Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 87

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Chỉ nghe tú bà tiếp tục nói: “Vị công tử này, Như Mộng của chúng tôi hôm nay sẽ thuộc về ngài, vậy tiền kia. . . . . .”“À, tiền phải không, ta sẽ bảo thư đồng của ta về nhà lấy.” Tiểu Thiên đem Đóa nhi kéo sang một bên, ở nàng bên tai thấp giọng nói: “Ngươi vào trong cung, bẩm với Hoàng tổ mẫu giúp đỡ ta chút, nhớ nói, nhớ nói ta cần dùng gấp, khi trở về sẽ giải thích với bà.”“A? Nhưng tiểu. . . . . . Thiếu gia, nếu lão phu nhân không đồng ý. . . . . .” Đoá nhi vô cùng đáng thương nhìn Tiểu Thiên, 555~~ Làm gì có chủ nhân nào kì lạ như thế a.“Ngươi cứ nói, nếu bà không cho, ta sẽ không về nhà . Ngươi yên tâm đi, nãi nãi,bà nội nhất định sẽ à.” Nói xong, còn không thương tiếc vỗ vỗ bả vai của Đóa nhi.“Đúng, đúng, đúng, vị Tiểu ca này, đương tổ mẫu lúc nào cũng sẽ rất yêu thương cháu của mình, ngươi trở về nhà lấy đi.” Tú bà vội không ngừng thúc đẩy thêm vào, lần này gặp phải một đại gia coi tiền như rác như vậy, bà nhất định không thể để vuột mất.“Ừm, Lan mụ mụ nói rất đúng.” Tiểu Thiên thanh thanh cổ họng mở miệng nói: “Vậy ngươi nên đến thông báo cùng Như Mộng cô nương, bổn thiếu gia đêm nay sẽ ngủ ở chổ này của nàng.”“A?”“A?”Tú bà cùng Đóa nhi đồng thời sửng sốt, chỉ nghe tú bà vẻ mặt khó xử nhìn Tiểu Thiên mở miệng nói: “Công tử, ngài muốn ngủ cùng Như Mộng?”“Đúng vậy, bản công tử xuấ ra hai vạn lượng cũng không phải là vì chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái chứ.”Bằng không vị hoa khôi này buôn bán thật sự cũng quá lời đi, hai vạn lượng a, so với Minh tinh kiếm tiền còn nhiều hơn.“Nhưng. . . . . . Nhưng công tử, Như Mộng nhà chúng tôi là bán nghệ không bán thân a.” Tú bà vẻ mặt khó xử nhìn Tiểu Thiên.Bán thân? Trong mắt Tiểu Thiên hiện lên một tia nghi hoặc, ai nói cho Như Mộng bán thân? Nàng chẳng qua là muốn ngủ ở nơi này mà thôi, tìm hai vạn lượng, ngủ một đêm không đủ sao? Cho dù khách sạn tầm cỡ lớn trên thế giới cũng chưa đắt đến như thế.Bất quá, ngủ ở kỹ viện cả đêm, tựa hồ thật sự cùng phiêu kĩ là một chuyện nga.Hắc hắcNếu đùa vui như vậy, dọa dọa tú bà này một chút cũng không tồi.Nghĩ như vậy , Tiểu Thiên liền nhìn tú bà mở miệng nói: “Thật sự là bán nghệ không bán thân?”“Vâng, đúng vậy, công tử, thỉnh ngài đừng làm khó dễ lão thân .” Tú bà nghiêng mình thi lễ mở miệng nói.“Ha hả ~~ Không khó xử, bổn thiếu gia tuyệt không khó xử mụ mụ ngươi.” Tiểu Thiên cười đến vẻ mặt vô hại, không ai nhìn ra được trong vẻ tươi cười này của nàng mang theo tính nguy hiểm.

Chỉ nghe tú bà tiếp tục nói: “Vị công tử này, Như Mộng của chúng tôi hôm nay sẽ thuộc về ngài, vậy tiền kia. . . . . .”

“À, tiền phải không, ta sẽ bảo thư đồng của ta về nhà lấy.” Tiểu Thiên đem Đóa nhi kéo sang một bên, ở nàng bên tai thấp giọng nói: “Ngươi vào trong cung, bẩm với Hoàng tổ mẫu giúp đỡ ta chút, nhớ nói, nhớ nói ta cần dùng gấp, khi trở về sẽ giải thích với bà.”

“A? Nhưng tiểu. . . . . . Thiếu gia, nếu lão phu nhân không đồng ý. . . . . .” Đoá nhi vô cùng đáng thương nhìn Tiểu Thiên, 555~~ Làm gì có chủ nhân nào kì lạ như thế a.

“Ngươi cứ nói, nếu bà không cho, ta sẽ không về nhà . Ngươi yên tâm đi, nãi nãi,bà nội nhất định sẽ à.” Nói xong, còn không thương tiếc vỗ vỗ bả vai của Đóa nhi.

“Đúng, đúng, đúng, vị Tiểu ca này, đương tổ mẫu lúc nào cũng sẽ rất yêu thương cháu của mình, ngươi trở về nhà lấy đi.” Tú bà vội không ngừng thúc đẩy thêm vào, lần này gặp phải một đại gia coi tiền như rác như vậy, bà nhất định không thể để vuột mất.

“Ừm, Lan mụ mụ nói rất đúng.” Tiểu Thiên thanh thanh cổ họng mở miệng nói: “Vậy ngươi nên đến thông báo cùng Như Mộng cô nương, bổn thiếu gia đêm nay sẽ ngủ ở chổ này của nàng.”

“A?”

“A?”

