng thời thét chói tai ra tiếng, hoảng sợ trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng phát ra rõ ràng hơn.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi mau nghĩ biện pháp cứu Hoàng tổ mẫu a!” Hoàng Phủ Tấn kích động nhìn Tiểu Thiên hét lên
“Ta?” Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, hôn quân là bị dọa nên hóa thành ngu ngốc, thái y cứu không được bà nội của hắn, hắn bảo nàng cứu bằng cách nào?
“Ngươi thất thần làm gì? Mau a!” Hốc mắt Hoàng Phủ Tấn đỏ ửng, hắn có thể cho bất luận kẻ nào có việc gì cũng được, hắn có thể không quan tâm sống chết của ai, nhưng Hoàng tổ mẫu thì khác, đây là người thân duy nhất của hắn từ nhỏ đến giờ, là người thân duy nhất của hắn.
“Ta. . . . . . Ta không biết làm như thế nào để cứu ?” Tiểu Thiên bị hốc mắt ửng đỏ của Hoàng Phủ Tấn làm ngây ngẩn cả người, hắn rất có hiếu, lòng của nàng có phần đau đớn, nhất là trong đôi mắt kia của Hoàng Phủ Tấn mơ hồ mang theo vài tia đau khổ thương tâm, bất lực, làm cho lòng của nàng cũng đau đớn vài phần.
“Ngươi như thế nào sao lại không cứu, ngươi không phải rất giỏi y thuật sao? Ngươi vì cái gì mà không cứu! ! !” Hoàng Phủ Tấn có chút mất đi lý trí , nước mắt của hắn trào ra từ khóe mắt.
“Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng!”
“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn hét lên
Tiểu Thiên cắn môi, giờ phút này, nàng tựa hồ có điểm hiểu được, tên hôn quân này thật sự quan tâm đến sự sống chết của Hoàng tổ mẫu, cảm giác mất đi người thân duy nhất làm hắn sợ hãi sự sợ hãi biểu hiện rõ ở trong mắt hắn, đế vương vô tình, vẻ mặt này vốn không nên xuất hiện ở trong mắt đế vương, nàng lại bắt giữ được ở trong mắt Hoàng Phủ Tấn rồi, điểm này, làm cho trong lòng Tiểu Thiên mang theo một tia trắc ẩn.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Ta. . . . . .” Thái Hoàng Thái Hậu đưa ra yêu cầu làm cho Tiểu Thiên khó xử, không nói đến sau này nàng muốn rời khỏi nơi này, huống hồ tên hôn quân hiện tại nhìn nàng như có thù giết cha không bằng ,hiện tại hắn không giết nàng do nể mặt lão thái thái, còn bảo nàng đi chiếu cố hôn quân? Nếu nàng đáp ứng lời Thái Hậu nói, không phải rõ ràng muốn chết sao?“Thiên Thiên, con. . . . . . Con đừng nhíu mày , đáp ứng Hoàng. . . . . . Hoàng tổ mẫu sẻ khỏe?”“Grandma, ngài không có việc gì phải lo lắng, hôn quân này chỉ có ngài nói được, Thiên Thiên không làm gì được, ngài nhất định sẻ khỏe lại.” Tiểu Thiên quanh do dự cự tuyệt yêu cầu Thái Hoàng Thái Hậu.“Thiên Thiên. . . . . .”“Hoàng tổ mẫu, ngài không sao cả.” Tiểu Thiên ngăn cản Thái Hoàng Thái Hậu trong lời nói.“A ——” Thét lên, Thái Hoàng Thái Hậu đau đớn thét lên, đau đớn cả người mà cuộn mình lại“Hoàng tổ mẫu!”“Grandma!”Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn đồng thời thét chói tai ra tiếng, hoảng sợ trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng phát ra rõ ràng hơn.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi mau nghĩ biện pháp cứu Hoàng tổ mẫu a!” Hoàng Phủ Tấn kích động nhìn Tiểu Thiên hét lên“Ta?” Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, hôn quân là bị dọa nên hóa thành ngu ngốc, thái y cứu không được bà nội của hắn, hắn bảo nàng cứu bằng cách nào?“Ngươi thất thần làm gì? Mau a!” Hốc mắt Hoàng Phủ Tấn đỏ ửng, hắn có thể cho bất luận kẻ nào có việc gì cũng được, hắn có thể không quan tâm sống chết của ai, nhưng Hoàng tổ mẫu thì khác, đây là người thân duy nhất của hắn từ nhỏ đến giờ, là người thân duy nhất của hắn.“Ta. . . . . . Ta không biết làm như thế nào để cứu ?” Tiểu Thiên bị hốc mắt ửng đỏ của Hoàng Phủ Tấn làm ngây ngẩn cả người, hắn rất có hiếu, lòng của nàng có phần đau đớn, nhất là trong đôi mắt kia của Hoàng Phủ Tấn mơ hồ mang theo vài tia đau khổ thương tâm, bất lực, làm cho lòng của nàng cũng đau đớn vài phần.“Ngươi như thế nào sao lại không cứu, ngươi không phải rất giỏi y thuật sao? Ngươi vì cái gì mà không cứu! ! !” Hoàng Phủ Tấn có chút mất đi lý trí , nước mắt của hắn trào ra từ khóe mắt.“Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng!”“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn hét lênTiểu Thiên cắn môi, giờ phút này, nàng tựa hồ có điểm hiểu được, tên hôn quân này thật sự quan tâm đến sự sống chết của Hoàng tổ mẫu, cảm giác mất đi người thân duy nhất làm hắn sợ hãi sự sợ hãi biểu hiện rõ ở trong mắt hắn, đế vương vô tình, vẻ mặt này vốn không nên xuất hiện ở trong mắt đế vương, nàng lại bắt giữ được ở trong mắt Hoàng Phủ Tấn rồi, điểm này, làm cho trong lòng Tiểu Thiên mang theo một tia trắc ẩn.