“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 95
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, quận vương Lí Tầm Hoan lưu luyến thanh lâu, thật là nhục nhã mất mặt hoàng gia, trẫm niệm tình ngươi đối với triều đình có công, tạm không truy cứu, tức khắc hồi cung diện kiến, khâm thử!”Phúc Quý tuyên xong thánh chỉ, sớm đã làm cho Tiểu Thiên không hiểu ra sao, hôn quân này tuyên chỉ như vậy là có ý tứ gì?Còn quận vương nữa? Còn mất mặt hoàng thất? Bảo nàng hồi cung trở về cung ngay lập tức, muốn làm ra nhiều ý đồ như vậy để làm gì.Khó chịu nên không thèm lên tiếng, Tiểu Thiên trầm mặc không lên tiếng.“Nương. . . . . . Quận Vương gia, thỉnh tiếp chỉ hồi cung đi.” Phúc Quý nhẹ giọng mở miệng nói, ai, nương nương chắc không phải là mất trí nhớ nữa chứ, mới vừa bị Hoàng Thượng đánh xong mấy mươi trượng không có bao lâu, liền làm ra nhiều chuyện như vậy, nàng không phải là muốn chết sao.“Đã biết.” Không tình nguyện lên tiếng, Tiểu Thiên từ trên mặt đất đứng lên, giật thánh chỉ trong tay Phúc Quý , bước đi ra ngoài.“Này. . . . . . Này Lý công tử cứ đi như vậy sao?” Mang theo Phúc Quý vừa đến tú bà nhìn Tiểu Thiên rời đi, một hồi lâu mới sực tỉnh lên tiếng, mất tiền đau lòng muốn chết, “Trời ơi, Hoàng Thượng tại sao lại tin tức linh thông nhanh như vậy, Lý công tử vừa tới đã bị mang đi , hai vạn lượng bạc của ta a.” Tú bà vỗ vỗ ngực, xem ra hai vạn lượng bạc sẽ làm bà thật đau lòng một đoạn thời gian dài.Ở bên trong, một lúc lâu sau khi Tiểu Thiên đi theo Phúc Quý , biểu hiện trên mặt Như Mộng tỏ ra khác thường không đoán được nàng nghĩ gì. Chỉ thấy trong mắt nàng thoáng hiện ra một nét cười.“Nương nương, người ngàn vạn lần đừng như vậy nữa nha, Hoàng Thượng đang tức giận lúc nô tài đi tuyên chỉ, Hoàng Thượng đang nổi giận gần như muốn giết người luôn rồi.” Đi khỏi Tầm Hoan lâu một lúc sau, Phúc Quý vội không ngừng nhắc nhở nói.Tuy rằng hắn ở bên người hoàng thượng nhiều năm như vậy, hắn theo Hoàng Thượng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tính nết Hoàng Thượng như thế nào hắn cũng là biết hết, đều đoán được, đã lâu chưa từng thấy Hoàng Thượng nóng giận như vậy, hơn nữa mỗi lần đều là do Hoàng hậu nương nương khiến cho ngài tức giận.“诶, 诶, à công công, Hoàng Thượng tại sao lại biết tên của ta gọi là Lí Tầm Hoan ?” Tiểu Thiên thật cẩn thận hỏi han, tuy rằng nàng đoán được rồi đại khái, nhưng muốn hỏi một chút cho rõ ràng hơn, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng mà.Nhất là đối phó với tên hôn quân cái kia hở một tí là đòi chém nàng.“Khởi bẩm nương nương, Hoàng Thượng hôm nay cũng có mặt ở Tầm Hoan lâu.” Phúc Quý hảo tâm giải thích cho nàng.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, quận vương Lí Tầm Hoan lưu luyến thanh lâu, thật là nhục nhã mất mặt hoàng gia, trẫm niệm tình ngươi đối với triều đình có công, tạm không truy cứu, tức khắc hồi cung diện kiến, khâm thử!”
Phúc Quý tuyên xong thánh chỉ, sớm đã làm cho Tiểu Thiên không hiểu ra sao, hôn quân này tuyên chỉ như vậy là có ý tứ gì?
Còn quận vương nữa? Còn mất mặt hoàng thất? Bảo nàng hồi cung trở về cung ngay lập tức, muốn làm ra nhiều ý đồ như vậy để làm gì.
Khó chịu nên không thèm lên tiếng, Tiểu Thiên trầm mặc không lên tiếng.
“Nương. . . . . . Quận Vương gia, thỉnh tiếp chỉ hồi cung đi.” Phúc Quý nhẹ giọng mở miệng nói, ai, nương nương chắc không phải là mất trí nhớ nữa chứ, mới vừa bị Hoàng Thượng đánh xong mấy mươi trượng không có bao lâu, liền làm ra nhiều chuyện như vậy, nàng không phải là muốn chết sao.
“Đã biết.” Không tình nguyện lên tiếng, Tiểu Thiên từ trên mặt đất đứng lên, giật thánh chỉ trong tay Phúc Quý , bước đi ra ngoài.
“Này. . . . . . Này Lý công tử cứ đi như vậy sao?” Mang theo Phúc Quý vừa đến tú bà nhìn Tiểu Thiên rời đi, một hồi lâu mới sực tỉnh lên tiếng, mất tiền đau lòng muốn chết, “Trời ơi, Hoàng Thượng tại sao lại tin tức linh thông nhanh như vậy, Lý công tử vừa tới đã bị mang đi , hai vạn lượng bạc của ta a.” Tú bà vỗ vỗ ngực, xem ra hai vạn lượng bạc sẽ làm bà thật đau lòng một đoạn thời gian dài.
