“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 104
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Đứng dậy từ trên người Tiểu Thiên, hắn sửa sang lại, suy nghĩ, che dấu trên mặt mất tự nhiên, đưa lưng về phía Tiểu Thiên ở trên giường mở miệng nói: “Ngươi yên tâm được rồi, trẫm tuyệt đối sẽ không chạm vào nữnhân dơ bẩn.”Thiếu sự giam cầm Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên vô lực ngồi dậy từ trên giường , ủy khuất chưa bao giờ từng có làm cho nước mắt của nàng chảy ra lần thứ hai, quần áo đã bị Hoàng Phủ Tấn xé thành mảnh nhỏ, nàng đưa tay che lấy ngực, từ trên giường đi xuống dưới.Thiếu dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo của ngày xưa, nàng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, lôi kéo y phục đã gần như bị hắn xé nát hết, nhớ tới sự thương yêu, cưng chìu của ba mẹ ở thế kỉ 21, còn ở đây luôn bị tên hôn quân này luôn mồm mắng dâm oa đãng phụ, ủy khuất, nước mắt của nàng lại bừng lên một lần nữa, nhất là đêm nay, mỗi một câu nhục nhã Hoàng Phủ Tấn nói với nàng đều làm cho nàng khó chịu hai mắt lên men.Nhìn thấy Tiểu Thiên như vậy, Hoàng Phủ Tấn ngoài việc không quen ra, trong lòng thế nhưng hơn một phần tâm đau đớn.“Đừng khóc !” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn không tự chủ được mềm nhẹ xuống, cởi long bào trên người phủ lên người của Tiểu Thiên, hành động như vậy của hắn làm cho Tiểu Thiên hơi hơi sửng sốt, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa như thế của hắn, nhất là đối với nàng một người mà hắn luôn mồm gọi”Dâm phụ”, vẻ kinh ngạc trong mắt Tiểu Thiên sớm đã thay thế cổ ủy khuất lúc trước .“Ngươi. . . . . . Ngươi là Hoàng Phủ Tấn?” Tiểu Thiên không dám tin mở miệng nói.Mà câu hỏi của nàng, đương nhiên là thành công làm cho Hoàng Phủ Tấn nhíu mày.Không chỉ là Tiểu Thiên, ngay cả chính hắn đều bị hành động của mình làm ngây ngẩn cả người, hắn thế nhưng lại mềm lòng đối với một dâm phụ, hắn rốt cuộc làm sao thế này?Đêm nay, hắn đã không giống như thường ngày, thế mà chỉ bởi vì câu nói của nàng thà rằng đi kỹ viện tìm nam nhân mà không muốn ở cùng với hắn mà tức giận đến hoàn toàn mất đi lý trí, thậm chí thiếu chút nữa làm ra chuyện hắn đều cảm thấy rất đáng khinh.Hắn rõ ràng đang rất giận nàng, rõ ràng bất cứ lúc nào cũng muốn lấy đầu nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng rơi lệ ở trước mặt hắn, hắn lại mềm lòng.Đêm nay, hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Từ khi cưới nữ nhân này đến giờ, cảm xúc của hắn vẫn luôn xoay quanh nàng, thậm chí có vài lần hắn muốn lấy đầu nàng, nhưng tận trong tiềm thức của hắn thế nhưng không nỡ xuống tay!
Đứng dậy từ trên người Tiểu Thiên, hắn sửa sang lại, suy nghĩ, che dấu trên mặt mất tự nhiên, đưa lưng về phía Tiểu Thiên ở trên giường mở miệng nói: “Ngươi yên tâm được rồi, trẫm tuyệt đối sẽ không chạm vào nữnhân dơ bẩn.”
Thiếu sự giam cầm Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên vô lực ngồi dậy từ trên giường , ủy khuất chưa bao giờ từng có làm cho nước mắt của nàng chảy ra lần thứ hai, quần áo đã bị Hoàng Phủ Tấn xé thành mảnh nhỏ, nàng đưa tay che lấy ngực, từ trên giường đi xuống dưới.
Thiếu dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo của ngày xưa, nàng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, lôi kéo y phục đã gần như bị hắn xé nát hết, nhớ tới sự thương yêu, cưng chìu của ba mẹ ở thế kỉ 21, còn ở đây luôn bị tên hôn quân này luôn mồm mắng dâm oa đãng phụ, ủy khuất, nước mắt của nàng lại bừng lên một lần nữa, nhất là đêm nay, mỗi một câu nhục nhã Hoàng Phủ Tấn nói với nàng đều làm cho nàng khó chịu hai mắt lên men.
Nhìn thấy Tiểu Thiên như vậy, Hoàng Phủ Tấn ngoài việc không quen ra, trong lòng thế nhưng hơn một phần tâm đau đớn.