Tú bà cùng Đóa nhi đồng thời sửng sốt, chỉ nghe tú bà vẻ mặt khó xử nhìn Tiểu Thiên mở miệng nói: “Công tử, ngài muốn ngủ cùng Như Mộng?”

“Đúng vậy, bản công tử xuấ ra hai vạn lượng cũng không phải là vì chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái chứ.”

Bằng không vị hoa khôi này buôn bán thật sự cũng quá lời đi, hai vạn lượng a, so với Minh tinh kiếm tiền còn nhiều hơn.

“Nhưng. . . . . . Nhưng công tử, Như Mộng nhà chúng tôi là bán nghệ không bán thân a.” Tú bà vẻ mặt khó xử nhìn Tiểu Thiên.

Bán thân? Trong mắt Tiểu Thiên hiện lên một tia nghi hoặc, ai nói cho Như Mộng bán thân? Nàng chẳng qua là muốn ngủ ở nơi này mà thôi, tìm hai vạn lượng, ngủ một đêm không đủ sao? Cho dù khách sạn tầm cỡ lớn trên thế giới cũng chưa đắt đến như thế.

Bất quá, ngủ ở kỹ viện cả đêm, tựa hồ thật sự cùng phiêu kĩ là một chuyện nga.

Hắc hắc

Nếu đùa vui như vậy, dọa dọa tú bà này một chút cũng không tồi.

Nghĩ như vậy , Tiểu Thiên liền nhìn tú bà mở miệng nói: “Thật sự là bán nghệ không bán thân?”

“Vâng, đúng vậy, công tử, thỉnh ngài đừng làm khó dễ lão thân .” Tú bà nghiêng mình thi lễ mở miệng nói.

“Ha hả ~~ Không khó xử, bổn thiếu gia tuyệt không khó xử mụ mụ ngươi.” Tiểu Thiên cười đến vẻ mặt vô hại, không ai nhìn ra được trong vẻ tươi cười này của nàng mang theo tính nguy hiểm.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Chỉ nghe tú bà tiếp tục nói: “Vị công tử này, Như Mộng của chúng tôi hôm nay sẽ thuộc về ngài, vậy tiền kia. . . . . .”“À, tiền phải không, ta sẽ bảo thư đồng của ta về nhà lấy.” Tiểu Thiên đem Đóa nhi kéo sang một bên, ở nàng bên tai thấp giọng nói: “Ngươi vào trong cung, bẩm với Hoàng tổ mẫu giúp đỡ ta chút, nhớ nói, nhớ nói ta cần dùng gấp, khi trở về sẽ giải thích với bà.”“A? Nhưng tiểu. . . . . . Thiếu gia, nếu lão phu nhân không đồng ý. . . . . .” Đoá nhi vô cùng đáng thương nhìn Tiểu Thiên, 555~~ Làm gì có chủ nhân nào kì lạ như thế a.“Ngươi cứ nói, nếu bà không cho, ta sẽ không về nhà . Ngươi yên tâm đi, nãi nãi,bà nội nhất định sẽ à.” Nói xong, còn không thương tiếc vỗ vỗ bả vai của Đóa nhi.“Đúng, đúng, đúng, vị Tiểu ca này, đương tổ mẫu lúc nào cũng sẽ rất yêu thương cháu của mình, ngươi trở về nhà lấy đi.” Tú bà vội không ngừng thúc đẩy thêm vào, lần này gặp phải một đại gia coi tiền như rác như vậy, bà nhất định không thể để vuột mất.“Ừm, Lan mụ mụ nói rất đúng.” Tiểu Thiên thanh thanh cổ họng mở miệng nói: “Vậy ngươi nên đến thông báo cùng Như Mộng cô nương, bổn thiếu gia đêm nay sẽ ngủ ở chổ này của nàng.”“A?”“A?”Tú bà cùng Đóa nhi đồng thời sửng sốt, chỉ nghe tú bà vẻ mặt khó xử nhìn Tiểu Thiên mở miệng nói: “Công tử, ngài muốn ngủ cùng Như Mộng?”“Đúng vậy, bản công tử xuấ ra hai vạn lượng cũng không phải là vì chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái chứ.”Bằng không vị hoa khôi này buôn bán thật sự cũng quá lời đi, hai vạn lượng a, so với Minh tinh kiếm tiền còn nhiều hơn.“Nhưng. . . . . . Nhưng công tử, Như Mộng nhà chúng tôi là bán nghệ không bán thân a.” Tú bà vẻ mặt khó xử nhìn Tiểu Thiên.Bán thân? Trong mắt Tiểu Thiên hiện lên một tia nghi hoặc, ai nói cho Như Mộng bán thân? Nàng chẳng qua là muốn ngủ ở nơi này mà thôi, tìm hai vạn lượng, ngủ một đêm không đủ sao? Cho dù khách sạn tầm cỡ lớn trên thế giới cũng chưa đắt đến như thế.Bất quá, ngủ ở kỹ viện cả đêm, tựa hồ thật sự cùng phiêu kĩ là một chuyện nga.Hắc hắcNếu đùa vui như vậy, dọa dọa tú bà này một chút cũng không tồi.Nghĩ như vậy , Tiểu Thiên liền nhìn tú bà mở miệng nói: “Thật sự là bán nghệ không bán thân?”“Vâng, đúng vậy, công tử, thỉnh ngài đừng làm khó dễ lão thân .” Tú bà nghiêng mình thi lễ mở miệng nói.“Ha hả ~~ Không khó xử, bổn thiếu gia tuyệt không khó xử mụ mụ ngươi.” Tiểu Thiên cười đến vẻ mặt vô hại, không ai nhìn ra được trong vẻ tươi cười này của nàng mang theo tính nguy hiểm.

Chương 87