Ở bên trong, một lúc lâu sau khi Tiểu Thiên đi theo Phúc Quý , biểu hiện trên mặt Như Mộng tỏ ra khác thường không đoán được nàng nghĩ gì. Chỉ thấy trong mắt nàng thoáng hiện ra một nét cười.
“Nương nương, người ngàn vạn lần đừng như vậy nữa nha, Hoàng Thượng đang tức giận lúc nô tài đi tuyên chỉ, Hoàng Thượng đang nổi giận gần như muốn giết người luôn rồi.” Đi khỏi Tầm Hoan lâu một lúc sau, Phúc Quý vội không ngừng nhắc nhở nói.
Tuy rằng hắn ở bên người hoàng thượng nhiều năm như vậy, hắn theo Hoàng Thượng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tính nết Hoàng Thượng như thế nào hắn cũng là biết hết, đều đoán được, đã lâu chưa từng thấy Hoàng Thượng nóng giận như vậy, hơn nữa mỗi lần đều là do Hoàng hậu nương nương khiến cho ngài tức giận.
“诶, 诶, à công công, Hoàng Thượng tại sao lại biết tên của ta gọi là Lí Tầm Hoan ?” Tiểu Thiên thật cẩn thận hỏi han, tuy rằng nàng đoán được rồi đại khái, nhưng muốn hỏi một chút cho rõ ràng hơn, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng mà.
Nhất là đối phó với tên hôn quân cái kia hở một tí là đòi chém nàng.
“Khởi bẩm nương nương, Hoàng Thượng hôm nay cũng có mặt ở Tầm Hoan lâu.” Phúc Quý hảo tâm giải thích cho nàng.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, quận vương Lí Tầm Hoan lưu luyến thanh lâu, thật là nhục nhã mất mặt hoàng gia, trẫm niệm tình ngươi đối với triều đình có công, tạm không truy cứu, tức khắc hồi cung diện kiến, khâm thử!”Phúc Quý tuyên xong thánh chỉ, sớm đã làm cho Tiểu Thiên không hiểu ra sao, hôn quân này tuyên chỉ như vậy là có ý tứ gì?Còn quận vương nữa? Còn mất mặt hoàng thất? Bảo nàng hồi cung trở về cung ngay lập tức, muốn làm ra nhiều ý đồ như vậy để làm gì.Khó chịu nên không thèm lên tiếng, Tiểu Thiên trầm mặc không lên tiếng.“Nương. . . . . . Quận Vương gia, thỉnh tiếp chỉ hồi cung đi.” Phúc Quý nhẹ giọng mở miệng nói, ai, nương nương chắc không phải là mất trí nhớ nữa chứ, mới vừa bị Hoàng Thượng đánh xong mấy mươi trượng không có bao lâu, liền làm ra nhiều chuyện như vậy, nàng không phải là muốn chết sao.“Đã biết.” Không tình nguyện lên tiếng, Tiểu Thiên từ trên mặt đất đứng lên, giật thánh chỉ trong tay Phúc Quý , bước đi ra ngoài.“Này. . . . . . Này Lý công tử cứ đi như vậy sao?” Mang theo Phúc Quý vừa đến tú bà nhìn Tiểu Thiên rời đi, một hồi lâu mới sực tỉnh lên tiếng, mất tiền đau lòng muốn chết, “Trời ơi, Hoàng Thượng tại sao lại tin tức linh thông nhanh như vậy, Lý công tử vừa tới đã bị mang đi , hai vạn lượng bạc của ta a.” Tú bà vỗ vỗ ngực, xem ra hai vạn lượng bạc sẽ làm bà thật đau lòng một đoạn thời gian dài.Ở bên trong, một lúc lâu sau khi Tiểu Thiên đi theo Phúc Quý , biểu hiện trên mặt Như Mộng tỏ ra khác thường không đoán được nàng nghĩ gì. Chỉ thấy trong mắt nàng thoáng hiện ra một nét cười.“Nương nương, người ngàn vạn lần đừng như vậy nữa nha, Hoàng Thượng đang tức giận lúc nô tài đi tuyên chỉ, Hoàng Thượng đang nổi giận gần như muốn giết người luôn rồi.” Đi khỏi Tầm Hoan lâu một lúc sau, Phúc Quý vội không ngừng nhắc nhở nói.Tuy rằng hắn ở bên người hoàng thượng nhiều năm như vậy, hắn theo Hoàng Thượng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tính nết Hoàng Thượng như thế nào hắn cũng là biết hết, đều đoán được, đã lâu chưa từng thấy Hoàng Thượng nóng giận như vậy, hơn nữa mỗi lần đều là do Hoàng hậu nương nương khiến cho ngài tức giận.“诶, 诶, à công công, Hoàng Thượng tại sao lại biết tên của ta gọi là Lí Tầm Hoan ?” Tiểu Thiên thật cẩn thận hỏi han, tuy rằng nàng đoán được rồi đại khái, nhưng muốn hỏi một chút cho rõ ràng hơn, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng mà.Nhất là đối phó với tên hôn quân cái kia hở một tí là đòi chém nàng.“Khởi bẩm nương nương, Hoàng Thượng hôm nay cũng có mặt ở Tầm Hoan lâu.” Phúc Quý hảo tâm giải thích cho nàng.