“Đừng khóc !” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn không tự chủ được mềm nhẹ xuống, cởi long bào trên người phủ lên người của Tiểu Thiên, hành động như vậy của hắn làm cho Tiểu Thiên hơi hơi sửng sốt, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa như thế của hắn, nhất là đối với nàng một người mà hắn luôn mồm gọi”Dâm phụ”, vẻ kinh ngạc trong mắt Tiểu Thiên sớm đã thay thế cổ ủy khuất lúc trước .
“Ngươi. . . . . . Ngươi là Hoàng Phủ Tấn?” Tiểu Thiên không dám tin mở miệng nói.
Mà câu hỏi của nàng, đương nhiên là thành công làm cho Hoàng Phủ Tấn nhíu mày.
Không chỉ là Tiểu Thiên, ngay cả chính hắn đều bị hành động của mình làm ngây ngẩn cả người, hắn thế nhưng lại mềm lòng đối với một dâm phụ, hắn rốt cuộc làm sao thế này?
Đêm nay, hắn đã không giống như thường ngày, thế mà chỉ bởi vì câu nói của nàng thà rằng đi kỹ viện tìm nam nhân mà không muốn ở cùng với hắn mà tức giận đến hoàn toàn mất đi lý trí, thậm chí thiếu chút nữa làm ra chuyện hắn đều cảm thấy rất đáng khinh.
Hắn rõ ràng đang rất giận nàng, rõ ràng bất cứ lúc nào cũng muốn lấy đầu nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng rơi lệ ở trước mặt hắn, hắn lại mềm lòng.
Đêm nay, hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Từ khi cưới nữ nhân này đến giờ, cảm xúc của hắn vẫn luôn xoay quanh nàng, thậm chí có vài lần hắn muốn lấy đầu nàng, nhưng tận trong tiềm thức của hắn thế nhưng không nỡ xuống tay!
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Đứng dậy từ trên người Tiểu Thiên, hắn sửa sang lại, suy nghĩ, che dấu trên mặt mất tự nhiên, đưa lưng về phía Tiểu Thiên ở trên giường mở miệng nói: “Ngươi yên tâm được rồi, trẫm tuyệt đối sẽ không chạm vào nữnhân dơ bẩn.”Thiếu sự giam cầm Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên vô lực ngồi dậy từ trên giường , ủy khuất chưa bao giờ từng có làm cho nước mắt của nàng chảy ra lần thứ hai, quần áo đã bị Hoàng Phủ Tấn xé thành mảnh nhỏ, nàng đưa tay che lấy ngực, từ trên giường đi xuống dưới.Thiếu dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo của ngày xưa, nàng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, lôi kéo y phục đã gần như bị hắn xé nát hết, nhớ tới sự thương yêu, cưng chìu của ba mẹ ở thế kỉ 21, còn ở đây luôn bị tên hôn quân này luôn mồm mắng dâm oa đãng phụ, ủy khuất, nước mắt của nàng lại bừng lên một lần nữa, nhất là đêm nay, mỗi một câu nhục nhã Hoàng Phủ Tấn nói với nàng đều làm cho nàng khó chịu hai mắt lên men.Nhìn thấy Tiểu Thiên như vậy, Hoàng Phủ Tấn ngoài việc không quen ra, trong lòng thế nhưng hơn một phần tâm đau đớn.“Đừng khóc !” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn không tự chủ được mềm nhẹ xuống, cởi long bào trên người phủ lên người của Tiểu Thiên, hành động như vậy của hắn làm cho Tiểu Thiên hơi hơi sửng sốt, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa như thế của hắn, nhất là đối với nàng một người mà hắn luôn mồm gọi”Dâm phụ”, vẻ kinh ngạc trong mắt Tiểu Thiên sớm đã thay thế cổ ủy khuất lúc trước .“Ngươi. . . . . . Ngươi là Hoàng Phủ Tấn?” Tiểu Thiên không dám tin mở miệng nói.Mà câu hỏi của nàng, đương nhiên là thành công làm cho Hoàng Phủ Tấn nhíu mày.Không chỉ là Tiểu Thiên, ngay cả chính hắn đều bị hành động của mình làm ngây ngẩn cả người, hắn thế nhưng lại mềm lòng đối với một dâm phụ, hắn rốt cuộc làm sao thế này?Đêm nay, hắn đã không giống như thường ngày, thế mà chỉ bởi vì câu nói của nàng thà rằng đi kỹ viện tìm nam nhân mà không muốn ở cùng với hắn mà tức giận đến hoàn toàn mất đi lý trí, thậm chí thiếu chút nữa làm ra chuyện hắn đều cảm thấy rất đáng khinh.Hắn rõ ràng đang rất giận nàng, rõ ràng bất cứ lúc nào cũng muốn lấy đầu nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng rơi lệ ở trước mặt hắn, hắn lại mềm lòng.Đêm nay, hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Từ khi cưới nữ nhân này đến giờ, cảm xúc của hắn vẫn luôn xoay quanh nàng, thậm chí có vài lần hắn muốn lấy đầu nàng, nhưng tận trong tiềm thức của hắn thế nhưng không nỡ xuống tay!